(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hà Thu Dã điền xong biểu mẫu thì đi về phòng ký túc, một tay xách túi đựng đồ, tay kia thì cho vào thắt lưng quần.
Cậu cảm thấy rất thắc mắc.
Câu nói vừa rồi của Sử Gia Hi có ý gì nhỉ?
Khi cậu mới đến đây vẫn còn là một Alpha, theo lý thuyết thì đội trưởng không cần phải đặc biệt quan tâm đến mình mới đúng.
Hay là vì mình là sinh viên năm nhất?
Là một đứa trẻ chưa đủ tuổi trưởng thành?
Có vẻ giải thích này hợp lý hơn một chút...
Hà Thu Dã luôn cảm thấy có gì đó không ổn, kể từ khi cậu từ chối Kỳ Nam, mối quan hệ giữa hai người dường như không còn tốt đẹp như trước nữa.
Đối phương có vẻ như cố tình hoặc vô tình né tránh mình.
Điểm này thì Hà Thu Dã có thể hiểu được, dù sao thì chuyện đã xảy ra rồi, cho dù lúc đó có giải thích rõ ràng đến đâu cũng không thể thay đổi được sự thật là Kỳ Nam đã bị mình từ chối.
Trên đường về có vài Omega đi ngang qua, lúc nhìn thấy Hà Thu Dã, trong mắt họ không kìm được những ánh nhìn tò mò.
Rồi họ bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
Gần đây Hà Thu Dã quả thực đã trở nên "nổi như cồn".
Trước tiên là giành được ba suất vào vòng trong ở giải đấu thăng hạng của thành phố, sau đó lại là chuyện trở thành người yêu của Ngũ Thời Sâm.
Hầu hết mọi người đều không nghĩ rằng, một người như Ngũ Thời Sâm lại đi yêu một cậu nhóc nghèo không môn đăng hộ đối.
Nhưng sự thật đã rõ ràng trước mắt, họ đành phải tin.
Hà Thu Dã đảo mắt một cái, cậu cũng chẳng quan tâm người khác đang nói gì về mình, cho dù không phải lời hay ho gì, cậu cũng lười để ý.
Lúc này, túi quần bỗng rung lên, có người gửi tin nhắn cho cậu.
Hà Thu Dã lấy điện thoại ra.
Tên hiển thị "Ngũ Thời Sâm" đã được cậu đổi thành "Bạn trai".
Mỗi lần thấy "Bạn trai" nhắn tin cho mình, khóe miệng cậu đều không kìm được mà nhếch lên.
Hóa ra yêu đương là một chuyện hạnh phúc đến thế, 18 năm trước của cậu sao mà nhạt nhẽo quá chừng.
Ngũ Thời Sâm: "A Dã, triển lãm tranh bị hủy rồi."
Hà Thu Dã nhanh chóng gõ chữ: "Nghĩa là sao?"
"Anh không phải đi triển lãm nữa, anh sẽ đi cùng em đến sân vận động Đại hội thể thao toàn quốc."
Hà Thu Dã nhướn mày, nở nụ cười: "Vâng ạ."
"Cho anh xem lịch bay đi, anh thử xem có thể đặt cùng chuyến với em không."
"Vâng..."
Hà Thu Dã hớn hở mở tin nhắn nhóm, trong nhóm có bảng ghi chép thông tin chuyến bay của mọi người.
Cậu nhanh chóng chụp màn hình gửi cho Ngũ Thời Sâm.
Ngũ Thời Sâm: "Vận động viên thi đấu và nhân viên hậu cần không bay cùng chuyến à?"
Hà Thu Dã thì không để ý đến điều này, trước đây cậu cũng chẳng xem qua bảng này bao giờ.
"Có lẽ vậy..."
Ngũ Thời Sâm: "Em đang ở đâu thế, A Dã?"
"Đang trên đường về kí túc xá."
"Trưa nay em nghỉ ngơi một chút, tối anh đến tìm em đi ăn nhé."
Ngũ Thời Sâm nói.
Hà Thu Dã: "Vâng."
Thời gian trôi qua từng ngày, ngoài việc túi thể thao của Sử Gia Hi cứ ba ngày một lần lại "gặp nạn" ra, đội huấn luyện chạy ngắn của họ cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
"Tiệc lên đường" cũng đã tổ chức xong, người cần tạm biệt cũng đã gặp mặt.
Hôm nay, Hà Thu Dã và Kỳ Nam ngồi lên chiếc xe van mà trường đã thuê cho họ, chuẩn bị khởi hành đến sân bay.
Phía trước xe là Lý Thành Cường và huấn luyện viên của đội chạy cự ly dài.
Đội chạy cự ly dài lần này chỉ có một suất vào vòng trong, còn là nhặt được suất của hai vận động viên hạt giống chạy 3000m bị sự cố.
Đại học Lan Hòa lần này chỉ có ba người đi thi chạy bộ.
Trước đây mỗi lần Lý Thành Cường đưa Kỳ Nam đi thi đều rất thoải mái, dù sao ông cũng biết thực lực của Kỳ Nam không thể giành được giải gì, ngay cả việc vượt qua vòng bảng cũng chưa chắc chắn.
Nhưng năm nay Kỳ Nam đã có sự tiến bộ vượt bậc, thành tích gần đây cũng khá tốt, có thể sẽ giành được thứ hạng cao hơn một chút.
Còn về Hà Thu Dã... thì không cần phải nói nữa, không chỉ trường Đại học Lan Hòa, mà ngay cả Ủy ban Thể dục Thể thao khu vực C cũng đặt kỳ vọng rất lớn vào Omega đột nhiên xuất hiện này.
Kỷ lục chạy ngắn của khu vực C đã bao nhiêu năm rồi chưa có ai phá vỡ?
Ai có thể vượt qua cả ba nội dung thi đấu?
Hà Thu Dã... quả thật không đơn giản.
Lúc này, Hà Thu Dã hơi buồn ngủ.
Người đối diện là Alpha của đội chạy cự ly dài, trông có vẻ hơi nhút nhát hướng nội, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, huấn luyện viên hỏi gì thì trả lời nấy, giọng nói rất nhỏ.
"Thầy Lý, sao chúng ta chưa xuất phát?"
Hà Thu Dã hỏi.
Chiếc xe van này tổng cộng chỉ có năm người, đều đã đến đủ cả rồi, còn cần đợi ai nữa sao?
Lý Thành Cường nhìn cậu với vẻ kỳ lạ: "Bạn trai em không nói với em à?"
Như thể đã chạm đến từ khóa quan trọng nào đó, Hà Thu Dã lập tức tỉnh táo hẳn.
Cậu hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"
Lý Thành Cường vừa định nói gì đó, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động, chỉ thấy cửa xe van tối om bị kéo ra, để lộ chút ánh sáng.
Ngũ Thời Sâm đeo kính râm và mũ bucket, xuất hiện ở cửa xe van.
Hắn quét mắt nhìn một lượt, dường như đang tìm kiếm vị trí của Hà Thu Dã.
Lý Thành Cường thu hồi ánh nhìn: "Này, người đến rồi, để cậu ấy tự nói với em đi."
Hà Thu Dã lắp bắp: "Sâm... anh Sâm, sao anh lại đến đây?"
"Anh đại diện cho Đại học Lan Hòa đến xem trận đấu này," Ngũ Thời Sâm cũng không giấu giếm, "Muốn tạo bất ngờ cho em, nên vẫn chưa nói với em."
Hà Thu Dã nuốt nước bọt: "Triển lãm tranh của anh thật sự bị hủy à..."
"Ừm, thật đấy." Ngũ Thời Sâm lên xe, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Hà Thu Dã.
Từ vị trí của hắn, vừa hay có thể nhìn thấy gáy của Kỳ Nam.
"Đâu chỉ thế, bạn trai em còn đại diện cho ban lãnh đạo của Đại học Lan Hòa nữa chứ," Lý Thành Cường quay đầu lại, nói nửa đùa nửa thật, "Lúc đó tôi còn phải báo cáo công việc cho bạn trai em nữa đấy."
Hà Thu Dã khẽ mấp máy môi.
"Đây là..."
"Huấn luyện viên không cần nghiêm túc quá, chỉ là đi cho có thôi." Nói xong câu đó, Ngũ Thời Sâm cúi đầu nhìn Hà Thu Dã, nắm chặt tay cậu dưới vạt áo sơ mi, "Không có cách nào khác, nếu không dùng thân phận hội sinh viên, thì không thể đến xem em được."
Hà Thu Dã không ngờ chức vụ chủ tịch hội sinh viên của Đại học Lan Hòa lại có sức mạnh đến vậy.
Lúc này, chỉ nghe thấy từ phía trước vọng lại một câu: "Bạn Ngũ ở trường quả thật nói một là một nhỉ."
Đó là giọng của Kỳ Nam.
Lúc này, tất cả mọi người trên xe van đều quay ánh mắt về phía Kỳ Nam.
Ngay cả vận động viên được chọn của đội chạy cự ly dài cũng ngẩng đầu lên.
Kỳ Nam dường như mới nhận ra mình có vẻ hơi thất thố, hơi hé môi: "Xin lỗi."
"Ý tôi là, bạn Ngũ thật sự quá quan tâm đến Thu Dã, ngay cả cuộc thi này cũng không yên tâm, nghĩ đủ cách để đi theo."
Câu nói này nghe thế nào cũng thấy khó chịu.
Ngay cả Hà Thu Dã vốn chậm hiểu cũng đã nhận ra điều gì đó.
Có vẻ như đội trưởng rất... không hài lòng với sự xuất hiện của Ngũ Thời Sâm?
Cũng khó trách, bao nhiêu người đợi một mình Ngũ Thời Sâm, đối phương lại dùng "đặc quyền" để vào, người bình thường ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhưng Kỳ Nam đâu phải là "người bình thường"...
Cảm xúc của Kỳ Nam có thể nói là ổn định nhất trong cả đội huấn luyện chạy ngắn.
Hà Thu Dã chưa từng thấy Kỳ Nam nổi giận bao giờ.
"Xin lỗi, em quả thật hơi lo lắng cho bạn trai mình." Ngũ Thời Sâm tháo kính râm ra, nhìn chằm chằm vào gáy Kỳ Nam, "Đã để mọi người đợi lâu, bên phòng vẽ có chút vấn đề cần xử lý nên mới đến muộn, khi hạ cánh em mời mọi người đi ăn nhé."
Lúc này Lý Thành Cường lên tiếng hòa giải không khí: "Có gì đâu, chỉ đợi thêm một lát thôi mà, mọi người đừng để tâm, chúng ta sắp xuất phát rồi, kiểm tra lại dây an toàn nào."
Mọi người lúc này mới quay lại lo chuyện của mình.
Hà Thu Dã dùng ngón tay chọc nhẹ vào Ngũ Thời Sâm. "Này... anh có chuyện gì vậy."
"A Tử không cho anh đi, phải dỗ nó mất hơn mười phút." Ngũ Thời Sâm hạ thấp giọng, "Sớm muộn gì cũng phải gửi nó về chỗ ông nội anh thôi."
Hà Thu Dã bật cười khúc khích.
"Anh còn lâu mới nỡ làm vậy."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");