Oan Gia Ngõ Hẹp - Bố Lan Kỳ

Chương 58




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Sếp, con trai của Trình Dĩnh đến."

Người đàn ông mặc vest đen như vệ sĩ chắp tay trước ngực, cung kính thưa.

Lục Hải Anh búng tàn thuốc, vẻ mặt đầy sát khí: "Cái tên Omega kia là bạn trai của con trai Trình Dĩnh?"

"... Có lẽ vậy ạ."

Lục Hải Anh cau mày khó chịu: "Biết thế đã không bắt cậu ta."

Trên đầu người đàn ông có một chỗ rất nổi bật, đó chính là tai ông ta.

Dưới lớp băng gạc còn thấy rõ vết máu thấm ra, trông khá ghê rợn.

Ông ta đã nhiều ngày không đi làm ở Trung tâm Liên minh, tất cả là nhờ công của Hà Thu Dã.

"Đưa con trai Trình Dĩnh lên đây đi, dù sao cũng phải nể mặt Trình Dĩnh."

Lục Hải Anh nhớ lại dáng vẻ của Ngũ Thời Sâm, lúc đó ông còn nghĩ Ngũ Thời Sâm là nhân tài có thể bồi dưỡng, nếu có cơ hội nhất định phải đưa hắn vào Liên minh sớm để giúp việc cho mình.

Nhưng giờ hai người đã vô tình kết thù, Lục Hải Anh không thể để Ngũ Thời Sâm theo mình được nữa.

"Vâng."

Chẳng mấy chốc, Ngũ Thời Sâm được dẫn lên.

Người đàn ông nheo mắt đánh giá hắn, trong ánh mắt ẩn hiện vẻ hung tợn độc ác, hoàn toàn khác với vẻ ôn hòa, lễ độ của Lục Hải Anh mà Ngũ Thời Sâm đã gặp mấy ngày trước.

Dù trong lòng căm ghét kẻ trước mặt đến tận xương tủy, Ngũ Thời Sâm vẫn phải giả vờ bình thản: "Chú Lục."

"Thời Sâm." Lục Hải Anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, "Cháu ngồi đi."

Ngũ Thời Sâm lo lắng cho Hà Thu Dã, cũng lười giả vờ khách sáo, đi thẳng vào vấn đề:

"Cháu muốn biết bạn trai cháu thế nào. Chú Lục, chú xem bên chú cần cháu làm gì để có thể đưa cậu ấy đi. Cháu tin là bên chú không thiếu người, tìm một người ngoan ngoãn bằng tiền, chắc chắn thoải mái hơn là ép buộc, đánh đập người ta, cho tiền mà họ cũng không chịu."

Khi nói những lời này, trong lòng Ngũ Thời Sâm đã tê dại.

Lục Hải Anh không ngờ Ngũ Thời Sâm lại nói vậy.

Ông cười lạnh: "Cháu nói không sai. Chuyện này vốn là chú làm sai, không ngờ thủ hạ của chú không có mắt vô ý đưa bạn trai cháu về đây."

Ngũ Thời Sâm kiềm chế lòng muốn hỏi tình trạng của Hà Thu Dã, kiên nhẫn đáp: "Đây cũng không phải lỗi của chú Lục."

"Mặt mũi mẹ cháu thì chú phải nể," Lục Hải Anh chỉ vào tai mình, "nhưng chỗ này... trong lòng chú không thể bỏ qua được."

Ngũ Thời Sâm ngẩng đầu nhìn chỗ Lục Hải Anh đang chỉ.

Tai ông ta... sao lại được băng bó? Là bị làm sao vậy, chẳng lẽ là do Hà Thu Dã?

Lục Hải Anh giải thích: "Bạn trai cháu cắn rách tai chú, phải khâu tám mũi."

Tim Ngũ Thời Sâm đột nhiên đập nhanh, lo lắng đến toát mồ hôi: "Cậu ấy vốn thế... dễ stress khi gặp người lạ."

"Tiền thuốc men chú không đòi các cháu bồi thường, nhưng nếu cháu cứ thế đưa cậu ta đi, trong lòng chú không thoải mái."

Lời này của Lục Hải Anh đã nói rõ, ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Mặt mũi Trình Dĩnh thì ông phải nể, nhưng ông không muốn dễ dàng tha cho Hà Thu Dã.

Yết hầu Ngũ Thời Sâm trượt xuống, ánh mắt hắn mất tập trung nói: "chú muốn gì?"

"Ban đầu chú thấy cháu là nhân tài có thể bồi dưỡng, vốn định đưa cháu vào Liên minh để đào tạo." Lục Hải Anh cũng không giấu giếm, "Nhưng giờ chuyện thành ra thế này... dù sau này cháu có muốn vào Liên minh, chú cũng không dám dùng cháu nữa, dù sao cũng đã "đắc tội" với cháu rồi."

Lục Hải Anh nhìn Ngũ Thời Sâm, trong ánh mắt bùng lên tia sáng lạnh lẽo mang theo ý muốn hủy diệt: "Vì Omega đó, cháu có thể hứa với chú sau này sẽ không vào ban quản lý cấp cao của Liên minh không? Cháu cũng biết đấy... chú ngồi ở vị trí này lâu rồi, không tránh khỏi đa nghi lo lắng, hai ta hôm nay cũng coi như kết thù, sau này cháu vào ban quản lý... chú không yên tâm."

Những lời này đều có ẩn ý.

"Được."

Ngũ Thời Sâm không chút do dự.

Hắn có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện nào của đối phương, chỉ cần ông ta đừng động đến Hà Thu Dã.

Lục Hải Anh chắp tay, ngồi thẳng lưng trên ghế sofa, bộ dạng tinh anh võ trang đầy đủ của ông ta thực sự đã lừa được quá nhiều người.

Nhưng chỉ cần vạch trần mặt nạ của ông ta, người ta sẽ phát hiện ra bản chất ông ta là một kẻ đen tối ti tiện đến nhường nào.

"Lời nói gió bay," Lục Hải Anh nhất thời cũng không nghĩ ra cách nào có thể khiến Ngũ Thời Sâm hoàn toàn mất đi khả năng vào ban quản lý Liên minh, "Thời Sâm à, chú không yên tâm lắm."

Lục Hải Anh nghĩ, hay là sau này điều Ngũ Thời Sâm ra nước ngoài làm việc, đỡ phải đối đầu với mình ở khu C.

Lúc nãy ông ta nói không cho Ngũ Thời Sâm vào ban quản lý Liên minh cũng chỉ là nói miệng, ông ta biết với năng lực của Trình Dĩnh và em trai bà ta - Cục trưởng Cục An ninh, để Ngũ Thời Sâm vào ban quản lý chắc chắn không khó.

Vì vậy chữ "Được" dứt khoát của Ngũ Thời Sâm, Lục Hải Anh cũng không để tâm.

Ngay lập tức, Ngũ Thời Sâm đứng dậy.

Hắn rút ra một con dao vừa gọt táo từ đĩa trái cây trên bàn trà.

Trong tình huống mọi người chưa kịp phản ứng, hắn đã rạch lên cánh tay mình bốn năm nhát.

Nhát sau càng sâu hơn nhát trước, người trong cuộc như không cảm thấy đau đớn, thậm chí còn không nhíu mày.

Máu phun ra, chảy dọc theo cánh tay hắn.

Từng giọt từng giọt, nhỏ xuống sàn nhà.

"Vết sẹo mức độ này sẽ để lại vĩnh viễn, vết thương cho thấy có khuynh hướng tự hủy hoại, không đạt tiêu chuẩn tâm lý, cả đời không thể vào được ban quản lý." Ngũ Thời Sâm hất văng con dao dính máu, phát ra tiếng "keng" rất to.

"Nếu tôi đi phẫu thuật xóa sẹo, trong thời gian kiểm tra nhân sự ban quản lý cấp cao của Liên minh, hồ sơ phẫu thuật sẽ bị phát hiện, khi đó... tôi vẫn sẽ bị hủy tư cách."

Kiểm tra ban quản lý càng nghiêm ngặt, với mức độ vết thương như Ngũ Thời Sâm, chắc chắn không thể vào được ban quản lý nữa.

Lục Hải Anh nheo mắt, ông ta thấy người thanh niên trước mặt càng lúc càng thú vị.

Lời đã nói ra, Lục Hải Anh không có lý do gì để nuốt lời.

Ông ta ra hiệu cho thủ hạ, bảo họ đưa Hà Thu Dã đang hôn mê lên.

Ngũ Thời Sâm rút vài tờ giấy, sơ sài lau vết thương.

Hắn nghĩ Hà Thu Dã sẽ bị đánh, nhưng không ngờ vết thương trên người cậu lại nặng đến vậy.

Mặt Hà Thu Dã bầm tím, gần như không còn chỗ nào nguyên vẹn, cánh tay, chân đều có vết máu.

Cậu đang hôn mê, không biết là bị đánh ngất hay bị cho thuốc.

Ngũ Thời Sâm run rẩy đón lấy thân hình gầy gò của Hà Thu Dã từ tay đối phương,  hắn cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng đắp lên người Hà Thu Dã.

"A Dã, anh đến muộn rồi."

Hắn lẩm bẩm.

Gân xanh trên trán Ngũ Thời Sâm giật liên hồi. Hắn phải hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn giận, không cho nắm đấm của mình găm vào mặt mấy kẻ xung quanh.

Ngay cả cơ hội cứu Hà Thu Dã lần này cũng phải năn nỉ mẹ mới có được.

Ngay cả Trình Dĩnh còn không dám đối đầu trực diện với mấy người này.

Thì hắn là cái thá gì chứ.

Trình Dĩnh đã nói rất đúng, không có sự che chở của mẹ và cậu, Ngũ Thời Sâm chẳng là gì cả.

Ngũ Thời Sâm nhẹ nhàng bế Hà Thu Dã lên, sợ làm cậu đau thêm.

Chợt, hắn thoáng thấy cổ Hà Thu Dã.

Tuyến thể vốn hồng hào mịn màng giờ đã bị phá hủy không thành hình, nhiều vết cào xước chằng chịt sau gáy, máu vẫn đang rỉ ra, có vết mới tinh, có vết đã đóng vẩy.

Hà Thu Dã như ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cuộn tròn trong lòng Ngũ Thời Sâm, người run rẩy không ngừng.

Ngũ Thời Sâm bế Hà Thu Dã ra ngoài, suốt đoạn đường hắn không ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ dán chặt vào khuôn mặt đỏ bừng của cậu.

Cậu đang sốt.

- --

Hà Thu Dã tỉnh lại trong bệnh viện. Toàn thân cậu đau nhức như bị xe cán qua, cổ họng khô rát.

Mi mắt cậu khẽ run, người đầu tiên hiện ra trong tầm mắt là khuôn mặt tiều tụy của Hà Miêu.

Thấy Hà Thu Dã tỉnh lại, chị vội vàng đứng dậy: "A Dã, em cảm thấy thế nào..."

Bên trái là Hà Miêu, bên phải là Nguyên Hàm ngồi trên xe lăn.

Ngũ Thời Sâm không có ở đây.

...Nhưng rõ ràng cậu đã ngửi thấy mùi hương của hắn.

Là ảo giác sao?

"Chị..."

Vừa cất tiếng, giọng khàn đặc khiến chính Hà Thu Dã cũng giật mình.

Hà Miêu vỗ về cậu: "Em nghỉ ngơi đi đã." Nhìn em trai mình trong tình trạng này, chị không kìm được, quay mặt đi lau nước mắt ở nơi cậu không thể thấy.

Nguyên Hàm biết Hà Thu Dã muốn hỏi gì: "Ngũ Thời Sâm đưa em tới đây, cậu ấy có chút việc phải về nhà, có lẽ lát nữa sẽ đến thăm em."

Khóe mắt Hà Thu Dã đỏ lên.

Cậu nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

"Cậu ấy bị thương."

Dù Ngũ Thời Sâm đã dặn đi dặn lại, bảo Nguyên Hàm và Hà Miêu đừng nói với Hà Thu Dã về chuyện hắn bị thương, nhưng Nguyên Hàm vẫn không giấu.

Tất cả những gì Ngũ Thời Sâm làm cho Hà Thu Dã, cậu có quyền được biết.

Hà Thu Dã nắm chặt góc chăn, giọng khàn đặc như sợi bông gòn bị xé rách từ từ: "Vì cứu em..."

Nguyên Hàm gật đầu: "Đúng vậy."

Hà Thu Dã đột nhiên nói: "Tuyến thể của em mất một nửa rồi."

Câu nói vừa dứt, mọi người đều im lặng.

Làm sao Hà Miêu không biết tuyến thể của em trai mình đã bị phá hủy một nửa, chị không nỡ nói, định đợi tình trạng của Hà Thu Dã ổn định hơn rồi mới cho cậu biết, nhưng không ngờ...

"Em tự làm đấy, em tự phá nát một nửa, em biết mà."

Hà Thu Dã lẩm bẩm.

Cậu nhìn thấy sự do dự và thương xót trong mắt Hà Miêu.

"A Dã, tuyến thể có thể phục hồi được, chỉ cần một hai năm là sẽ dần khỏi thôi." Hà Miêu sợ cậu buồn, lên tiếng an ủi.

Nguyên Hàm không nhịn được cũng phụ họa: "A Dã, người về được là tốt rồi."

"Chị, em ngủ thêm một lát." Cậu xoay người, nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.

Hà Miêu và Nguyên Hàm nhìn nhau, không nói gì thêm.

Chị đẩy xe lăn của Nguyên Hàm ra ngoài.

Thân hình Hà Thu Dã cuộn tròn dưới chăn, bắt đầu rùng mình, run rẩy.

Thân thể gầy yếu khẽ rung lên trong chăn.

Cậu đang khóc, cậu rất đau lòng.

Cậu đã dự đoán rõ ràng một số chuyện... những chuyện mà cậu hoàn toàn không thể cứu vãn.

Chín giờ tối.

Hà Thu Dã không ở lại bệnh viện, cậu chỉ bị vài vết thương ngoài da, duy nhất nghiêm trọng là vết thương ở tuyến thể, cậu nhờ y tá thay thuốc rồi xuất viện.

Hà Miêu nói vết thương có khả năng lành, nhưng phải phẫu thuật trước rồi mới dần hồi phục được.

Ca phẫu thuật này không thể làm ngay được, ở lại bệnh viện cũng không cần thiết.

"A Dã, sức khỏe thế nào rồi?"

Ngũ Thời Sâm nhắn tin.

Hà Thu Dã nhìn thấy tin nhắn của hắn, mũi tự dưng cay cay, lúc này cậu rất nhớ Ngũ Thời Sâm, nhớ vô cùng.

Muốn ôm hắn, muốn ngửi mùi hương trong lòng hắn.

"Anh Sâm, anh thế nào rồi, anh gặp rắc rối phải không?"

Nếu Ngũ Thời Sâm bình an vô sự, không thể nào lại để Hà Thu Dã một mình ở bệnh viện được.

Ngũ Thời Sâm: "Anh ổn cả."

Hà Thu Dã: "Nói dối."

Đối phương không tiếp tục chủ đề này nữa, "Vài ngày nữa anh sẽ đến thăm em."

Hà Thu Dã: "Vết thương của anh nghiêm trọng lắm sao?"

Ngũ Thời Sâm: "Anh không bị thương."

Đến lúc này rồi mà vẫn còn lừa cậu.

Hà Thu Dã: "anh Nguyên Hàm đã kể hết cho em rồi."

Thấy Ngũ Thời Sâm không nhắn lại nữa, Hà Thu Dã lại hỏi: "Ông ta là Bộ trưởng Liên minh, dưới tay không biết có bao nhiêu người, anh làm thế nào đưa được em ra?"

Ngũ Thời Sâm: "A Dã, đợi em khỏe lại anh sẽ kể cho em nghe."

"Em không khỏe được nữa đâu."

Nước mắt làm nhòe tầm nhìn, từng giọt lệ to bằng hạt đậu rơi xuống màn hình điện thoại.

"Anh Sâm, em không còn là Omega nữa rồi."

Những người đó chọn cậu, bắt cóc cậu vì pheromone của cậu.

Để tự bảo vệ mình, Hà Thu Dã đã cào nát tuyến thể của mình. Lục Hải Anh thật sự không động đến cậu, nhưng cậu đổi nửa vành tai của ông ta.

"A Dã, không sao đâu, anh sẽ chữa khỏi cho em."

Ngũ Thời Sâm biết tình trạng của cậu.

Nhìn thấy dòng tin này, Hà Thu Dã run rẩy đặt điện thoại xuống.

...Không khỏi được nữa rồi.

Sáng hôm sau, tin Hà Thu Dã bị Đại học Lan Hòa đuổi học được đăng lên tài khoản công khai của trường.

Mỉa mai thay, tin vui về việc cậu giành huy chương bạc nội dung chạy cự ly ngắn tại Đại hội thể thao toàn quốc lại nằm ngay bên dưới.

Thông báo không ghi rõ lý do, chỉ một câu "vi phạm nghiêm trọng nội quy trường", đã tuyên án Hà Thu Dã không còn là sinh viên Đại học Lan Hòa nữa.

Trước đây trường cũng từng đuổi học sinh viên, nhưng chưa lần nào như lần này, rầm rộ đăng lên tài khoản chính thức, như thể cố ý nhằm vào Hà Thu Dã, mang tính sỉ nhục.

Một giờ sau, thông báo kỷ luật Ngũ Thời Sâm cũng đưa ra.

Nhưng hắn không bị đăng lên tài khoản công khai, chỉ có thể tra cứu thông báo kỷ luật trên website chính thức của trường.

Do "vi phạm nghiêm trọng nội quy trường", bị ghi một lần kỷ luật nặng.

Không cần nghĩ cũng biết đây là tác phẩm của ai.

Trái tim Hà Thu Dã tê dại.

Mấy nhóm chat của cậu đều nhấp nháy "99+" tin nhắn, còn có vài người nhắn riêng, cậu đều không trả lời.

Ngay cả Ngũ Thời Sâm cũng bị liên lụy...

Cậu biết ngay mà, Lục Hải Anh sẽ không tha cho hai người họ.

Hà Thu Dã có thể chìm xuống địa ngục, nhưng Ngũ Thời Sâm thì không được.

Lúc này, Hà Miêu đưa Nguyên Hàm đến.

Hà Thu Dã không biết quan hệ hiện tại của hai người thế nào, nhìn bộ dạng... có lẽ đã làm hòa rồi.

"A Dã, giờ em thấy sao rồi?"

Hà Miêu cầm theo một hộp cơm: "Chị mua cơm bên ngoài cho em này, toàn món em thích."

"Chị, chúng ta đi thôi."

Mái tóc mái của Hà Thu Dã dài che khuất cả lông mày, vết thương trên mặt cậu dưới ánh đèn vàng vọt trông thật đáng thương.

Hà Miêu không hiểu ý em trai: "Đi đâu, bây giờ sao?"

"Em bị đuổi học rồi, anh Sâm bị nhà trường kỷ luật." Hà Thu Dã đưa mắt nhìn khắp căn nhà nhỏ, nơi cậu đã lớn lên từ nhỏ đến giờ. Căn nhà tuy nhỏ, đồ đạc cũ kỹ, vị trí hẻo lánh, nhưng cậu luôn xem đây là mái nhà duy nhất của mình.

Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải nói lời tạm biệt với nó. "Em biết Lục Hải Anh sẽ không tha cho bọn em đâu. Bọn họ đã biết chỗ này rồi, chúng ta đi thôi chị, chuyển đến một nơi không ai biết đến."

Hà Thu Dã cúi đầu, hai tay buông thõng vô lực giữa hai đầu gối.

"Bọn họ đã biết chỗ này rồi, chị à, chúng ta không thể ở đây nữa."

Hà Miêu nhìn em trai với ánh mắt phức tạp: "A Dã à, đi thì được. Nhưng em với Tiểu Ngũ thì sao?"

Câu hỏi ấy như một mũi tên xuyên thẳng vào tim Hà Thu Dã.

Cậu có thể một thân một mình ra đi, nhưng Ngũ Thời Sâm thì sao?

Bây giờ cậu không thể quay lại đại học Lan Hòa nữa, sau này làm sao để liên lạc với Ngũ Thời Sâm? Rồi cậu sẽ phải làm gì?

Hàng loạt câu hỏi như bóp nghẹt cổ họng cậu, khiến cậu khó thở.

Cậu không muốn nghĩ đến những vấn đề này, nhưng muốn giải quyết vấn đề thì buộc phải đưa ra lựa chọn.

Cậu biết mình rất khó từ bỏ một số thứ.

"Anh Nguyên Hàm, vết thương của anh ấy có nặng không?"

Hà Thu Dã quay đầu nhìn về phía Nguyên Hàm.

"Anh không rõ lắm, cánh tay cậu ấy được băng bó. Những chỗ khác anh không biết có bị thương không, nhưng anh nghĩ... Lục Hải Anh chắc sẽ không làm khó cậu ấy quá đâu."

Hà Thu Dã nắm chặt cốc trong tay, lòng bàn tay dần đẫm mồ hôi, các ngón tay trắng bệch.

"Chị à, cho em một đêm, để em suy nghĩ kỹ."

Nguyên Hàm nắm tay Hà Miêu, ngăn chị nói thêm, lắc đầu với chị.

Hà Thu Dã đã về phòng.

Hà Miêu lo lắng nhìn về phía phòng em trai: "Em lo nó xảy ra chuyện."

"Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, em phải cho nó thời gian suy nghĩ." Nguyên Hàm an ủi, "Dù nó chọn thế nào, dù các em đi đâu, anh đều có thể đi cùng các em."

Kể từ lần anh gặp chuyện phải nhập viện, bố mẹ anh đã cởi mở hơn.

Chỉ cần Nguyên Hàm hạnh phúc, họ không còn bận tâm chuyện gì nữa. Nguyên Hàm đã quyết tâm ở bên Hà Miêu, họ cũng rất hài lòng với chị, nếu hai người có cơ hội tái hợp, họ hoàn toàn ủng hộ.

Nguyên Hàm không kể với bố mẹ về chuyện của Hà Miêu, cũng không cần thiết phải giải thích với họ lý do hai người chia tay.

"Anh có thể đi cùng bọn em." Hà Miêu nói, "Nhưng Tiểu Ngũ thì không thể."

Cả hai đều đoán được cuộc đấu tranh tư tưởng mà Hà Thu Dã đang trải qua, họ không quấy rầy cậu, cho cậu thời gian bình tĩnh lại.

Hà Miêu biết quá trình này chắc chắn rất đau đớn.

Khi chị quyết định rời xa Nguyên Hàm, chị cũng trải qua những dằn vặt đau đớn như vậy.

Chị cũng mong họ có một con đường thứ ba để đi, chị cũng không muốn em trai mình phải chịu khổ.

Nhưng họ là những người ở tầng lớp thấp nhất của xã hội này, họ không có quyền lựa chọn cho chính mình.

Hà Thu Dã ngồi trên giường, mắt nhìn vô định, cậu không trả lời tin nhắn của bất kỳ ai, mặc cho điện thoại réo liên hồi.

Cậu biết Ngũ Thời Sâm chắc chắn cũng nhắn tin cho mình, nhưng cậu không biết phải trả lời thế nào.

Hà Thu Dã chậm rãi mở khóa điện thoại, đi thẳng vào khung chat với Ngũ Thời Sâm.

Cậu không để ý đến hàng loạt tin nhắn hỏi thăm ân cần phía trên, mà mở chức năng "Chuyển khoản", chuyển toàn bộ số tiền trong tài khoản của mình.

Tổng cộng là 885 tệ.

"Anh Sâm, những ngày qua anh mua cho em không ít thứ, đây là toàn bộ số tiền còn lại trong tài khoản của em, em không biết anh đã tiêu cho em bao nhiêu, cũng không biết có đủ không."

"Em không muốn nợ anh, càng không muốn làm vướng víu anh. Sau chuyện này em mới hiểu, chúng ta thực sự không hợp nhau."

"Tuyến thể của em đã bị hủy hoại, dù có phục hồi cũng không thể có độ phù hợp 98% với anh nữa."

Điều duy nhất khiến họ hợp nhau là độ phù hợp pheromone, giờ cũng không còn nữa.

Hà Thu Dã thậm chí không dám gặp lại hắn một lần nữa, cậu không dám nghĩ nếu họ không còn sự ràng buộc của pheromone, liệu Ngũ Thời Sâm có còn thích mình không.

Cứ để mọi thứ dừng lại ở thời khắc này đi.

"Em đi đây, đừng tìm em nữa."

"Chúng ta chia tay nhé."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.