Oan Gia Ngõ Hẹp - Bố Lan Kỳ

Chương 49




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngũ Thời Sâm lặng im một lúc, không nói gì.

Hắn xoay người nhìn về phía Kỳ Nam, ánh mắt thoáng hiện vẻ nguy hiểm khó lường.

Hai Alpha cao gần 1m9 khiến không gian vốn đã chật hẹp càng trở nên ngột ngạt hơn.

"Cảm ơn vì đã nhắc nhở." Ngũ Thời Sâm lạnh lùng nói, "Nhưng... tôi hiểu rõ giới hạn hơn anh."

Hà Thu Dã đưa mắt nhìn hai người, cảm nhận được không khí có gì đó bất thường.

Lúc nãy khi bước ra, cậu nghe thấy Kỳ Nam nói gì đó về "nên" và "không nên", nhưng không nghe rõ hết.

Vậy câu nói của Ngũ Thời Sâm là có ý gì?

Kỳ Nam thu hồi ánh mắt, không nhìn về phía Ngũ Thời Sâm nữa, khẽ nhếch môi rồi nói với Hà Thu Dã: "Thu Dã, thi đấu thật tốt nhé, đừng căng thẳng."

"Đội trưởng cứ yên tâm—"

Hà Thu Dã chưa kịp nói hết câu thì Kỳ Nam đã nhanh chóng rời đi.

Ừm... chắc chắn có gì đó không ổn.

Nhìn theo bóng lưng đang dần khuất xa, Hà Thu Dã chìm vào suy nghĩ.

Cậu cảm thấy một luồng khí lạnh phía sau lưng.

Không biết từ lúc nào, Ngũ Thời Sâm đã đứng sau lưng Hà Thu Dã, thì thầm: "A Dã, em cứ nhìn theo anh ta thế này, anh ghen mất."

Hà Thu Dã lập tức thu hồi ánh mắt, lùi lại một bước rồi khoác tay Ngũ Thời Sâm.

"Vừa rồi hai anh nói gì thế?"

"Không có gì đâu." Ngũ Thời Sâm không muốn nói cụ thể với cậu, "Em cứ tập trung thi đấu đã, có chuyện gì để sau nói tiếp."

Không nhận được câu trả lời mình muốn, Hà Thu Dã chu môi. "Ồ..."

Xe buýt của trường đúng giờ dừng trước cổng. Hà Thu Dã và Ngũ Thời Sâm nhanh chóng lấy ít đồ ăn ở căng tin dưới sảnh rồi nắm tay nhau lên xe.

Trên xe có khoảng hai, ba chục người. Khi hai người bước lên, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Ngũ Thời Sâm làm ngơ, che chắn cho Hà Thu Dã rồi đưa cậu ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Vừa ngồi xuống Hà Thu Dã đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Cuộc thi 400m và 800m của em diễn ra khi nào?" Ngũ Thời Sâm nghiêng người, cúi đầu trò chuyện khẽ với cậu.

"Cũng gần với nội dung 100m, nhưng chiều ngày mai là có kết quả chung cuộc chạy cự ly ngắn rồi." Hà Thu Dã đáp.

"Các vận động viên khác sẽ về ngay sau khi thi đấu xong phải không?"

"Hình như vậy." Hà Thu Dã không rõ lịch trình của người khác, nhưng cậu biết mình phải ở lại thủ đô ít nhất bốn, năm ngày, sau đó về trường rồi lập tức thu dọn đồ về nhà.

"Hai nội dung chạy cự ly dài quá gần nhau, chắc chắn em phải bỏ một cái." Hà Thu Dã mở bảng lịch thi đấu điện tử trên điện thoại, kiểm tra lại rồi nói thêm, "Em không kịp phục hồi thể lực."

"Cứ cố gắng hết sức là được, em đã rất giỏi rồi."

Suốt chặng đường, Ngũ Thời Sâm liên tục trò chuyện với cậu để giảm bớt căng thẳng.

Thực ra Hà Thu Dã không cảm thấy mình căng thẳng lắm, cho đến khi đứng trên sân thi đấu, cậu mới thấy hơi khó thở, không biết có phải do bầu không khí quá ngột ngạt trên sân không.

Như nội dung chạy 100m, phần lớn phụ thuộc vào phong độ trong ngày thi đấu.

Tối qua có lễ khai mạc nhưng Hà Thu Dã không tham dự, khu C chỉ cử vài người từ trường đại học thể dục thể thao tham gia nghi thức diễu hành.

Đại hội thể thao toàn quốc không được chú ý nhiều lắm, nhưng kênh thể thao vẫn phát sóng trực tiếp. Chắc giờ này Sử Gia Hi và những người khác đang đợi xem trực tiếp ở trường rồi.

Không ngờ vòng loại 100m lại là nội dung thi đấu đầu tiên của toàn giải.

Sau khi khởi động với Lý Thành Cường, Hà Thu Dã bước lên sân.

Đặt chân lên bàn đạp xuất phát, cậu thở mạnh một hơi.

"Bùm!" - Tiếng súng vang lên, Hà Thu Dã như thường lệ, dồn trọng tâm về phía trước, bứt tốc.

Quãng đường 100m ngắn ngủi, khán giả dưới sân còn chưa kịp hò reo đã kết thúc.

Màn hình lớn nhanh chóng hiển thị thành tích của 8 người trong vòng loại.

Nếu Hà Thu Dã không đoán sai, cậu đứng nhất vòng loại.

Cậu nhanh hơn người thứ hai một thân người.

"Hà Thu Dã, Đại học Lan Hòa khu C, 10 giây 99."

Những người còn lại đều có thành tích từ 12 giây trở lên.

Hà Thu Dã lau mồ hôi trên cổ, lòng hơi nặng trĩu.

Cậu sắp chạm ngưỡng 11 giây rồi.

Dù vòng loại vừa rồi không thể gọi là toàn lực, nhưng Hà Thu Dã cũng không giữ sức.

Phải chăng sau này cậu không thể giữ vững mốc 10 giây nữa...

Vòng loại chỉ có ba suất vào vòng trong, sau khi kết thúc, Hà Thu Dã liếc qua danh sách, chỉ có vài người đạt thành tích 10 giây.

Lý Thành Cường dẫn cậu rời sân, đưa đến bên cạnh Ngũ Thời Sâm.

Ngũ Thời Sâm lấy ra chai nước khoáng chưa mở, vặn nắp đưa cho cậu: "A Dã, rất tuyệt."

Hà Thu Dã định nói gì đó nhưng lại thôi.

Suốt đường về Lý Thành Cường không nói lời nào, rõ ràng ông cũng nhận ra vấn đề của cậu.

Nhưng cậu biết nói sao với mọi người đây...

"Anh Sâm, em sắp chạm ngưỡng 11 giây rồi."

"Đừng lo, A Dã. Đây là thủ đô, có thể em chưa quen. Hơn nữa, chênh lệch vài phần trăm giây là bình thường, ngay cả người đứng nhất các vòng loại khác cũng không chênh lệch nhiều với em đâu, đừng lo."

Suốt cuộc thi Ngũ Thời Sâm luôn trấn an Hà Thu Dã.

Chiều, bán kết chạy 100m.

Kỳ Nam đã có kết quả trước, vào bán kết với vị trí thứ ba vòng loại.

Tuy nhiên, có lẽ cũng chỉ dừng ở đó.

Nội dung chạy cự ly ngắn không phải cứ trẻ là có lợi thế mà là ngược lại, Hà Thu Dã mới 18 tuổi, thời gian rèn luyện còn xa mới bằng những người khác. Dù trong Đại hội thể thao toàn quốc này cậu không đạt thành tích tốt, không thể tham dự giải thế giới, cậu vẫn còn nhiều cơ hội phát triển.

Nhưng Hà Thu Dã không cam tâm.

Bán kết chiều nay, Hà Thu Dã về nhì vòng loại.

Đây là lần đầu tiên sau khi phân hóa lần hai, cậu đứng thứ hai trong nhóm Omega.

Và thành tích của cậu cuối cùng cũng không giữ được mốc 10 giây, màn hình lớn hiển thị "11 giây 13".

Cả tối Hà Thu Dã đều ủ rũ.

Dù có Ngũ Thời Sâm bên cạnh, Hà Thu Dã vẫn không giấu được nỗi buồn trong lòng.

Lý Thành Cường nhận ra tâm trạng Hà Thu Dã không ổn, kiên nhẫn an ủi: "Thu Dã, giữ vững tinh thần, em còn hai trận nữa mà."

Hà Thu Dã "vâng" một tiếng.

"Thầy Lý, thầy đi xem đội trưởng đi, em không sao."

Ngày hôm sau, chung kết chạy cự ly ngắn.

Tám người đều là tinh anh chạy cự ly ngắn các vùng, có hai Omega cơ bắp cuồn cuộn, bắp chân to gấp đôi Hà Thu Dã.

Hà Thu Dã nhìn bắp chân không mấy phát triển của mình, thấy ngại ngùng khi nói mình từng là Alpha.

Trước đây cậu quá lơ là luyện tập, đường nét cơ bắp cũng không đẹp.

Có hai Omega đạt thành tích khoảng 10 giây 6, nhưng trông họ đã khá lớn tuổi, hình như xuất thân từ trung tâm huấn luyện khu A.

Sau khi khởi động xong, nỗi bứt rứt trong lòng Hà Thu Dã vẫn không tan biến.

Đúng vậy, cậu còn quá trẻ, quá dễ bị ảnh hưởng bởi kết quả.

Kết quả bán kết hôm qua đã ảnh hưởng đến cậu cả ngày rồi.

Cùng với tiếng súng thứ ba vang lên, Hà Thu Dã lao về phía trước không giữ lại chút sức nào, cậu có thể cảm nhận rõ ràng - lần này chạy rất nhanh.

Cho đến khi về đích, Hà Thu Dã ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn hiển thị số liệu, mới biết mình nhanh đến mức nào.

Chỉ có một người về trước cậu.

Cậu đứng thứ hai toàn quốc, á quân, đây là thành tích cao nhất mà Đại học Lan Hòa đạt được tại Đại hội thể thao toàn quốc.

Người về nhất đến từ trung tâm huấn luyện khu A, đã 25 tuổi.

Thành tích của Hà Thu Dã là "10 giây 48".

Phá kỷ lục cá nhân của cậu.

Đoàn đại diện khu C lập tức vỡ òa, khu vực khán đài màu cam - khu vực của khán giả khu C thậm chí có người nhảy cẫng lên.

Máy quay chính thức hướng về phía Hà Thu Dã.

Cậu nhảy lên hai cái, rồi chống tay lên đầu gối, ngước nhìn màn hình lớn. Những giọt mồ hôi long lanh từ từ chảy dọc theo đường hàm, làn da không tì vết ửng hồng.

Một Omega có gương mặt tinh xảo, toát lên vẻ hoang dã không chịu khuất phục, trong đôi mắt sắc như chim ưng ẩn hiện khát khao chiến thắng.

Khu vực bình luận của nền tảng trực tuyến nhanh chóng bùng nổ.

"Má... năm nay đội chạy cự ly ngắn đẹp trai thế à."

"Cậu ấy đẹp trai quá, tôi là Omega cũng muốn lấy cậu ấy."

"Cậu ấy thực sự không thích Omega sao không thích thật sao? Không thích thật ư?"

"Đây là anh cả đội chạy cự ly ngắn trường đại học Lan Hòa của chúng tôi đấy, ngầu không, người thật còn đẹp trai hơn."

"Có bạn trai rồi, mọi người thôi đi, Alpha cấp SSS, đẹp trai lắm."

Hà Thu Dã lắc đầu, không biết trên mạng đang bàn tán gì về mình, cậu chỉ cảm thấy ngực nghẹn buồn nôn.

Lý Thành Cường đang vẫy gọi cậu đi qua, nhưng chỉ thấy người lảo đảo, sắc mặt bỗng tái nhợt. Ánh mắt cậu mờ đục, đột nhiên có một cơn ù tai kéo dài, mồ hôi lại chảy dọc theo mặt.

Rồi trước sự chứng kiến của mọi người, cậu ngã gục xuống.

Hà Thu Dã cảm thấy cơ thể mình đang bốc hơi nóng, tứ chi tê rần, cậu không còn sức để đứng vững nữa.

Hoàn toàn không có chuẩn bị gì, thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Kỳ phát tình thứ hai của cậu đã đến.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.