(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hà Thu Dã dang rộng hai tay như đang muốn được ôm: "Em lạnh quá."
"Sao lại lạnh?"
Ngũ Thời Sâm vừa hỏi vừa tiến lại gần, ôm chặt cậu vào lòng.
"Em không biết nữa."
Hà Thu Dã cuộn tròn trong vòng tay Ngũ Thời Sâm, cơ thể run rẩy dữ dội.
Nhiệt độ cơ thể cậu lại hạ xuống.
Ngũ Thời Sâm âu yếm vuốt ve sống lưng đối phương, từng đợt từng đợt.
Hà Thu Dã ngẩng đầu lên, đuôi mắt hơi ửng hồng, môi khô nứt, phát ra tiếng rên rỉ.
Khắp căn phòng tràn ngập mùi caramel nồng đậm, không chỉ Hà Thu Dã khó chịu, ngay cả Ngũ Thời Sâm cũng cảm thấy bức bối.
Đối với hắn, đây chẳng khác nào một liều thuốc kích dục cực mạnh.
Ngũ Thời Sâm từ từ cúi người, nắm lấy cằm cậu rồi hôn sâu xuống.
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên những âm thanh ướt át của nước bọt hòa quyện, hơi thở cả hai dần trở nên nặng nề. Không biết từ khi nào, môi Ngũ Thời Sâm đã di chuyển xuống yết hầu đối phương.
Hắn nhẹ nhàng cắn nhấm, để lại một hàng dấu răng nhỏ trên làn da mềm mại.
Hà Thu Dã ngửa cổ lên, phát ra những âm thanh khác thường.
Môi Ngũ Thời Sâm di chuyển đến gáy cậu.
"Có thể sẽ hơi đau một chút."
Giọng hắn trầm khàn, thổi vào tai đối phương, hơi thở yếu ớt hơi ngứa ngứa.
Ngón tay Hà Thu Dã run rẩy, nắm chặt lấy gối. "Ưm..."
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu cảm nhận được pheromone nồng đậm đang ào ạt tràn vào tuyến thể của mình. Đây là lần đánh dấu đầu tiên, tuyến thể hồng nhạt được lấp đầy bởi pheromone mùi rượu rum.
Lồng ngực cậu phập phồng dữ dội hai lần, cảm giác kỳ lạ từ gáy khiến cậu không nhịn được mà vùng vẫy, nhưng ngay trước khi xoay người định trốn, cậu cảm thấy cơ bắp vùng eo co giật, một luồng ấm áp dễ chịu lan tỏa khắp tứ chi.
Việc đánh dấu tạm thời kéo dài năm phút.
Khi Ngũ Thời Sâm ngẩng đầu lên lần nữa, phát hiện trên gáy Hà Thu Dã có một vết thương nhỏ, máu đang chảy ra.
Chỉ chảy một lát rồi ngừng lại.
Ngũ Thời Sâm thở dốc vài hơi, với lấy miếng dán ức chế đã chuẩn bị sẵn trên tủ đầu giường, bôi một chút thuốc mỡ, cẩn thận dán lên gáy Hà Thu Dã.
Cảm giác mát lạnh đột ngột khiến Hà Thu Dã dần thả lỏng, cậu ngã vào lòng Ngũ Thời Sâm.
"Dễ chịu quá, anh Sâm."
Ngũ Thời Sâm người cứng đờ, "Ý em là sao?"
"Lúc nãy... lúc đánh dấu ấy." Sau khi được đánh dấu, khuôn mặt Hà Thu Dã mang vẻ lười biếng và thỏa mãn, cậu nằm trên ngực Ngũ Thời Sâm, "Không đau lắm."
Ngũ Thời Sâm hôn lên má cậu, "Thật vậy sao?"
"Ừm..."
Hà Thu Dã lật người, rồi rên rỉ hai tiếng, "Anh, cái thắt lưng của anh đâm vào em đau quá."
Lạ thật, trước đây Ngũ Thời Sâm rất hiếm khi mặc loại quần có thắt lưng như vậy.
Không đúng... quần ống rộng sao lại có thắt lưng?
Ngũ Thời Sâm không nói gì, hắn đặt đầu cậu lên gối, rồi cũng nằm xuống theo.
Hắn ôm cậu vào lòng, lo sợ đợt phát tình thứ hai sẽ đột ngột xuất hiện. Bác sĩ đã dặn Hà Thu Dã phải được theo dõi ít nhất một ngày trong phòng chăm sóc mới được xuất viện.
Đợi đến khi dỗ Hà Thu Dã ngủ, Ngũ Thời Sâm mệt mỏi xoa xoa đôi mắt cay xè, rồi mở điện thoại ra.
Huấn luyện viên Lý Thành Cường: "Em ấy giờ thế nào rồi?"
Đó là tin nhắn từ mười lăm phút trước.
Ngũ Thời Sâm nhắn lại: "Đang ngủ, mọi thứ đều ổn."
Lý Thành Cường: "Vậy là tốt rồi, cảm ơn em nhé."
Ngũ Thời Sâm: "Không có gì. Giờ em đang lo về các trận thi sau của em ấy."
Lý Thành Cường: "Chuyện thi đấu để sau tính. Huy chương bạc mà em ấy giành được rất có giá trị, không tham gia những trận tiếp theo cũng không sao. Chạy cự ly trung và dài không phải thế mạnh của em ấy, mục tiêu của chúng ta vốn là 100 mét."
Ngũ Thời Sâm: "Em nghĩ nếu không tham gia, em ấy sẽ hối hận."
Từ trước đến nay Hà Thu Dã luôn là người hiếu thắng, cậu chắc chắn sẽ không tha thứ cho bản thân - nếu bỏ lỡ trận đấu vì chuyện như thế này.
Lý Thành Cường im lặng một lúc, khoảng năm sáu phút sau mới trả lời: "Thầy vừa xem lịch thi đấu, 400 mét có bán kết và chung kết vào chiều mai và sáng ngày kia, 800 mét chỉ có một trận chung kết vào sáng ngày mốt. Với tình trạng hiện tại chắc chắn em ấy không thể tham gia 400 mét, nếu hồi phục tốt có thể tham gia 800 mét vào ngày mốt."
Ngũ Thời Sâm: "Vậy đợi đến lúc đó tính ạ."
Lý Thành Cường: "Thực ra em ấy vốn không giỏi chạy bền 800 mét, vòng loại khu C đã hơi miễn cưỡng rồi, huống chi là thi đấu ở Đại hội thể thao toàn quốc."
Ngũ Thời Sâm: "Phải thử mới biết được."
Lý Thành Cường đã nói đến mức này, thấy Ngũ Thời Sâm vẫn nói vậy nên cũng không tiếp tục nữa.
"Em chăm sóc em ấy cho tốt nhé, thầy đi báo tin cho mấy đứa trong đội."
"Vâng."
Hà Thu Dã trong giấc ngủ rất yên tĩnh, cậu thuộc típ người hơi gầy, nhưng khi nằm xuống, má lại bị đè nên phồng lên một cục.
Trông khá dễ thương, khiến người ta muốn đưa tay véo một cái.
Ngũ Thời Sâm kìm nén xung động trong lòng, lại nằm xuống lần nữa, áp sát bên cạnh Hà Thu Dã.
"A Dã..."
Hắn lẩm bẩm không thành tiếng.
Giấc ngủ này rất say, ban đầu tưởng chỉ chợp mắt một lát, không ngờ hắn đã ngủ đến bảy giờ tối, phải đến bảy tám tiếng đồng hồ.
Ngũ Thời Sâm gọi cho cậu một bữa ăn nhẹ, rồi ôm cậu xem phim.
Hà Thu Dã cảm thấy mình đã hồi phục khá tốt, "anh Sâm... bác sĩ có nói mai em có thể tham gia thi đấu không?"
Ngũ Thời Sâm liếc nhìn cậu: "Mai chắc chắn là không được."
"Hả? Tại sao?"
"Thông thường Omega sau khi được đánh dấu tạm thời đều không được vận động mạnh trong vòng một ngày, huống chi là tham gia các giải đấu lớn như thế này."
Ngũ Thời Sâm kiên quyết từ chối.
Hà Thu Dã chui vào chăn, ủ rũ "ò" một tiếng.
Ngũ Thời Sâm vén chăn lên, lộ ra nửa khuôn mặt cậu.
"Không vui à?"
"Em cảm thấy 400 mét em vẫn có thể tranh huy chương."
Giọng Hà Thu Dã vẫn rầu rĩ.
Ngũ Thời Sâm thở dài, "Anh vừa xem dữ liệu top 6 của 400 mét năm ngoái, bé cưng à, hạng sáu là 54 giây 67."
Thành tích vòng loại của Hà Thu Dã là 56 giây 58.
Không phải là nói với thành tích này chắc chắn không thể giành huy chương, nhưng Ngũ Thời Sâm cảm thấy không cần thiết phải đánh cược sức khỏe để thử vận may.
Hơn nữa, Ngũ Thời Sâm cũng không dám để Hà Thu Dã tham gia thi đấu nữa, hôm nay cậu phát tình sớm chính là vì đã dùng sức quá độ trong trận chung kết 100 mét.
Dù Hà Thu Dã muốn tranh huy chương này, Ngũ Thời Sâm cũng không dám để cậu liều lĩnh.
"Em còn một trận nữa có thể tham gia, 800 mét vào ngày mốt, thời gian này đủ để em hồi phục."
Ngũ Thời Sâm an ủi, "Nhưng trước đó, em phải nghỉ ngơi cho tốt ở khách sạn."
Hà Thu Dã than phiền: "800 mét em còn yếu hơn nữa!"
"Cũng đành vậy thôi." Ngũ Thời Sâm xoa xoa mu bàn tay cậu, giọng dịu dàng hơn, "A Dã, sức khỏe là quan trọng nhất, sau khi em phân hóa lần hai đã có nhiều di chứng rồi, đừng đùa với sức khỏe của mình. Hôm nay khi anh thấy em ngất xỉu trên khán đài anh sợ chết khiếp, anh không muốn thấy em xảy ra chuyện gì trong những trận đấu tiếp theo nữa."
Hà Thu Dã gãi đầu: "Thực ra lúc đó em không cảm thấy gì cả, chỉ hơi choáng thôi."
"Hai lần phát tình của em đều xảy ra trong thời gian thi đấu, và cứ phát tình là ngất đi luôn." Ngũ Thời Sâm suy nghĩ một lúc, "Anh nghĩ, hay là anh nên tìm một bác sĩ đáng tin cậy ở thủ đô để khám cho em."
"Để lần sau nếu còn ngất nữa thì hãy nói," Hà Thu Dã không mấy để tâm, "Có thể là do vận động mạnh nên mới thế thôi."
Ngũ Thời Sâm nhíu mày, "Được rồi."
Ngày hôm sau, Hà Thu Dã hồi phục rất tốt, thuận lợi xuất viện.
Hai ngày này Ngũ Thời Sâm luôn ở trong phòng chăm sóc Hà Thu Dã, ngoài Lý Thành Cường ra thì không gặp ai khác.
Đến ngày thi đấu chạy 800 mét, phải nói rằng dự đoán của Lý Thành Cường rất chuẩn xác, Hà Thu Dã quả nhiên không giành được huy chương, tuy chỉ thiếu một chút... hạng bảy, chỉ kém hạng sáu có ba giây.
Hà Thu Dã hơi buồn bực, Ngũ Thời Sâm ngồi trên máy bay dỗ dành cậu cả quãng đường.
Dù sao thì việc Hà Thu Dã giành huy chương bạc 100 mét cũng đã gây chấn động cả trường đại học Lan Hòa.
Hiệu trưởng thậm chí còn hào phóng phê duyệt thêm một khoản kinh phí huấn luyện và trợ cấp cho đội huấn luyện chạy ngắn.
Hà Thu Dã vẫn đi học như thường, bị Sử Gia Hi và mấy người kia vây quanh hỏi một tràng, đầu óc choáng váng.
Hôm sau, cậu và Ngũ Thời Sâm lên tàu về nhà.
Hà Miêu đã đợi ở nhà rất lâu rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");