Oan Gia Ngõ Hẹp - Bố Lan Kỳ

Chương 59




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khu E nằm ở trung tâm của Liên minh, nơi đây lạnh hơn một chút so với khu C. Vào tháng 12, thời tiết hanh khô, gió thổi vào mặt như dao cứa.

Hà Thu Dã chưa từng đến nơi này, nhưng sau vài ngày cũng dần quen với khí hậu ở đây.

Cậu ngồi yên lặng trong phòng học, nhìn ra những chú chim sẻ đậu trên cột điện.

Cậu và chị gái đã bán căn nhà ở khu C, rồi thuê một căn hộ nhỏ ở đây, rộng hơn căn trước kia một chút.

Trong phòng cũ của cậu có rất nhiều thú bông, nhưng cậu không thể mang theo, chỉ đem theo chú voi bay nhỏ mà Ngũ Thời Sâm tặng.

Phòng ngủ mới rộng hơn trước nhiều, nhưng cũng trống trải hơn, khiến cậu cảm thấy xa lạ.

Cậu đã xóa hết mọi thứ liên quan đến đại học Lan Hòa trong điện thoại, chặn toàn bộ số liên lạc của các thành viên trong đội chạy ngắn.

Cậu không muốn liên lụy đến bất kỳ ai.

Cậu định cắt đứt hoàn toàn với quá khứ, cùng chị gái bắt đầu cuộc sống mới ở nơi mới.

Gia đình Nguyên Hàm chuyển đến tầng dưới nhà họ. Nhờ danh hiệu "dũng cảm cứu người", anh được điều chuyển công tác rất suôn sẻ, đã làm việc ở Phòng Hình sự khu E được một tuần.

Hà Miêu tạm thời chưa đi làm, chị định nghỉ ngơi một tháng rồi mới đi tìm việc.

Mọi người đều dần tốt lên, chỉ có Hà Thu Dã cậu tự nhốt mình trong phòng suốt ngày, chẳng đi đâu cả.

Hôm ấy, Nguyên Hàm tan làm về nhà, theo thường lệ ghé thăm Hà Miêu với Hà Thu Dã.

Anh mua vài món đồ lặt vặt bên đường cho Hà Miêu, chị mỉm cười nhẹ nhàng: "Anh mua mấy thứ này tặng A Dã còn hợp lý hơn."

"Anh đã đặt lịch phẫu thuật cho A Dã ở bệnh viện rồi," Nguyên Hàm chỉ vào gáy, "Cái này không thể trì hoãn được, càng điều trị sớm càng tốt."

Nụ cười trên môi Hà Miêu tắt ngấm, giữa hai hàng lông mày hiện lên nỗi lo âu: "Dạo này tâm trạng nó không tốt, không biết có đồng ý phẫu thuật không."

"Cố gắng khuyên bảo em ấy, nếu bây giờ không phẫu thuật, tuyến thể của em ấy có thể bị ảnh hưởng không thể phục hồi."

Hà Miêu không phải không biết hậu quả, nhưng mà...

Lúc này, Hà Thu Dã bước ra khỏi phòng ngủ.

Đã lâu lắm rồi cậu không ra khỏi phòng, lâu đến nỗi khi vừa thấy cậu, trong mắt Hà Miêu lóe lên tia vui mừng.

"A Dã, em..."

"Chị, em muốn cắt bỏ tuyến thể." Hà Thu Dã nói bằng giọng điệu rất bình thản.

Nét mặt Hà Miêu cứng đờ: "A Dã..."

"Em muốn thi lại đại học." Hà Thu Dã nói, "Em muốn thi vào Học viện Cảnh sát Trung ương."

Tai Hà Miêu ù đi, trong mắt dâng lên cảm xúc phức tạp: "A Dã, em đang nói gì vậy?"

Hà Thu Dã đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này.

Cậu biết chị gái chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhận quyết định của mình.

"Em nghiêm túc đấy, chị." Cậu kéo một cái ghế ra, tiếng ghế cọ xuống nền phát ra âm thanh chói tai khó chịu, nhưng cậu chẳng để ý, ngồi phịch xuống, "Học viện Cảnh sát không nhận Omega, chị biết mà."

Cũng không phải là không nhận, nhưng chỉ nhận vào vị trí văn phòng, điểm chuẩn lại cao. Cậu không còn thời gian ôn tập nữa, nên không cân nhắc phương án này.

"A Dã, chúng ta không nhất thiết phải đi con đường này." Hà Miêu đau lòng vuốt má cậu, "Em làm gì cũng được, đừng quá khó khăn với bản thân."

"Em không khó khăn với bản thân, em nghiêm túc đấy."

Hà Thu Dã nhìn thẳng vào mắt Hà Miêu: "Em không muốn làm một Omega bị người khác xem thường nữa."

Là một Omega, sau này cậu vẫn sẽ có kỳ phát tình, nhưng Ngũ Thời Sâm đã không còn bên cạnh cậu nữa.

Cậu còn phải lo lắng bị Alpha xa lạ áp đặt áp bức, lo lắng bị bọn lưu manh sàm sỡ.

Nhưng nếu cắt bỏ tuyến thể, sẽ không còn phiền phức như vậy nữa.

Hà Miêu còn định nói gì đó, nhưng Nguyên Hàm vỗ nhẹ vai chị, lắc đầu: "Em ấy đưa ra quyết định này chắc chắn đã suy nghĩ rất lâu rồi, hãy tôn trọng lựa chọn của em ấy. Beta cũng có thể sống rất tốt, không có gì to tát cả."

Hà Miêu không phải lo lắng cậu sẽ sống không tốt sau khi trở thành Beta, chị chỉ lo lắng cho sức khỏe của Hà Thu Dã.

Sau khi cắt bỏ tuyến thể, cậu sẽ không còn khả năng trở lại làm Omega nữa.

"Chị, không sao đâu." Hà Thu Dã nắm lấy tay Hà Miêu, "Dạo này em phải chuẩn bị thi đại học, em đã liên lạc với Lục Cảnh Nhiên, nhờ cậu ấy gửi cho em một ít tài liệu."

Đáy mắt Hà Miêu giằng co một lúc, cuối cùng vẫn nhượng bộ: "A Dã, dù thế nào đi nữa, chị chỉ mong em được hạnh phúc."

"Vâng, chị."

Ca phẫu thuật được sắp xếp nửa tháng sau.

Hà Thu Dã vốn tưởng phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể sẽ rất đau, nhưng thực tế không đau như cậu tưởng tượng. Sau khi gây mê toàn thân, cậu không còn chút ý thức nào, khi được đẩy ra khỏi phòng mổ, cậu đã hoàn toàn trở thành một Beta.

Cậu sờ vào gáy hơi thô ráp, rồi ngửi thử cánh tay và quần áo của mình, phát hiện thực sự không còn chút mùi hương nào.

Không biết bây giờ ăn kẹo cậu có còn cảm thấy ngọt ngấy không.

Sau khi về nhà, cậu bắt đầu lao vào ôn thi đại học.

Theo thời gian học bình thường, cậu đáng lẽ phải tham gia kỳ thi đại học năm nay.

May mắn là trước khi vào đại học Lan Hòa, thành tích văn hóa của cậu khá tốt, chỉ cần ôn tập bình thường, thi vào Học viện Cảnh sát Trung ương chắc không thành vấn đề.

Điểm chuẩn văn hóa của trường cảnh sát thấp hơn một chút, nhưng yêu cầu đối với Beta lại cao hơn Alpha một chút.

Bài kiểm tra thể lực đối với Hà Thu Dã rất đơn giản, mỗi chiều cậu đều ra ngoài tập luyện nửa tiếng, coi như duy trì thể trạng.

Hà Miêu ở nhà cùng cậu mỗi ngày, cũng từng đề xuất cho cậu vào trường luyện thi cùng các học sinh thi lại.

Nhưng khi nghe học phí đắt đỏ, Hà Thu Dã đã từ chối đề xuất này.

Ở nhà cũng được, cậu không cần môi trường học tập quá tốt, dù sao cũng không ai quấy rầy, không khác gì học ở trường.

Sau khi Lục Cảnh Nhiên gửi tài liệu học tập cho cậu, còn chụp cả ghi chép của mình, tìm khóa học online và đề thi mô phỏng cho cậu.

Hà Thu Dã sợ phiền cậu ấy, dần dần không còn hỏi bài nữa.

Đây là một mùa đông rất dài.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.