Oan Gia Ngõ Hẹp - Bố Lan Kỳ

Chương 56




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hà Thu Dã lo lắng về tinh thần của Hà Miêu, suy nghĩ một lúc rồi quyết định về nhà ở hai ngày.

Ngũ Thời Sâm không ngăn cản, chỉ tiễn cậu ra ga tàu rồi dặn dò cậu giữ gìn sức khỏe.

"A Dã này, em cũng phải biết chăm sóc bản thân đấy, biết không?" Ngũ Thời Sâm nhìn gò má hơi hóp của cậu, biết rằng dạo gần đây Hà Thu Dã cũng rất khó chịu.

Vì chuyện của Hà Miêu, cậu đã nhiều ngày ăn không ngon ngủ không yên.

Hà Thu Dã ôm chặt lấy Ngũ Thời Sâm, chôn sâu đầu vào lòng hắn. "Anh cũng vậy."

"Anh sẽ đợi em về." Ngũ Thời Sâm đặt một nụ hôn lên trán Hà Thu Dã.

"Triển lãm tranh của anh... em không thể đến được rồi." Hà Thu Dã nói.

"Không sao, anh cũng không định đi nữa." Ngũ Thời Sâm mỉm cười nhẹ nhàng, "Ban tổ chức sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa thôi."

Hà Thu Dã khựng lại một chút, rồi gật đầu: "Em nhất định sẽ về sớm."

Ngũ Thời Sâm nhét cho Hà Thu Dã một vật. "Đây là cái kẹp tóc bướm xanh anh đã đeo trên ngực trong lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Hà Thu Dã đón lấy.

"Để làm kỷ niệm." Ngũ Thời Sâm nói.

Hà Thu Dã không hiểu rõ ý của đối phương nhưng vẫn ngoan ngoãn cất giữ.

"Đây là thiết kế đầu tiên của anh, năm anh 10 tuổi ông nội đã theo bản thiết kế của anh đi đặt làm, anh đeo nó suốt 11 năm. Trên người anh không có nhiều thứ có ý nghĩa kỷ niệm, duy chỉ có món đồ này... coi như là có gì đó khác biệt. Em giữ lấy nhé, khi nhớ anh thì có thể lấy ra xem."

Hà Thu Dã phá lên cười giữa những giọt nước mắt: "Không có ảnh sao, em còn phải nhìn cái kẹp tóc này nữa."

Câu nói vừa dứt, cả hai người đều nhận ra, họ dường như thật sự không có ảnh của nhau, thậm chí cả ảnh chụp chung cũng không.

"Đợi em về, anh sẽ dẫn em đi chụp ảnh." Ngũ Thời Sâm nói, "Rồi làm thành một cuốn album kỷ niệm, để làm tư liệu cho video cưới sau này."

Mặt Hà Thu Dã đỏ lên: "Ai lấy anh chứ."

"Em mà không lấy anh, anh cũng không lấy ai hết." Ngũ Thời Sâm véo má cậu lần cuối, "Nhanh vào đi, sắp ngừng soát vé rồi."

Tim Hà Thu Dã đột nhiên đập thình thịch, cậu kiễng chân hôn lên trán Ngũ Thời Sâm một cái, rồi xách chiếc vali nhỏ len qua đám đông, tiến về phía hàng người soát vé.

Trong quá trình chạy, cậu ngoái đầu nhìn lại ít nhất ba lần.

Mỗi lần quay đầu lại, Ngũ Thời Sâm đều đang nhìn cậu.

Không lâu sau, chuyến tàu về nhà khởi hành.

- --

Ngày đầu tiên về nhà, Hà Miêu có vẻ không có gì bất thường.

Trong thời gian này Nguyên Hàm luôn giữ liên lạc với Hà Thu Dã, hai người suy đi nghĩ lại, không nghĩ ra cách nào tốt hơn, chỉ đành án binh bất động, đợi tình hình của Hà Miêu ổn định hơn rồi tính.

May mắn là Hà Miêu đã nộp đơn xin nghỉ việc tại bệnh viện, mọi người mới có thể yên tâm.

Nếu Hà Miêu còn có nguy cơ bị tên "lãnh đạo" kia quấy rối lần nữa, Hà Thu Dã không thể nào chịu ngồi yên như vậy được.

Ngày hôm đó, Hà Thu Dã ngủ nướng thêm một lúc, mãi đến 9 giờ, cậu mới bị tiếng ồn ào đứt quãng đánh thức.

Cậu bật dậy khỏi giường, nghe ra được điều bất thường từ những âm thanh bên ngoài.

Bên ngoài có tiếng đàn ông, là giọng của người đàn ông lạ, Hà Thu Dã không nhớ mình từng nghe giọng này trước đây.

Cậu khẽ đẩy cửa ra, muốn xem những người bên ngoài đang làm gì.

Chỉ thấy hai người đàn ông cao lớn mặc vest đen ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, đối diện là chị gái cậu.

"Cô Hà, hy vọng cô có thể cân nhắc đề nghị của chúng tôi." Một người đàn ông đẩy một thứ giống như hợp đồng về phía Hà Miêu, "Sếp của chúng tôi rất hào phóng, con số này sẽ khiến cô động lòng đấy, cô cũng không muốn sống cả đời ở một nơi như thế này chứ?"

Người vừa nói còn đảo mắt nhìn xung quanh, trong ánh mắt lộ ra sự khinh thường.

Vai Hà Miêu run lên, "Tôi nói lại lần nữa... xin các người ra ngoài."

"Tôi khuyên cô Hà nên cân nhắc đề nghị của chúng tôi. Sếp chúng tôi bị hội chứng phụ thuộc pheromone nghiêm trọng, nhưng cô là Beta đầu tiên có thể ở cùng ngài ấy... nếu cô là người đầu tiên có thể giúp sếp thoát khỏi triệu chứng này, thì những gì cô có thể nhận được, còn nhiều hơn những gì cô đang tưởng tượng."

Hà Miêu cắn chặt môi: "Cút ra ngoài, đừng ép tôi phải nói lại lần nữa."

Người đàn ông áo đen bên cạnh dần mất kiên nhẫn, hắn ta hừ lạnh một tiếng: "Cô Hà, dù cô không đồng ý, kết quả vẫn sẽ như nhau thôi, hy vọng cô đừng không biết điều như vậy, đến lúc đó náo loạn lên... sẽ không hay đâu."

Ngay sau đó, người đàn ông đó cảm nhận một luồng quyền phong sắc bén, mũi chảy một dòng máu nóng, mặt truyền đến cơn đau dữ dội.

Hắn ta bị đấm một đấm, lực đạo không nhỏ, suýt ngất đi.

Trong căn phòng này có Alpha khác sao?

"A Dã!"

Tiếng hét của Hà Miêu kích thích màng nhĩ Hà Thu Dã, cậu còn chưa kịp rút nắm đấm về thì chân đã đá ra.

Người còn lại thấy tình hình không ổn, vội vàng dùng chân đá văng Hà Thu Dã ra.

Cú đá này trúng vào hông Hà Thu Dã, cậu rên lên một tiếng, ánh mắt càng thêm sắc bén và hung dữ.

"Chị tôi bảo các người cút, các người không nghe thấy à?" Cậu gầm lên.

Ban đầu, hai người thật sự bị khí thế của Hà Thu Dã dọa cho sợ.

Nhưng khi ngửi thấy mùi pheromone không kiềm chế được trong cơn kích động của đối phương, họ lại an tâm: "Omega?"

Hai người nhìn nhau: ít nhất đây là Omega cấp SS.

Hà Miêu nắm lấy cánh tay Hà Thu Dã, vừa khóc vừa lắc đầu: "A Dã, đừng đánh, đừng đánh với bọn họ..."

Hà Thu Dã nhẹ nhàng đẩy Hà Miêu ra, rút từ sau mu bàn tay ra một con dao gọt trái cây.

Lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đây là thứ có thể lấy mạng người trong một đòn. "Cút, cút ngay bây giờ, đừng quấy rối chị ấy."

Hai Alpha hoàn toàn không để lời Hà Thu Dã vào tai.

Thậm chí một trong số họ còn liếm môi: "Omega... lại là cấp SS, cô Hà, sao cô không nói sớm là có một cậu em trai chứ..."

Người còn lại không hiểu: "Lần này sếp muốn..."

"Mang cả đi thôi. Em trai của Hà Miêu là Omega, có khi còn phù hợp hơn Hà Miêu..." câu nói dừng lại ở đây, hai người trao đổi ánh mắt, đều hiểu ý của đối phương.

Người đó lấy ra thứ gì đó giống bộ đàm, nói gì đó bằng giọng thấp, có vẻ là ám hiệu.

Cái gọi là "sếp" của họ, chắc không chỉ cử hai người họ đến.

Hà Thu Dã cảm thấy không ổn trong lòng, vội vẫy dao gọt trái cây, đâm vào người họ vài nhát.

Trong lúc giằng co đánh nhau, cả hai bên đều bị thương, con dao rơi xuống đất, phát ra tiếng "keng" chói tai.

Hà Miêu hét lên thất thanh, chị gần như phát điên.

Cách đánh của Hà Thu Dã rất xảo quyệt, nhưng đối mặt với hai Alpha trưởng thành, dần dần rơi vào thế yếu.

"Chị, chị!" Hà Thu Dã bị người ta khóa ngược lại, mắt đỏ au, "Mau chạy đi, chạy ra ngoài, đừng lo cho em!"

Hà Miêu vốn không muốn bỏ mặc Hà Thu Dã một mình, nhưng nếu chị không ra ngoài báo tin, Hà Thu Dã sẽ hoàn toàn không còn cơ hội.

Chị ôm ngực chạy vội ra khỏi phòng.

Hà Thu Dã cũng nhân lúc hai người ngẩn người mà vùng ra, linh hoạt như con chạch.

Cậu chạy rất nhanh, thoáng cái đã đến cửa.

Trong tích tắc, một luồng uy áp mạnh mẽ bao phủ xuống.

Tay Hà Thu Dã dừng lại trên tay nắm cửa, chân bắt đầu mềm nhũn, dựa vào khung cửa, từ từ trượt xuống.

Đối diện là Alpha cấp SS.

Sự áp chế pheromone mang tính tấn công mạnh mẽ này, nếu là một Omega cấp thấp hơn phải chịu đựng, có lẽ giờ đã chảy máu bảy lỗ trên người.

"Mày biết mình là Omega, còn muốn chạy thoát khỏi đây sao?"

Đó là câu cuối cùng Hà Thu Dã nghe được trước khi mất ý thức.

- --

Hà Miêu chạy theo hành lang lên trên, chị nghe ra Alpha đó đang gọi người, không biết người của đối phương khi nào sẽ lên, nên chỉ còn cách cứ chạy lên trên mãi, cho đến tầng cao nhất, chị thực sự hết cách, gõ cửa một nhà dân, tạm thời tránh nạn được.

Dưới sự an ủi của chủ nhà, chị run rẩy lấy điện thoại ra, lật tìm danh bạ, nhưng không biết nên tìm ai.

Nguyên Hàm là người đầu tiên chị liên lạc.

Giọng nói đứt quãng của chị, kèm theo nấc nghẹn và nức nở, khiến Nguyên Hàm lo lắng đến mức suýt gọi xe đến gặp chị ngay lập tức.

Nghe một lúc lâu, anh mới từ những lời lẻ tẻ của đối phương nắm bắt được thông tin then chốt.

Hà Thu Dã đã bị bắt đi, những kẻ bắt người và những kẻ từng bắt nạt Hà Miêu là cùng một nhóm.

Người đó để ý đến pheromone của Hà Thu Dã, bây giờ cậu đang gặp nguy hiểm.

Nguyên Hàm lo lắng vô cùng, anh dứt khoát nói: "Miêu Miêu, báo cảnh sát đi. Em đừng sợ... anh em trong đội của anh có thể quan tâm đến, nhất định sẽ không để vụ việc này bị xử lý qua loa đâu. Không đáng sợ đến thế đâu... em đừng sợ."

Hà Miêu vừa nấc nghẹn vừa gật đầu: "Phiền phức rồi, A Dã... bây giờ rất nguy hiểm, đều tại em, đều tại em."

"Không phải tại em, Miêu Miêu, em đừng hoảng, chuyện này để anh xử lý, em đừng lo. Thu Dã sẽ không sao đâu."

Nguyên Hàm vẫn đang nằm trên giường không thể cử động, nhưng anh là người của bộ phận hình sự khu vực Liên Minh, trong tay có không ít quan hệ, ít nhiều có thể giúp xử lý chuyện này.

Chuyện Hà Thu Dã bị bắt đi không lâu sau đã đến tai Ngũ Thời Sâm.

Tối khi Hà Miêu về nhà, nghe thấy trong phòng Hà Thu Dã có tiếng điện thoại rung, mới phát hiện là điện thoại của Ngũ Thời Sâm.

Trước đó, cậu đã nhận được ba cuộc gọi nhỡ rồi.

Hà Miêu đành phải nghe máy, nói với Ngũ Thời Sâm rằng hiện giờ Hà Thu Dã đang mất tích, mọi người đang đi tìm.

Ngũ Thời Sâm nghe xong, như bị sét đánh.

Chuyện hắn không ngờ tới nhất đã xảy ra.

Hà Miêu kể lại toàn bộ sự việc hôm nay cho Ngũ Thời Sâm.

"Em biết rồi... cảm ơn, em sẽ đi cứu em ấy, em nhất định sẽ đưa em ấy ra, chị đừng lo."

Ngũ Thời Sâm nói bằng giọng cứng đờ.

"Chị không biết lai lịch đối phương." Hà Miêu nói, "Nhưng chị thấy phù hiệu công tác của người đàn ông đó... ông ta là người của tầng quản lý cao cấp Liên Minh."

Trong đầu Ngũ Thời Sâm nhanh chóng lướt qua khuôn mặt của vài người.

Người của tầng quản lý cao cấp Liên Minh... chỉ có vài người, mẹ hắn nhất định biết.

"Đối phương bị hội chứng phụ thuộc pheromone. Là một Alpha cấp SSS, pheromone là mặt trời thiêu đốt." Hà Miêu bổ sung, "Đó là tất cả những gì chị biết." (烈阳 lie yang (Đường cũng không biết là Pheromone gì lạ lùng vậy luôn))

Ngũ Thời Sâm mím môi: "Cảm ơn, em biết rồi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.