Oan Gia Ngõ Hẹp - Bố Lan Kỳ

Chương 55




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hà Miêu vội vàng nắm lấy tay anh rồi bấm chuông bên giường:

"Nguyên Hàm, anh cảm thấy thế nào rồi..."

Môi khô khốc, Nguyên Hàm nhắm mắt lại: "Em lừa anh..."

"Xin lỗi Nguyên Hàm, chuyện này để sau nói tiếp nhé, giờ anh thấy trong người ra sao?"

Nguyên Hàm không đáp.

Đến khi bác sĩ đến khám xong và xác nhận anh đã tỉnh lại, tình trạng đang dần chuyển biến tốt, Hà Miêu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nguyên Hàm, anh nghỉ ngơi đi..." Hà Miêu vừa đứng dậy thì đột nhiên choáng váng, suýt ngã.

Mấy ngày nay chị hầu như không chợp mắt, cơ thể đã kiệt sức từ lâu.

"Miêu Miêu..."

"Em không sao." Hà Miêu phẩy tay.

Lúc này, bố mẹ Nguyên Hàm nghe tin chạy vào phòng bệnh, thấy con trai đã tỉnh lại, cả hai vui mừng đến rơi nước mắt.

Nguyên Hàm cũng rưng rưng: "Con xin lỗi, bố mẹ..."

"Con tỉnh lại là tốt rồi..." Mẹ Nguyên lau nước mắt, vỗ vai Hà Miêu đang mệt mỏi bên cạnh, "Con gái, vất vả cho con quá."

Hà Miêu cố nặn ra nụ cười: "Không sao đâu cô."

Ngay sau khi chia tay, chị đã giải thích rõ với bố mẹ Nguyên Hàm. Lúc đó Hà Miêu chỉ sợ càng kéo dài càng do dự.

Dù không rõ nguyên nhân, mẹ Nguyên cũng không hỏi thêm.

Nói thẳng ra, giờ Hà Miêu chẳng còn quan hệ gì với gia đình họ nữa... chị đã làm được đến mức này vì Nguyên Hàm, hai ông bà phải thật lòng cảm ơn chị mới phải.

"Con à, con đi nghỉ một lát đi, mấy ngày nay vất vả rồi." Mẹ Nguyên nói, "Dù bây giờ các con..."

Bà không nói hết câu, liếc nhìn Nguyên Hàm trên giường, "Cô cũng mong con sẽ sống tốt, có khó khăn gì cứ nói với cô nhé. Ơn con giúp Nguyên Hàm... cả đời này chúng ta không quên được."

Hà Miêu lắc đầu: "Đây là việc cháu nên làm, cô à. Cô chú ở lại với anh ấy nhé, cháu ra ngoài nghỉ một lát."

Nguyên Hàm nằm trên giường, lặng lẽ nhìn Hà Miêu, không nói lời níu giữ nào.

Tình trạng hiện tại của anh, chẳng làm được gì cả.

"Mẹ, lúc nãy bác sĩ nói khi nào con xuất viện được ạ?"

Mẹ Nguyên vừa giận vừa buồn cười: "Ở thêm mấy ngày trong viện có sao đâu? Con biết tình trạng của mình thế nào mà."

Nguyên Hàm có việc cần làm: "Con có việc phải giải quyết."

"Con suýt không tỉnh lại được nữa đấy, sao không chịu nghĩ cho mình?" Bố Nguyên không nhịn được nữa, "Mẹ con mấy ngày nay không ngủ được giấc nào."

Nghe vậy, Nguyên Hàm xót xa trong lòng: "Con xin lỗi bố mẹ... lần sau con không dám nữa."

"Mẹ không nói con làm việc tốt là sai, mẹ chỉ lo cho con thôi." Mẹ Nguyên vừa nói vừa khóc, "Sau này phải cẩn thận hơn."

Nguyên Hàm không đành lòng: "Mẹ yên tâm, sau này con không liều lĩnh nữa."

Ba người ngồi trong bệnh viện nửa tiếng, không ai nói gì, tất cả đều mừng vì Nguyên Hàm đã tỉnh lại, may mắn là bi kịch đã không xảy ra, nếu không...

Nếu không họ cũng không biết những ngày sau đó sẽ sống thế nào.

"Mẹ, Tiểu Dã đâu..."

"Con nói... em trai của Hà Miêu à?" Mẹ Nguyên ngạc nhiên hỏi lại.

"Vâng, bây giờ nó đang ở đâu..."

"Mẹ không biết, con tìm nó làm gì..."

"Con có số của em ấy trong điện thoại, mẹ giúp con nhắn tin, bảo em ấy đến gặp con một lát..."

Mẹ Nguyên hơi do dự: "Nguyên Hàm à, có việc gì quan trọng thì để sau đi, giờ con còn yếu lắm."

Nguyên Hàm nhắm mắt lại, ánh mắt cuối cùng chứa đựng quá nhiều thứ: bất lực, xót xa, bất an, hối hận...

"Chuyện này, quan trọng hơn cả mạng sống của con."

Anh khẽ nói.

Hai tiếng sau, Hà Thu Dã dẫn Ngũ Thời Sâm đến phòng bệnh của Nguyên Hàm.

Việc Nguyên Hàm tỉnh lại đối với cậu là tin tức tốt nhất không gì bằng.

Một mặt, cậu thật sự xem Nguyên Hàm như anh trai ruột của mình, đương nhiên mong anh khỏe mạnh.

Mặt khác, việc anh tỉnh lại có nghĩa là cậu cuối cùng cũng có thể xử lý chuyện của chị gái mà không còn áy náy.

"Như vậy là, em cũng không biết ai đã hại chị Miêu."

Nguyên Hàm nhíu mày, tỏ vẻ thất vọng.

"Chị nói đó là người... có thế lực rất lớn." Hà Thu Dã mím môi, "Chị không muốn em đối đầu với người đó. Chị cũng không cho em báo cảnh sát..."

"Chuyện này đúng là không thể manh động." Nguyên Hàm đồng tình, "Anh bây giờ chưa hoàn toàn hồi phục, không thể luôn ở bên cạnh em ấy, em ấy cũng không muốn gặp anh. Vất vả cho em... phải ở bên cạnh chị nhiều hơn, anh sợ em ấy nghĩ quẩn, em không biết chị em... thật ra đôi khi rất hay suy nghĩ lung tung, chị em không mạnh mẽ như mọi người nghĩ đâu..."

Câu cuối cùng đánh mạnh vào tim Hà Thu Dã.

Hà Miêu không mạnh mẽ như mọi người tưởng...

Hơn nữa, trước đây chị ấy còn từng có ý định tự tử.

"Anh Nguyên Hàm, em muốn hỏi anh một câu." Hà Thu Dã đứng dậy, ánh mắt nghiêm túc và sắc lạnh, "Nếu chuyện này được giải quyết, anh còn muốn ở bên chị em không?"

Nguyên Hàm không do dự: "Cả đời này anh sẽ không bao giờ từ bỏ em ấy."

Em ấy vốn không có lỗi.

Không nên để em ấy phải chịu bất kỳ kết quả không tốt nào.

Hà Thu Dã gật đầu, như trút được gánh nặng: "Em đi tìm chị ấy."

Hà Miêu vừa nghỉ ngơi hai tiếng trên ghế hành lang bệnh viện, tinh thần đã khá hơn đôi chút.

Thấy Hà Thu Dã, chị không hề ngạc nhiên. "A Dã, em nên về trường rồi."

"Em không về." Hà Thu Dã từ chối, cậu ngồi xuống bên cạnh Hà Miêu, hành lang vắng vẻ, chỉ có nhân viên y tế vội vã đi lại.

Cậu bảo Ngũ Thời Sâm về khách sạn, sợ có hắn ở đây, Hà Miêu càng không muốn nói gì.

"Đừng làm nũng, nghe lời đi."

"Chị, chị nhìn lại mình đi." Hà Thu Dã chưa bao giờ thấy Hà Miêu yếu ớt như vậy, người gầy đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay, mấy ngày không ngủ không nghỉ khiến làn da vốn trắng mịn của chị trở nên thô ráp xỉn màu.

Trong ký ức của cậu, Hà Miêu không phải như vậy, chị luôn cười, dịu dàng và tràn đầy sức sống.

Bây giờ chị trông mệt mỏi quá.

Nghĩ đến nguyên nhân đằng sau, Hà Thu Dã đau đớn không thốt nên lời.

"Giờ chị trông mệt mỏi quá, chị à, em không muốn thấy chị mệt mỏi thế này... Chị nói cho em biết người đó là ai được không? Có vấn đề thì phải giải quyết, mọi người đều phải sống tốt..."

Hà Miêu khẽ động môi, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài: "A Dã, chị sẽ không chết đâu, em còn ở trên đời này, chị sẽ không chết đâu. Nếu chị ra đi, em phải làm sao... Chị không ích kỷ đến thế, chị sẽ không chết đâu."

Chị lặp đi lặp lại ba lần "sẽ không chết", dường như chỉ muốn làm Hà Thu Dã yên tâm.

Hà Thu Dã ôm chầm lấy Hà Miêu, "Chị à, em muốn chị sống tốt..."

"Nguyên Hàm tỉnh rồi, chị cũng phải đi thôi." Hà Miêu chỉnh lại quần áo, "Mấy ngày nay chị không đi làm, chị đã nộp đơn xin nghỉ việc rồi. Có lẽ chị phải ở nhà một thời gian mới đi tìm việc, nhà còn một ít tiền tiết kiệm, em đừng lo. Ở trường ăn uống đừng tiết kiệm quá, Tiểu Ngũ là đứa trẻ tốt, chị hy vọng các em hạnh phúc. Chị biết gia cảnh của em ấy không đơn giản, nhưng chuyện này các em không được dính vào... các em sống tốt cuộc sống của mình, đừng lo cho chị, chị mạnh mẽ hơn em tưởng đấy."

Hà Thu Dã đột nhiên nói: "Chị, anh Nguyên Hàm nói anh ấy vẫn muốn ở bên chị."

"Anh ấy muốn là việc của anh ấy." Sống mũi Hà Miêu khẽ động đậy, như sắp khóc, "A Dã, sau này chị có thể không ở Khu C nữa."

Hà Thu Dã nắm lấy tay chị: "Chị đi đâu, em đi theo đó."

"Đừng nói cho anh ấy biết, để chị yên lặng ra đi." Hà Miêu buồn bã nói, "Tuyệt đối không được nói cho anh ấy biết."

"Chị à, chuyện này cứ thế thôi sao?" Hà Thu Dã không cam lòng, cậu không hiểu nổi, "Người đó... thật sự đáng sợ đến thế sao?"

"A Dã, nếu có thể, chị hy vọng cả đời em đừng bao giờ gặp người đó." Hà Miêu xoa đầu Hà Thu Dã, "Em cứ cho là chị không đủ dũng cảm đi."

Hà Thu Dã nắm chặt tay: "Chị..."

"Bây giờ chị phải về, em đi tìm Tiểu Ngũ đi." Hà Miêu dặn dò lần cuối, "Đừng báo cảnh sát, coi như chị xin em."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.