Oan Gia Ngõ Hẹp - Bố Lan Kỳ

Chương 46




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Thành Cường thấy anh thừa nhận một cách thản nhiên, trong lòng không biết phải nên cảm thấy như thế nào.

Đứa nào cũng là con cả, ông mong Hà Thu Dã được hạnh phúc, tất nhiên cũng mong Kỳ Nam có thể như ý nguyện.

Nhưng Hà Thu Dã đã có bạn trai rồi, dù có tiếc nuối đến mấy thì duyên phận giữa hai người cũng chỉ đến đây mà thôi.

"Kỳ Nam, em về nghỉ ngơi đi."

Lý Thành Cường cũng không nói gì thêm nữa.

Ông nhìn ra được, nỗi ám ảnh của Kỳ Nam sâu sắc hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình.

Chuyện này người ngoài khuyên nhủ cũng vô ích, chỉ có thể chờ bản thân Kỳ Nam từ từ vượt qua mà thôi.

"Xin lỗi huấn luyện viên, đã làm thầy phải bận tâm."

Kỳ Nam biết lần này mình đã gây phiền phức cho người khác.

"Em cố gắng nhé." Lý Thành Cường vỗ nhẹ vai anh, "Nếu có chuyện gì......"

Đúng lúc đó, ông liếc thấy Hà Thu Dã đang đứng ở cửa.

Lý Thành Cường sững người, những lời định nói tiếp cũng không thốt ra được nữa.

Kỳ Nam theo ánh mắt của Lý Thành Cường nhìn ra.

Hà Thu Dã đứng đó, lưng quay về phía ánh sáng, khó nhìn thấy cảm xúc trên mặt.

Bốn mắt nhìn nhau, trong tích tắc đầu óc Kỳ Nam chợt trống rỗng.

Như thể đã từng dự đoán trước, cảnh tượng này đã từng thấy trong mơ.

Mọi mâu thuẫn và do dự trong lòng anh đều biến mất trong khoảnh khắc.

Điều này không hẳn là xấu, nhưng cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Tuy nhiên anh có thể khẳng định, anh cảm thấy một sự giải thoát chưa từng có.

"Thu Dã."

Anh lên tiếng trước, "Em đã nghe thấy hết rồi à."

Như một câu nói hiển nhiên mà vô nghĩa, chẳng có tác dụng gì, nhưng không còn câu nào khác để mở đầu.

Bởi vì Kỳ Nam không biết nói gì khác.

Hà Thu Dã nuốt nước bọt, rón rén lấy ra tờ đơn nhàu nát đang giấu sau lưng.

"Em đến nộp đơn."

Lý Thành Cường mới nhớ ra chuyện này, đứng dậy, đứng chắn giữa hai người, ngăn cản ánh mắt hai người giao nhau.

"Ừ, để thầy nộp hộ em, em về nghỉ ngơi đi."

Hà Thu Dã cứng cổ, "Vâng......"

Lúc này Kỳ Nam đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy Lý Thành Cường ra, "Huấn luyện viên, em muốn nói chuyện riêng với Thu Dã một lát."

Lý Thành Cường đương nhiên không có lý do gì để ngăn cản.

Nhưng ông mấp máy môi, trong lòng vẫn có chút lo lắng: "Hai đứa đều về nghỉ sớm đi, đừng để ảnh hưởng đến trạng thái."

Kỳ Nam khẽ gật đầu: "Thầy yên tâm."

Hà Thu Dã vẫn còn ngây người, nghe lời Lý Thành Cường cũng không trả lời.

Hai người lần lượt bước ra khỏi phòng Lý Thành Cường, từ từ đi đến cuối hành lang.

Trên đường đi cả hai đều im lặng, không ai chủ động lên tiếng.

Hà Thu Dã nuốt nước bọt, móng tay không ngừng cào vào vạt áo, lòng bàn tay ướt đẫm.

"A Dã." Kỳ Nam chống tay lên lan can hành lang, "Giấu em lâu như vậy, xin lỗi nhé."

Kỳ Nam hiếm khi gọi cậu như vậy.

Hà Thu Dã run lên. "Đội trưởng...... vẫn gọi em như trước kia đi."

Kỳ Nam khoanh tay trước ngực, đổi tư thế, dựa lưng vào lan can, mái tóc xõa xuống che đi cảm xúc đang cuộn trào trong mắt.

"Xin lỗi."

"Không cần phải xin lỗi vì chuyện này đâu, đội trưởng." Hà Thu Dã mím môi, "Em không có suy nghĩ gì cả. Nhưng mà, đội trưởng cũng biết em đã có bạn trai rồi."

"Anh biết em có bạn trai rồi, nên anh cũng không có ý gì cả." Kỳ Nam thành thật nói: "Em đừng lo anh là kẻ xấu xa chen vào giữa, anh không phải là người như vậy."

Mặt Hà Thu Dã đỏ lên: "Em không có nghĩ vậy."

"Nói đến mức này rồi, anh thẳng thắn với em luôn. Thực ra, từ lần đầu gặp em, anh đã có cảm tình với em rồi." Kỳ Nam vén tóc mái che mắt lên, nhưng sau khi nhìn rõ mặt Hà Thu Dã, anh lại vội vàng thả tóc xuống.

"Lúc đó, em vẫn còn là......" Hà Thu Dã cắn môi dưới, không nói tiếp.

Kỳ Nam nói tiếp giúp cậu: "Là Alpha."

Không khí im lặng.

"Nhưng ann không thể làm gì được, đây không phải điều anh có thể kiểm soát." Kỳ Nam nhìn về phía xa xăm, ánh mắt mơ hồ, suy nghĩ bay xa, nhớ lại chuyện trước đây.

"Em có biết không...... có lẽ trong những ngày em vừa phân hóa thành Omega, người vui nhất chính là anh." Kỳ Nam cười khổ, bóng đêm phủ lên anh một lớp u ám lạnh lẽo.

Hà Thu Dã chưa bao giờ thấy Kỳ Nam như vậy.

"Anh vui, cảm thấy nhẹ nhõm nhưng không phải vì biết mình không phải đồng tính."

"Anh đã nghĩ, nếu anh tỏ tình với em, em sẽ không cảm thấy khó hiểu nữa. Lúc trước, anh thực sự rất sợ...... sợ tình cảm của anh sẽ khiến em hoảng sợ. Nhưng mọi người vẫn phải tập luyện cùng nhau, anh không muốn thấy mối quan hệ trở nên khó xử."

Kỳ Nam thở dài: "Nhưng anh quá nhát gan, anh vẫn không dám nói. Mãi đến khi em bị sốt bất thường do phân hóa lần hai và được đưa đến bệnh viện, anh mới lấy cớ làm bạn đời tạm thời để có cơ hội ở bên em."

Dù chỉ là giả vờ.

Tim Hà Thu Dã đột nhiên đập mạnh, hóa ra nỗi lo âu mơ hồ đó không phải do cậu tưởng tượng ra.

Hóa ra Kỳ Nam thực sự...... đã thích mình từ rất lâu rồi, chuyện báo cáo độ phù hợp cũng vô tình chỉ cái cớ.

"Xin lỗi." Hà Thu Dã cảm thấy rối bời trong lòng, "Đội trưởng, em......"

"Em không cần phải nói gì cả." Kỳ Nam ngắt lời, "anh cũng không yêu cầu em phải làm gì để đáp lại anh. Bây giờ thế này cũng tốt rồi, có những chuyện giấu trong lòng quá lâu sẽ sinh bệnh. Giờ em đã biết chuyện này, anh cũng coi như...... không còn hối tiếc gì nữa."

Hà Thu Dã hít sâu một hơi: "Em không biết nói gì, anh cũng biết em không giỏi nói chuyện, nhưng dù sao em cũng muốn nói với đội trưởng một câu, anh xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất. Em là người...... không tốt, tính tình không tốt, ngoại hình cũng không đẹp, xuất thân cũng bình thường, chẳng có ưu điểm gì cả."

Cậu vụng về kể ra những khuyết điểm của mình, như thể làm vậy sẽ giúp đối phương bớt khó chịu.

Nhưng thực ra những lời như vậy không thể mang lại sự an ủi tâm lý cho người đang thất vọng.

Mặc dù tâm trạng không tốt lắm, nhưng Kỳ Nam vẫn mỉm cười, "Những điều khác anh không biết, nhưng anh biết, nếu đã yêu một người, dù đối phương có không hoàn hảo đến đâu cũng vẫn yêu."

Hơi thở Hà Thu Dã đông cứng.

"Hơn nữa, em tự ti quá rồi." Kỳ Nam đứng thẳng dậy, ánh mắt khóa chặt vào một hướng phía sau, không nhìn về phía Hà Thu Dã nữa.

Anh cố tình nói to: "Hơn nữa, anh và Ngũ Thời Sâm đều thích cùng một người, điều này càng chứng tỏ tầm nhìn của anh tốt."

Hà Thu Dã nắm chặt vạt áo, không nói gì.

Lúc này, từ phía sau bất ngờ vang lên một giọng nói: "A Dã, muộn thế này rồi, sao còn đứng ngoài này?"

Hắn tự nhiên khoác chiếc áo khoác rộng của mình lên người Hà Thu Dã. "Không lạnh sao?"

Hà Thu Dã giật mình ngẩng đầu: "Sâm... anh Sâm....."

Ngũ Thời Sâm xoa xoa đầu cậu: "Cẩn thận bị cảm đấy, gió ngoài này to lắm."

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Kỳ Nam càng thêm u ám.

"Đúng là đã muộn rồi, Thu Dã, em về nghỉ ngơi đi."

"Đội trưởng, anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé." Giọng Hà Thu Dã nhỏ dần.

Ngũ Thời Sâm ôm vai Hà Thu Dã, "Vậy tôi đưa em ấy về trước nhé."

Hà Thu Dã nhìn bàn tay to lớn của đối phương, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến làn da lạnh giá của cậu, "anh Sâm, em chỉ là......"

"Có chuyện gì, về phòng nói sau."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.