(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hà Thu Dã nằm trong phòng y tế của trường một lúc lâu mới về được.
Bác sĩ kê cho cậu một đống thuốc, cậu ghi chú cẩn thận tác dụng và cách sử dụng của từng loại, rồi quẹt thẻ thanh toán.
May mà trường có hỗ trợ 1000 tệ mỗi tháng vào thẻ cho những sinh viên đặc cách như cậu, nếu không thì gần đây cậu đã phải chi một khoản lớn vì chuyện phân hóa lần hai rồi.
Nhóm chat "Bách mét phi nhân" vẫn đang rất sôi nổi.
Sử Gia Hi đăng lên nhóm hai tấm hình.
Một bộ là áo thể thao sát nách màu xanh nhạt mà dân thể thao rất thích, bộ còn lại là áo khoác dài màu nâu sẫm khá lòe loẹt kèm theo một đôi bốt cao cổ. Nhìn riêng từng món thì không có gì lạ, nhưng khi kết hợp lại thì trông rất kỳ quặc.
"Anh em ơi, bộ nào đẹp hơn, mai tôi đi đón nữ thần tan học."
Hắn trích dẫn tấm hình thứ hai. "Tôi thấy nên mặc đơn giản thôi. Bộ thứ hai có đẹp không?"
Nhóm chat im lặng một lúc.
Cuối cùng Trương Triều lên tiếng trước: "Nằm giữa đẹp và xấu."
Sử Gia Hi: "Bình thường à?"
Trương Triều: "Xấu kinh khủng."
Sử Gia Hi gửi một emoji giận dữ: "Cút đi." 🤬
Hà Thu Dã liếc nhìn hai bộ đồ mà tên ngốc này "chọn lọc kỹ càng", dù không quá quan tâm đến thời trang nhưng cậu cũng nhận ra vấn đề.
Hà Thu Dã: "Vứt bộ thứ nhất đi."
Sử Gia Hi lập tức gửi một emoji "chó con vui vẻ".🐶
Sử Gia Hi: "Anh Thu cũng thấy bộ thứ hai đẹp phải không?"
Hà Thu Dã: "Vứt bộ thứ hai xa hơn chút."
Sử Gia Hi: "..."
Nhóm chat liên tục gửi "Hahaha", mỗi lúc một dài hơn.
Sử Gia Hi: "Các cậu đừng cười nữa!"
Hắn gửi một emoji "đau khổ tột cùng"😭, rồi nói: "Mấy cậu nghĩ cách giúp tôi đi! Tôi đã tán người ta hơn một tháng rồi, tối qua cô ấy mới đồng ý gặp tôi, tôi đâu thể mặc đồ tập đi được?"
Mọi người trong nhóm ngừng cười nhạo, thật sự bắt đầu nghiêm túc góp ý cho hắn.
Không hiểu sao, trong đầu Hà Thu Dã bỗng hiện lên hình ảnh trang phục của Ngũ Thời Sâm hồi trưa.
Hắn khoác áo choàng của mình lên người Hà Thu Dã, vậy bên dưới Ngũ Thời Sâm mặc gì nhỉ?
Áo sơ mi màu xanh da trời, cởi một cúc, tay áo xắn đến khuỷu, phối với quần jean cạp cao.
Trên cổ hắn còn đeo một sợi dây chuyền đá đen.
Phong cách ăn mặc đơn giản nhưng nhìn rất thoải mái.
Họ học nghệ thuật, chắc gu không đến nỗi kém nhỉ?
Hà Thu Dã mô tả lại cho Sử Gia Hi theo ký ức của mình.
"Em nhớ pheromone của anh là muối biển, mặc như vậy khá hợp đấy."
Sử Gia Hi cảm động vô cùng: "Anh Thu nói đúng lắm, em đi mua ngay đây."
Nói xong Hà Thu Dã vừa huýt sáo vừa đạp xe đi.
Khi đi ngang qua siêu thị, cậu bóp phanh dừng lại một lát.
Ngày mai sẽ gặp Ngũ Thời Sâm, dù sao hôm nay hắn cũng cứu mình, hay là vào chọn chút quà mang theo?
Mặc dù không thích tính cách của Ngũ Thời Sâm cho lắm, nhưng chuyện cứu người hôm nay đã khiến ấn tượng của Hà Thu Dã về hắn thay đổi đôi chút.
Ừm, ít nhất cũng là một... người tốt dám đứng ra giúp đỡ.
Chẳng mấy chốc, Hà Thu Dã đã chọn được ba cái bookmark tinh xảo, cùng một cái hộp đựng.
Thẻ bị trừ mất hơn 80 tệ.
Lông mày cậu giật giật, trên mặt lộ vẻ đau đớn.
Tiền tháng này không đủ xài, nếu tiền thưởng đến muộn, cậu sẽ phải xin tiền chị gái mất.
——————-
Ngày hôm sau, hoạt động phá băng của hội sinh viên.
Các bộ phận của hội sinh viên cộng lại có đến 80-90 người, tổ chức ở phòng họp thông thường chắc chắn là không ổn.
Không biết ai đã quyết định, chọn địa điểm là nhà hàng Tây ở tầng 8 trên sân thượng căng tin trường.
Đó là một nhà hàng rất rộng, các bàn được nối lại phủ khăn lên trên, có thể biến thành bàn dài như trong phòng tiệc.
Mấy người trong ban chủ tịch hội sinh viên đã nhờ người đến bơm bóng bay, treo băng rôn từ sớm.
Trên bàn bày đầy hoa tươi cùng với các loại đồ uống và rượu vang. Trên quầy bar là những chiếc ly chân cao đã được rửa sạch.
Thực ra nhà hàng Tây không sang trọng như người ngoài tưởng tượng, chỉ vì bán một số món như bít tết, mỳ Ý nên mới được gọi là "nhà hàng Tây". Chi phí ở đây cũng chỉ khoảng 30-40 tệ một người.
Sau khi được bày biện như vậy, trông nó thực sự giống một phòng tiệc cao cấp.
Khi Hà Thu Dã bước ra khỏi thang máy, điều đầu tiên cậu thấy là một băng rôn lớn: "Chào mừng các thành viên hội sinh viên! - Ban chủ tịch hội sinh viên."
Xung quanh được trang trí bằng những quả bóng bay đầy màu sắc, và một vòng pháo giấy.
Tsk tsk, chắc tốn không ít kinh phí đây.
Hội sinh viên đúng là con cưng của trường, còn được cấp nhiều tiền để tiêu xài như vậy.
Lâm Hàm Kỳ với tư cách là trưởng ban văn thể, đã bận rộn ở trong từ sớm.
Hà Thu Dã thấy hắn đang lau ly, tiến lên hỏi: "Trưởng ban, cần giúp gì không?"
Lâm Hàm Kỳ ngẩng đầu nhìn cậu, vẫy tay nói: "Không cần đâu, chỉ có mấy chục cái thôi, anh lau nhanh lắm. Cậu cứ đến đó ngồi đi, chờ ăn là được rồi."
Hắn chỉ về một vị trí: "Khu đó là của ban văn thể chúng ta."
Hà Thu Dã cười, người này nói được làm được, thật sự không để mình làm việc nữa.
Cậu tìm một chỗ ngồi xuống rồi chơi điện thoại.
Xung quanh có một số khuôn mặt quen thuộc, họ đã gặp nhau trước đó khi ban văn thể tổ chức hoạt động.
Vừa chơi điện thoại cậu vừa quan sát xung quanh, nghĩ đến mấy cái bookmark trong túi, không biết lát nữa nên đưa cho Ngũ Thời Sâm như thế nào.
Thời gian chờ đợi không quá lâu, sau khoảng 20 phút gần 100 người của hội sinh viên đã đến đông đủ.
Hội sinh viên đặc biệt mời vài cô đầu bếp, họ lần lượt đặt món khai vị trước mặt mỗi thành viên: cá hồi xông khói, bánh mì nướng và salad trộn, cùng với một bát súp Nga.
Hà Thu Dã không thường xuyên ăn ở nhà hàng Tây này, nhưng cậu biết nhà hàng Tây không phục vụ những món này.
Mấy cô này cũng rất lạ mặt.
"Nghe nói đây là đầu bếp do chủ tịch và phó chủ tịch tự bỏ tiền túi thuê, trường chỉ cấp cho họ 3000 tệ tiền tổ chức tiệc, phần còn lại đều do họ tự bỏ ra."
"Họ giàu đến vậy sao?"
"Cậu ngốc thật, cậu nghĩ chủ tịch hội sinh viên trường chúng ta chỉ dựa vào năng lực tốt là có thể được bầu chọn à? Những người trong ban chủ tịch hội sinh viên các khóa đều là con nhà giàu hoặc quyền quý cả."
Chủ tịch hội sinh viên trường Đại học Lan Hòa trực tiếp kết nối với bộ phận quản lý của Trung tâm Quản lý Liên minh khu C, sau khi tốt nghiệp họ có rất nhiều việc làm để lựa chọn. Trong trường, họ cũng có nhiều quyền hạn, những vấn đề phát sinh trong các hoạt động kiểu này hoàn toàn không làm khó được họ.
Thực ra, quy về cốt lõi, những lựa chọn và quyền lực này không phải do trường ban cho họ, mà là do gia thế hùng mạnh của họ.
Nghe thấy tiếng thảo luận xung quanh, Hà Thu Dã mới hoàn hồn.
Nếu ban chủ tịch đều giỏi như vậy, vậy Ngũ Thời Sâm là người đứng đầu trong số đó chẳng phải càng giỏi hơn sao?
Cậu ấm có thực lực mạnh mẽ, đi xe buýt làm gì?
Hà Thu Dã nhìn chằm chằm vào bát súp Nga đỏ au, thoáng thất thần một lúc.
Lâm Hàm Kỳ ngồi bên cạnh cậu: "Lát nữa cậu không cần phát biểu đâu, thực ra đây chỉ là một hoạt động bắt buộc phải tổ chức hàng năm, mỗi lần đều làm rầm rộ thế này. Hoạt động này không có nội dung cụ thể nào cả, chỉ là khoảnh khắc phô trương của hội sinh viên mỗi năm, sau đó sẽ viết bài, công khai đăng lên các nền tảng."
Hà Thu Dã gật đầu: "Có thể ăn chưa?" Cậu thấy xung quanh chẳng ai động đũa cả.
"Dĩ nhiên rồi, cậu cứ tự nhiên."
Lâm Hàm Kỳ cắt bánh mì cho cậu, đặt vào đĩa.
Hà Thu Dã nổi da gà.
"Trưởng ban, tay chân em vẫn còn đây, chỉ là phân hóa lần hai thôi mà, anh lo lắng cái gì chứ?"
Lâm Hàm Kỳ lấy tay che miệng ho khan, "Phải thể hiện là anh chăm sóc các cậu mà, còn có người quay phim nữa."
Hà Thu Dã: "..."
Phía trước, một nữ Alpha buộc tóc đuôi ngựa tay giơ cao hai chai sâm panh, cười duyên dáng, ánh mắt lấp lánh: "Có ai dị ứng cồn hoặc không thể uống rượu không?"
"Chị Hy, bên này có một đứa nhỏ, chị mở cho nó chai nước trái cây nhé." Lâm Hàm Kỳ giơ tay nói.
Hà Thu Dã nhìn chằm chằm Lâm Hàm Kỳ, ánh mắt như muốn đốt một lỗ trên người hắn.
"Là một đứa chưa thành niên, hehe..." Lâm Hàm Kỳ cười ngớ ngẩn với "chị Hy" đó.
Mạnh Hy nghiêng đầu cười một cái, hai tay chống lên bàn: "Chưa thành niên mà đã vào được trường chúng ta, học nhảy cấp à, hay là được tuyển thẳng do thi đấu?"
Hà Thu Dã cứng người, "Tuyển đặc cách." Gượng gạo đáp.
Động tĩnh bên này không nhỏ, thu hút sự chú ý của một người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng ở phía trước.
Hôm nay hắn không buộc tóc, mái tóc xoăn rủ xuống hai bên trán sáng bóng, hắn cúi đầu xuống, chiếc mũi cao thẳng để lại một dải bóng xiên xiên nhỏ.
Ngũ Thời Sâm chỉ nhìn lướt qua Hà Thu Dã, nhưng đã khiến cậu cảm thấy khó chịu khắp người.
"Sinh viên thể thao hay nghệ thuật?" Mạnh Hy nhướng mày, "Trùng hợp nhỉ, chủ tịch chúng ta năm đó cũng được tuyển đặc cách đấy."
Chủ tịch hội sinh viên hiện tại là Ngũ Thời Sâm, mặc dù là người khóa 25, nhưng hắn bằng tuổi với người khóa 26, 21 tuổi.
Hà Thu Dã gật đầu. "Sinh viên thể thao."
Mạnh Hy nhìn cậu đầy ẩn ý, giọng nói đột nhiên khàn khác thường: "Em trai, khi nào thì đủ tuổi?"
"Tuần sau." Hà Thu Dã trả lời rất nhanh, như thể muốn chứng minh mình không còn nhỏ nữa.
Mạnh Hy cười cười, rồi bỏ đi.
Chị ấy mặc áo hai dây, để lộ cả cánh tay trắng mịn, đi ngang qua còn thoang thoảng mùi hoa thơm.
Đợi người đi xa rồi, Lâm Hàm Kỳ dùng khuỷu tay chạm vào Hà Thu Dã: "Đó là Mạnh Hy một trong các phó chủ tịch, cậu tránh xa chị ta ra."
Hà Thu Dã ngẩng đầu lên khó hiểu: "Sao vậy?"
"Chị ta thích mấy đứa nhỏ tuổi, đừng để bị chị ta để ý."
"Tại sao không thể bị để ý, chị ấy là người xấu à?" Hà Thu Dã vừa nghi hoặc vừa có chút ngây thơ hỏi.
"Không phải..." Lâm Hàm Kỳ vẫy tay, "Haiz không nói rõ được, lại giống như anh nói xấu chị ta vậy. Tóm lại cậu tránh xa chị ta ra."
"Chị ấy thơm thật đấy."
"Hoa bách hợp cực kỳ hiếm, chị ta dùng pheromone của mình để theo đuổi Omega đó, hầu như chưa bao giờ thất bại." Lâm Hàm Kỳ nói.
Hà Thu Dã nhìn cánh tay rắn chắc và làn da ngăm của mình, thầm nghĩ, dù chị ấy có thích người nhỏ tuổi cũng không thích kiểu như mình nhỉ?
Cậu mới vừa phân hóa thành Alpha, trên người chẳng có chút mùi Omega nào cả.
Như Lâm Hàm Kỳ nói, bữa ăn này thực sự chỉ để mọi người tụ tập trò chuyện, dù là người trong ban chủ tịch hay các trưởng ban đều không nói nhiều, cũng không tỏ vẻ ta đây.
Mọi người chỉ ngồi tại chỗ nói chuyện với người xung quanh, bầu không khí khá thoải mái.
Hà Thu Dã nghĩ đến món quà trong tay mình, lơ đễnh suốt bữa ăn.
Cậu chọc chọc Lâm Hàm Kỳ: "Trưởng ban, anh có biết nếu ai đó muốn tặng quà cho người trong ban chủ tịch hội sinh viên thì nên làm theo cách nào không?"
Cậu cẩn thận nghĩ đến cảnh mình chặn Ngũ Thời Sâm lại để tặng quà, trông như thể đang tỏ tình vậy.
"Ồ... cậu hỏi cái này à," Lâm Hàm Kỳ nuốt một miếng bít tết, "Mỗi người trong ban chủ tịch đều có hòm thư, cậu có thể gửi đến tòa nhà hội sinh viên trường."
Hà Thu Dã gật đầu: "Cảm ơn, em biết rồi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");