(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Hà Thu Dã tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Ngũ Thời Sâm.
Cậu nhúc nhích người một chút rồi ngồi thẳng dậy.
Đầu vẫn còn choáng váng, trước mắt tối sầm lại.
Động tác này cũng đánh thức Ngũ Thời Sâm.
Đối phương cũng tỉnh dậy, dụi dụi mắt, giọng khàn đặc: "...Chào buổi sáng."
Hà Thu Dã lắp bắp: "Chào, chào buổi sáng."
Chăn của hai người rất lộn xộn, nửa chân Hà Thu Dã thậm chí còn lòi ra ngoài.
Khoan đã, tối qua họ đâu có đắp chung một cái chăn?
Hà Thu Dã nhìn quanh một lượt, lúc này mới phát hiện chăn của mình đã bị vò thành một cục nhàu nát, bị vứt lẻ loi dưới đất.
Cậu cảm thấy da đầu tê dại.
Cậu nhớ tư thế ngủ của mình đâu có tệ đến thế?
...Sao lúc nào cũng phải mất mặt trước Ngũ Thời Sâm thế này?
Hà Thu Dã ngẩn người một lúc, trên đầu còn dựng đứng hai cọng tóc.
Cậu nhanh chóng nhặt cái chăn dưới đất lên.
"Xin lỗi, anh Sâm..." Cậu hắng giọng, "Em sẽ giặt vỏ chăn cho anh."
"Không cần đâu, hôm qua sàn nhà đã lau rất sạch rồi." Ngũ Thời Sâm đón lấy cái chăn, vỗ vỗ, "Phơi nắng một chút là được."
"À..."
"Anh làm cho em một cái bánh mì kẹp nhé?" Ngũ Thời Sâm hỏi, "Anh đi làm bữa sáng đây."
Hà Thu Dã đáp khẽ: "Em không kén ăn đâu."
Cậu chợt nhớ ra, cầm điện thoại lên xem giờ.
Chết tiệt.
Đã gần 9 giờ rồi.
Cậu quên đặt báo thức.
Buổi tập thể lực sáng của đội cũng sắp kết thúc rồi...
Hà Thu Dã mở WeChat lên, 99+ tin nhắn khiến cậu chỉ muốn biến mất khỏi thế giới ngay lúc này.
Nhóm chat của đội Bách mét phi nhân đều hỏi cậu đi đâu rồi, có phải bị ốm không, thậm chí còn có kẻ ngu ngốc bảo sẽ đến ký túc xá phá cửa phòng cậu.
Hà Thu Dã trả lời một tin nhắn của Lý Thành Cường: "Hôm qua em hơi sốt, ngủ thêm một lúc, không nghe thấy tiếng báo thức."
Sử Gia Hi: "Thu bị ốm à?"
Trương Triều: "Đừng lại là di chứng của lần phân hóa thứ hai chứ."
Lý Thành Cường: "Bây giờ thấy thế nào rồi."
Hà Thu Dã cảm thấy hơi ngượng: "Bây giờ mọi thứ bình thường rồi ạ, tối qua có lẽ chỉ là ảo giác thôi."
"Vậy thì tốt."
"Thu làm người ta sợ chết khiếp."
Lý Thành Cường lại nhắn thêm một câu: "Thu Dã, bây giờ cơ thể em ổn chứ? Bên này cần nộp bảng đăng ký cho Đại hội thể thao toàn quốc, cần chữ ký chính chủ."
Hà Thu Dã: "Em đến ngay."
Cậu nhanh chóng bật dậy, dùng đồ vệ sinh dùng một lần mà Ngũ Thời Sâm chuẩn bị cho mình để vệ sinh cá nhân, rồi mở cửa phòng ngủ.
Cậu ló đầu ra, thấy trên bàn ăn đã bày sẵn hai cái bánh mì kẹp và hai ly sữa.
Ngũ Thời Sâm lau tay, gọi Hà Thu Dã ngồi xuống: "Em ăn trước đi, anh đi rửa mặt."
Lúc này Hà Thu Dã mới nhận ra đối phương vẫn chưa rửa mặt.
Dáng vẻ của Ngũ Thời Sâm vẫn luôn hoàn mỹ như vậy, dù là bộ dạng chưa rửa mặt buổi sáng cũng vẫn rạng rỡ.
Hà Thu Dã vừa soi gương nhìn bộ dạng vừa ngủ dậy của mình, chỉ thấy bẩn thỉu.
Cậu không khách sáo ngồi xuống ghế, "Anh, em phải ăn nhanh rồi đến sân vận động, huấn luyện viên đang đợi em ký một cái biểu mẫu, của Đại hội toàn quốc ấy."
Ngũ Thời Sâm "ừm" một tiếng, "Vậy em ăn nhanh lên, ăn xong thì đi nhé. Nếu em đợi anh ăn xong cùng đi thì có lẽ sẽ phải mất thêm một lúc nữa."
Hà Thu Dã vừa nói vừa cắn mất gần nửa cái bánh mì kẹp, "Vâng, anh Sâm."
Ăn xong, Ngũ Thời Sâm vẫn đang rửa mặt.
Hà Thu Dã sắp xếp xong đồ đạc của mình, đeo ba lô lên, hướng về phía phòng ngủ gọi: "Anh, em đi trước đây..."
Trên mặt Ngũ Thời Sâm vẫn còn đọng những giọt nước, hắn khẽ đẩy cửa, để lộ nửa thân trên: "Đi từ từ thôi, cẩn thận nhé."
"Vâng..."
Khi đến sân vận động, Hà Thu Dã thấy Sử Gia Hi đang mặt mày ủ rũ nói chuyện với Lý Thành Cường.
Lại gần nghe mới biết họ đang bàn về chuyện thi lại.
"Cường huynh, đệ thật sự có việc bận quên mất kỳ thi giữa kỳ."
Là nợ bài thi à?
Lý Thành Cường đã đeo kính râm, trông có vẻ sắp ra ngoài.
Ông đẩy kính râm, "Việc gì?"
"Là... bạn gái đệ bị ốm, đệ đưa cô ấy đi bệnh viện. Cường huynh, đây là chuyện sinh tử mà!"
Lý Thành Cường nhíu mày: "Bệnh nan y?"
"Không phải..."
"Vậy cấp cứu gì?"
"Cô ấy đau răng." Sử Gia Hi có vẻ hơi lúng túng.
Lý Thành Cường: "..."
Ông bước lên xe điện, xua tay với hắn, thản nhiên: "Cút đi."
Sử Gia Hi vội vàng nắm lấy tay ông: "Không phải, thầy Lý, em đã giải thích lý do rồi mà..."
"Bạn gái anh đau răng thì tính là chuyện sinh tử gì chứ." Lý Thành Cường bực bội nói, "Ann nói thẳng là cô ấy đau răng thì tôi cũng chẳng trách anh làm gì."
"Không phải mạng của cô ấy, mà là mạng của em đấy..." Sử Gia Hi muốn khóc, "Mỗi lần cô ấy đau răng đều thích cắn người, em lại không nỡ để cô ấy cắn chính mình. Thế nên..."
Thế nên để cô ấy cắn mình?
Lý Thành Cường kéo kính râm xuống một chút, gác lên sống mũi, ngẩng đầu nhìn Sử Gia Hi: "Rảnh thì đi khám não đi."
Sử Gia Hi kêu khóc: "Thầy Lý, thầy cho em thi lại đi!"
Lý Thành Cường thở dài.
Tên này vừa nãy nói một tràng, tuy nghe không giống thật cho lắm, nhưng cũng đáng thương thật.
"Sao không nói sớm."
"Bây giờ không thể cứu vãn nữa sao..."
"Không phải, là tôi sắp tan làm rồi."
"..."
Lý Thành Cường lấy tài liệu trong túi đưa cho hắn: "Đợi Thu Dã ở đây một lúc, đưa cái này cho em ấy, ngày mai tôi sẽ cho anh thi lại."
Sử Gia Hi còn chưa kịp nói gì, Hà Thu Dã đã xuất hiện: "Huấn luyện viên, thầy tìm em à."
Hai người đang mải nói chuyện, không để ý có người ở phía sau. Lý Thành Cường giật mình, vỗ ngực, "Vậy thì tốt quá, không cần anh chuyển nữa, Thu Dã, đây là biểu mẫu, điền xong thì để trong phòng hồ sơ. Trên bàn trong phòng dụng cụ có một bản mẫu, Kỳ Nam điền rồi, em cứ theo đó mà viết..."
"Vâng."
Hà Thu Dã nhận lấy biểu mẫu.
Lý Thành Cường không nán lại nữa, cưỡi xe điện đi thẳng.
Sử Gia Hi đi cùng Hà Thu Dã đến phòng dụng cụ.
"Đội trưởng chu đáo thật." Hắn cảm thán, "Còn cố ý để lại một bản mẫu cho cậu."
Hà Thu Dã: "...Không phải do thầy Lý yêu cầu à?"
Sử Gia Hi nói với giọng điệu kỳ lạ: "Từ khi nào em lại thấy thầy Lý đáng tin cậy như vậy chứ?"
"Ờ."
Hà Thu Dã nghĩ lại cũng đúng, chỉ có đội trưởng mới chu đáo như vậy.
"Anh phát hiện đội trưởng đối với em thật sự rất quan tâm." Sử Gia Hi ngồi phịch xuống, cầm một que cá tuyết, gặm lấy gặm để, "Lúc em mới đến, đội trưởng ngày nào cũng mang bữa sáng cho em, còn đo chỉ số cho em nữa." (Que cá tuyết: chế biến từ thịt cá Tuyết, cắt thành dạng que sau đó chiên giòn hoặc nướng. Ăn kèm tương cà hoặc sốt mayonnaise. Món ăn nhẹ.)
Bàn tay đang viết của Hà Thu Dã khựng lại. Cậu hỏi dò: "Lúc đầu đội trưởng không phải mang bữa sáng và ghi chỉ số cho mọi người ạ?"
Sử Gia Hi ngạc nhiên nhìn Hà Thu Dã, miệng nhét đầy thức ăn, nói không rõ ràng: "Làm gì có chuyện đó..."
Hà Thu Dã: "Em thật sự không biết."
Sử Gia Hi gác chân lên ghế: "Vậy thì là lỗi của em rồi, người ta có lòng tốt giúp em, sao em lại không nhớ ơn người ta chứ..."
"Không phải là em không nhớ," Hà Thu Dã mắt lấp lánh, "Em tưởng đội trưởng đối xử với mọi người đều như vậy."
"Đương nhiên là không phải rồi, trước đây đội trưởng đâu có thích quản chuyện bao đồng như vậy, từ khi em đến, anh ấy càng ngày càng lắm lời..."
Hà Thu Dã nhìn Sử Gia Hi với vẻ mặt phức tạp.
Sử Gia Hi ăn hết một que "cá tuyết", "Thầy Lý mua cái gì vậy, que cá tuyết này mặn quá."
Hà Thu Dã lúc này mới phát hiện ra tên này đang ăn cái gì, cậu lạnh lùng nói: "Đó là que thức ăn cho mèo tự chế của thầy Vương, để dành cho mèo nhà ông ấy ăn đấy."
Sử Gia Hi giật mình.
"Vậy giờ anh phải làm sao?"
Thầy Vương là ông già trông coi phòng dụng cụ, tính khí quái gở nóng nảy.
Con mèo nhà ông ấy còn quái gở hơn.
Không phải là thích gây thương tích cho người, mà là thích phát điên.
Ví dụ như... nhặt hạt trái cây thối bỏ vào túi của người nó không thích, đi ị lên quần áo của người nó ghét.
Mà giờ Sử Gia Hi vừa ăn trộm "bữa trưa cao cấp" của nó, tới đây hắn đừng hòng yên thân.
Ít nhất cũng sẽ bị quấy rầy nửa tháng.
Hà Thu Dã nhún vai, chỉnh lại cổ áo cho Sử Gia Hi, giống như đang sửa sang "thi thể": "Ra ngoài trốn đi, một tháng tới đừng đến tập luyện nữa."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");