(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Hà Thu Dã đến bệnh viện thì đã là khoảng 4-5 giờ chiều. Cậu không thấy bóng dáng Hà Miêu, chỉ thấy bố mẹ của Nguyên Hàm.
Hai vợ chồng già ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo ngoài hành lang, trông họ như già đi rất nhiều.
Hà Thu Dã không đành lòng nhìn cảnh tượng này. Mấy lần cậu định bước đến an ủi họ nhưng lại thấy mình không lập trường lẫn thân phận.
Phụ huynh của đứa trẻ được cứu cũng đứng ở cửa như muốn chuộc lỗi, lo lắng nhìn chằm chằm đèn phòng mổ đang sáng.
Ngũ Thời Sâm vỗ vai cậu: "Cứ đi đi, em có thể nói mình là bạn của Nguyên Hàm."
Hà Thu Dã nắm chặt tay rồi gật đầu: "Vâng."
Cậu chậm rãi bước đến gần hai người già. Khi họ nhìn thấy Hà Thu Dã cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm. Mẹ Nguyên Hàm nhìn cậu bằng đôi mắt vô hồn: "Con đến đây làm gì vậy?"
Hà Thu Dã hơi lắp bắp: "Con là bạn của anh Nguyên Hàm ạ. Sau khi anh ấy gặp chuyện, người nhặt được điện thoại của anh ấy đã liên lạc với con ngay."
Nào ngờ hai vợ chồng già lại nhận ra cậu: "Con không phải là em trai của Hà Miêu sao?"
Hà Thu Dã ngạc nhiên "à" một tiếng, rồi cố gắng thừa nhận: "Vâng ạ..."
"Cảm ơn con nhé, đứa trẻ ngoan." Mẹ Nguyên Hàm vẫy tay bảo cậu ngồi xuống. "Ngồi đây đợi đi, không biết khi nào mới xong."
Hà Thu Dã nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trong đôi mắt đục ngầu của bà.
Lòng cậu cũng se thắt: "Anh Nguyên Hàm nhất định sẽ không sao đâu ạ..."
"Hy vọng vậy."
Hà Thu Dã lấy điện thoại ra định bảo Ngũ Thời Sâm đi tìm khách sạn để ở, nhưng đúng lúc đó đèn phòng mổ chợt tắt.
Mọi người lo lắng vây lại.
Vẻ mặt bác sĩ không có vẻ gì là thoải mái: "Tạm thời giữ được tính mạng, nhưng có thể sẽ không tỉnh lại nữa... Phải xem mấy ngày tới cậu ấy có thể tỉnh không. Nếu được thì tốt nhất là để những người thân cận ở bên cạnh nhiều một chút."
Khi mẹ Nguyên Hàm nghe nói con trai mình rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, nước mắt bà tuôn trào như đê vỡ.
Bà đau đớn kêu tên Nguyên Hàm.
Bố Nguyên Hàm không nói gì, nhưng trong thoáng chốc, cả người ông già đi thấy rõ.
Phụ huynh của đứa trẻ được cứu mặt trắng bệch, co ro ở góc tường.
Mẹ Nguyên Hàm ngất đi, may mà Hà Thu Dã đứng gần nên đỡ được bà.
Nhân viên y tế lại phải cấp cứu cho mẹ Nguyên Hàm, may là bà nhanh chóng tỉnh lại.
"Để người khác ở lại với Nguyên Hàm một đêm đi... có tỉnh lại được hay không thì phải xem vận may của nó thôi." Giọng bố Nguyên Hàm chất chứa sự bất lực lẫn bi ai.
Lúc này, từ cuối hành lang vọng lại một giọng nói mệt mỏi: "Để con."
Mọi người nhìn về phía Hà Miêu.
Hà Miêu chạy đến thở hổn hển, tóc cũng có phần rối bù, cô từ một bệnh viện khác chạy đến đây.
Khoảng cách giữa hai bệnh viện không gần lắm, điều này mãi về sau Hà Thu Dã mới biết.
Cậu không ngờ lại gặp chị gái ở bệnh viện.
Bố mẹ Nguyên Hàm nhìn thấy Hà Miêu, ánh mắt hơi phức tạp, nhưng cuối cùng cũng không nói gì: "Vất vả cho con rồi."
Cả người Hà Miêu trông yếu ớt, quầng thâm dưới mắt rất sâu, mặt không còn chút huyết sắc, như thể đã nhiều ngày không ngủ không nghỉ vậy.
Thấy tình trạng của chị như vậy, Hà Thu Dã bước đến nhỏ giọng dặn dò: "Chị à, chị cũng phải chú ý sức khỏe của mình, em thấy tinh thần chị không tốt lắm."
"Không sao đâu, chỉ là hơi mệt thôi. Bây giờ Nguyên Hàm cần chị, chị đợi anh ấy tỉnh rồi nghỉ ngơi."
Nghe câu nói này, trong lòng mọi người không khỏi dâng lên một nỗi buồn.
Nguyên Hàm có thực sự sẽ tỉnh lại không?
Chẳng ai biết cả.
Nếu anh ấy vẫn không tỉnh, vậy Hà Miêu sẽ không nghỉ ngơi luôn sao?
Bây giờ nhìn chị cũng rất tệ.
Hai vợ chồng già nhận ra điều này, chủ động đề nghị để Hà Miêu nghỉ ngơi, nửa đêm đầu họ sẽ ở bên cạnh Nguyên Hàm.
Hà Miêu do dự một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý.
Vì hôm nay Hà Thu Dã vừa mới phẫu thuật xong, dù không phải ca phẫu thuật lớn nhưng Hà Miêu cũng không muốn để em trai đứng đợi ở đây.
"Em về nghỉ ngơi trước đi." Hà Miêu nhìn về phía người đàn ông cao lớn bên cạnh, vẻ ngoài và khí chất đều là hạng nhất.
Đây là người yêu của Hà Thu Dã, không ngờ lần đầu tiên gặp mặt, chị lại xuất hiện trong bộ dạng lôi thôi thế này.
Nhưng bây giờ Hà Miêu không quan tâm đến thể diện và phép tắc nữa: "Em là Ngũ Thời Sâm phải không, phiền em tối nay chăm sóc A Dã giúp chị."
"Chị, em là Tiểu Ngũ, chăm sóc A Dã là việc em phải làm, chị đừng lo." Ngũ Thời Sâm lịch sự đáp.
Hà Miêu gật đầu, nhìn Hà Thu Dã bằng ánh mắt sâu xa: "A Dã, bây giờ về đi."
Hà Thu Dã có chút không yên tâm, dặn dò nhiều lần: "Chị à, chị nhất định phải chăm sóc bản thân nhé, đừng để mệt quá."
"Em yên tâm."
Trên taxi về, Hà Thu Dã tâm trạng bất an, cậu liên tục nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Hà Miêu, lòng lại bắt đầu lo lắng.
Nếu là do làm việc quá mệt mỏi, sao lại tiều tụy đến thế.
Dù sao Hà Miêu mới đến thành phố được vài ngày, cho dù bệnh viện có bóc lột chị đến đâu cũng không thể một lúc mà suy sụp thành ra như vậy.
"Đừng nghĩ nhiều quá," Ngũ Thời Sâm ấn đầu cậu, để cậu tựa vào vai mình, "nghỉ một lát đi."
"Anh Sâm, anh thấy tình trạng của chị em... bình thường không?"
Ngũ Thời Sâm sững lại, nếu bảo hắn nói thật thì chắc chắn là "không bình thường".
Nhưng hắn sợ nói nhiều Hà Thu Dã lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nên uyển chuyển nói: "Có thể là quá mệt thôi."
Hà Thu Dã không ngừng vò góc áo sơ mi.
"Thật vậy sao..."
"Thật mà." Giọng Ngũ Thời Sâm rất dịu dàng, "Em đừng nghĩ nhiều, hôm nay em vừa phẫu thuật xong, không được suy nghĩ nhiều."
Hắn nhìn băng gạc trên đầu Hà Thu Dã, tiếp tục nói: "Nhưng chắc là không đi Disneyland được rồi, anh hủy vé nhé?"
Bây giờ Hà Thu Dã chẳng có tâm trạng chơi đùa gì, gật đầu: "Vâng."
Đến phòng khách sạn Ngũ Thời Sâm đã đặt, Hà Thu Dã phát hiện trước cửa có một cái hộp.
Ban đầu còn tưởng là rác mà cô lao công quên mang đi, nhưng khi cậu bật đèn điện thoại chiếu vào mới phát hiện là một thứ giống như bưu phẩm.
Lúc này, Ngũ Thời Sâm đã mở cửa.
"Ôm vào đi, mua cho em đấy."
Hà Thu Dã chỉ vào mình, có vẻ hơi không tin: "Của em sao?"
"Ừ."
Hộp không nặng, Hà Thu Dã dễ dàng nhấc lên được.
"Đây là gì vậy anh Sâm?"
"Là... đồ chơi."
Hà Thu Dã cứng đờ người, cậu dùng tay chọc vào hộp: "Anh Sâm, cả hộp đều là đồ chơi sao?"
"Chỉ có một cái thôi."
"Đồ chơi to thế..." Hà Thu Dã ngượng ngùng nói: "Anh Sâm, anh nghiêm túc đấy à?"
Ngũ Thời Sâm thấy người này hơi lạ: "Bé cưng, là đồ chơi thật, không phải loại đồ chơi đó."
Mặt Hà Thu Dã lập tức đỏ bừng.
Sau khi có bạn trai, cậu đã tìm hiểu không ít... kiến thức về phương diện này, có thể nói là "thu được nhiều lợi ích", những gì nên biết, không nên biết đều biết cả.
"Là cái gì vậy?" Cậu ho khan vài tiếng, chuyển hướng chú ý.
"Em mở ra xem đi." Ngũ Thời Sâm cũng ngồi xuống, lấy chìa khóa cắt mở cả hộp.
Chỉ thấy bên trong là một con voi màu xanh, là chú voi bay Dumbo.
Ánh mắt Hà Thu Dã dừng lại trên chú voi: "Anh Sâm, anh mua cho em ạ?"
"Ừm..." Ngũ Thời Sâm giải thích, "Chiều nay vừa nhận được cuộc gọi về chuyện kia anh đã biết hai đứa mình không thể đi Disneyland được nữa, khó khăn lắm mới đến đây một lần cũng đáng tiếc. Anh nghĩ để lại chút gì đó làm kỷ niệm, nên đã liên hệ với một người cùng thành phố đang ở Disneyland, trả thêm phí để nhờ họ mua giúp một con voi bay, rồi gọi shipper giao đến."
Hà Thu Dã giật mình: "Vậy phải tốn bao nhiêu tiền?"
"Nghe mà phiền não quá."
"Em thích là được rồi." Với Ngũ Thời Sâm, số tiền này chẳng đáng là bao. "Em thích không?"
Khóe mắt Hà Thu Dã cay xè, sống mũi đỏ ửng. Chưa kịp đưa tay lên lau thì nước mắt đã tuôn rơi.
"Em thích ạ."
"Đừng khóc, bé cưng." Ngũ Thời Sâm ôm lấy Hà Thu Dã vào lòng. Mùi rượu rum quen thuộc khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn. "Anh biết hôm nay em rất mệt. Đừng quá buồn nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, có vấn đề thì sẽ có cách giải quyết."
"Sâm..."
"Hửm?"
"Em ít khi nói mình thích cái gì đó," giọng Hà Thu Dã trầm xuống, cậu khịt mũi rồi tiếp tục, "vì em chẳng có gì cả, nên em mới nói là em không thích, từ nhỏ đến giờ đều như vậy."
"Những thứ em thích đều phải dùng tiền để mua, với gia đình em đó là một gánh nặng. Em không muốn làm phiền chị."
Dần dần, cậu tự thuyết phục bản thân rằng mình không thích những thứ đó.
"Em cứ tưởng mình không thích... nhưng khi anh tặng cho em, em thực sự rất vui. Lúc đó em mới nhận ra, em vẫn luôn thích."
"Cảm ơn anh, anh Sâm"
Món quà anh tặng, em rất thích.
Cả món quà, và cả anh nữa.
Đêm đó, cậu ngủ một giấc thật ngon.
- --
Bên phía Hà Miêu vẫn chưa có tin tức gì, Hà Thu Dã không yên tâm nên cùng Ngũ Thời Sâm đến bệnh viện nơi Nguyên Hàm nằm một lần nữa.
"Anh Sâm, anh đợi em một chút, em đi vệ sinh."
Hà Thu Dã định rửa tay nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng nấc nghẹn đứt quãng từ trong nhà vệ sinh.
Giọng này nghe quen đến rợn người, khiến tim cậu thót lại.
- - Đó là giọng của Hà Miêu, chị gái cậu.
Cậu đứng trong toilet dành cho Omega một lúc lâu mới dám đi ra, rón rén nhìn qua khe cửa, thấy bóng dáng quen thuộc.
Hà Miêu bước đi với đôi mắt đỏ hoe.
Hà Thu Dã rất muốn đuổi theo hỏi có chuyện gì, nhưng cậu biết nếu hỏi thẳng như vậy, chị chắc chắn sẽ tìm lý do để tránh né.
Chị.. vẫn còn quan tâm đến Nguyên Hàm.
Ra ngoài, Hà Thu Dã dặn Ngũ Thời Sâm: "Anh Sâm, lát nữa anh đừng lên tiếng, em muốn đứng ngoài cửa quan sát trước."
Ngũ Thời Sâm không biết đối phương định làm gì, nhưng hắn chưa bao giờ nghi ngờ tính hợp lý trong hành động của cậu. Mỗi khi Hà Thu Dã yêu cầu điều gì, hắn đều vô thức đồng ý: "Được."
Hà Miêu gục xuống giường bệnh của Nguyên Hàm. Người nằm trên giường như đang say giấc, yên ắng không một tiếng động.
Hà Miêu biết anh có thể nghe thấy mình nói: "Đôi khi em thấy anh thật ngốc."
"Em cũng thấy mình rất ích kỷ, hôm qua em cứ nghĩ, giá như anh đừng đi cứu đứa bé đó thì tốt biết mấy." Hà Miêu lau nước mắt, "Bác sĩ bảo em nói gì đó để kích thích anh, nhưng em chẳng biết nói gì cả."
"Nguyên Hàm à, em chỉ là một người bình thường, mọi thứ đều không đạt tới mức trung bình. Lúc đầu em không hiểu sao anh lại thích em, em thấy anh rất... hoạt bát, nhiệt tình, với bất kỳ ai bất kỳ việc gì đều giúp hết lòng hết mình."
"Xin lỗi, em đã phụ lòng anh." Hà Miêu ngập ngừng, như đang giằng xé với một vấn đề khó khăn trong đầu. "Bây giờ anh nghe được đúng không? Em vốn không muốn nói... thực ra, lúc trước nói thích người khác là nói dối anh, trong bệnh viện không có bác sĩ Trương trẻ tuổi nào cả, những tin nhắn hỏi han ân cần đó là do em nhờ đồng nghiệp giả vờ."
"Em không muốn làm vướng víu anh, Nguyên Hàm..."
Hà Miêu đau đớn nhắm mắt lại, chị cảm thấy cả khuôn mặt mình đẫm nước mắt, từ hôm qua đến giờ, chị không biết mình đã khóc bao nhiêu lần.
"Nguyên Hàm, anh tỉnh lại đi. Không phải anh nói sẽ luôn bảo vệ em sao, anh nói nếu em bị người khác bắt nạt, anh sẽ giúp em trả thù... Anh thế này thì làm sao giúp em trả thù được..."
Càng nói về sau Hà Miêu càng suy sụp, như vết thương vừa lành bị xé toạc, lời nói rời rạc, dường như xấu hổ không dám nói, nhưng lại càng nói càng nhiều, sợ rằng không thể diễn đạt hết: "Em đã... không còn trong sạch nữa, xin lỗi Nguyên Hàm, xin lỗi... Trước đây em nói sẽ giữ đến khi chúng ta kết hôn, nhưng em không ngờ... xin lỗi, Nguyên Hàm..."
"Em thực sự không ngờ, hôm đó em vừa đến bệnh viện, một đồng nghiệp nhờ em mang đồ cho lãnh đạo. Nhưng em không biết người ta đã hẹn với lãnh đạo... nhưng anh ta còn trẻ, tâm tư không ổn định, có lẽ trước đó cũng bị quỷ ám, đến giờ hẹn lại đổi ý, liền bắt em thế chỗ."
"Em không thể phản kháng... Em muốn chết, ngay trên tầng thượng bệnh viện, em đã suýt nhảy xuống."
"Anh bảo em phải làm sao đây, Nguyên Hàm... Em ngay cả chết cũng không dám, em nhìn thấy bên dưới toàn là bệnh nhân đến khám, ai cũng là người đáng thương... Em không cứu được họ, cũng không muốn hại họ, em sợ rơi xuống sẽ đè trúng người khác, lại sợ chết người rồi cảnh sát đến điều tra sẽ ảnh hưởng đến cấp cứu và phẫu thuật của bệnh viện..."
"Em biết anh không chê em, nhưng em đã không xứng với anh nữa rồi, Nguyên Hàm... Chúng ta vốn không hợp nhau, điều kiện của anh tốt như vậy..."
Ngoài cửa, Hà Thu Dã nắm chặt tay, các khớp ngón tay kêu lên răng rắc.
Lồng ngực cậu phập phồng dữ dội, như thể sắp bùng nổ trong tích tắc.
Ngũ Thời Sâm nắm lấy tay cậu: "A Dã..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");