Oan Gia Ngõ Hẹp - Bố Lan Kỳ

Chương 15




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngũ Thời Sâm lạnh lùng liếc cậu rồi dời mắt đi chỗ khác.

Hai người ngồi im lặng suốt cả quãng đường.

Ngược lại, Lâm Hàm Kỳ vui vẻ chen đến bên cạnh Hà Thu Dã, ân cần hỏi han.

"Nghe nói cậu phát bánh ú cho đội huấn luyện chạy ngắn của các cậu phải không?" Hắn tò mò hỏi.

Hà Thu Dã nhìn hắn đầy nghi hoặc: "Trưởng ban à, sao ngày nào anh cũng rảnh rỗi thế?"

Lâm Hàm Kỳ nháy mắt: "Trong đội các cậu có một tên ngốc, luộc xong rồi đăng lên diễn đàn, bị người ta báo cáo sử dụng thiết bị điện bị cấm, giờ chắc đang phải viết kiểm điểm đấy."

Hà Thu Dã: "..."

Có thể là Trương Triều, ừm... nhưng khả năng là Sử Gia Hi cao hơn một chút.

"Chị gái em gói đấy, vốn cũng chẳng phải thứ gì đáng giá."

Hà Thu Dã vươn vai lười biếng, liếc nhìn hắn: "Sao, trưởng ban cũng muốn à?"

"Nghe nói bánh ú ở chỗ các cậu rất ngon!" Lâm Hàm Kỳ gợi ý.

Hà Thu Dã móc móc tai: "Lần này hết rồi, mấy anh trong đội chia nhau hết. Lần sau em gửi thẳng qua cho các anh luôn."

"À phải rồi," Lâm Hàm Kỳ lấy từ trong ba lô ra một con gấu bông nhỏ, "Cái này tặng cậu, chúc mừng sinh nhật."

"... Ngại quá," Hà Thu Dã hơi ngượng ngùng, cậu không ngờ Lâm Hàm Kỳ còn chuẩn bị quà cho mình. "Cảm ơn anh."

"Không có gì, gắp từ máy gắp thú bông đấy." Lâm Hàm Kỳ khoát tay.

Hà Thu Dã: "..."

Cậu rút lại câu "Ngại quá" vừa rồi.

"Tốn 500 đồng đấy." (Đồng ở đây chỉ tiền xu, tiền ảo. Nếu tỉ giá quy đổi 1:1 thì tương đương 500 tệ. Đoạn này tác giả không nói rõ)

Hà Thu Dã: "......"

Cậu đánh giá cao người này quá rồi.

"Cảm động không?" Lâm Hàm Kỳ nhìn Hà Thu Dã chăm chú, "Anh gắp cả buổi chiều đấy, lần đầu tiên anh cố gắng với bản thân như vậy đấy."

"Anh... cái này giá gốc chưa đến 3 đồng." Hà Thu Dã hơi ngán ngẩm.

"Anh biết chứ!" Lâm Hàm Kỳ cũng không ngốc, "Nhưng gắp thú bông cũng khá thú vị, lần sau anh dẫn cậu đi, ở ngay phố đi bộ trường mình đấy."

Hà Thu Dã khẽ nhếch mép: "Ồ, có dịp nói sau." Cậu cất con thú bông đắt đỏ vào trong túi, dù sao thì trong lòng cậu vẫn cảm kích rất nhiều.

Tuy không biết người này là đơn thuần muốn tiêu khiển thời gian, hay thực sự muốn chọn một món quà sinh nhật tử tế cho cậu.

Từ đại học Lan Hòa đến sân vận động trung tâm thành phố mất khoảng nửa tiếng.

Các tình nguyện viên đã phân chia xong đường đua, điểm xuất phát được đặt ở cổng sân vận động, nhưng địa điểm thi đấu là vòng quanh Hồ Tình Nhân ở trung tâm thành phố, tổng cộng ba vòng, 20 km.

Hà Thu Dã không giỏi chạy bền, dù là sinh viên thể thao nhưng khi nghe quy định thi đấu như vậy, bắp chân cậu cũng bắt đầu tê dại.

Trước khi xuống xe, cậu lấy từ trong túi ra mấy cái bookmark đã chuẩn bị từ lâu, lén lút nhét vào lòng Ngũ Thời Sâm. "Đàn anh, đây là mấy cái bookmark em đã nói lần trước."

Ngũ Thời Sâm theo phản xạ đón lấy, thấy trong một hộp gỗ nhỏ tinh xảo có ba cái bookmark lấp lánh ánh sáng.

"Màu sắc rất lộng lẫy." Hắn nhận xét, "Cảm ơn cậu."

Không hiểu sao, khi nghe hắn đánh giá, Hà Thu Dã vô thức cảm thấy vui vẻ một chút.

Có lẽ là vì thẩm mỹ của cậu... được công nhận?

Trung tâm thành phố vào cuối tuần cực kỳ đông đúc, Lâm Hàm Kỳ phải cầm cờ đi trước mới len lỏi qua được dòng người để đến được phía trước.

"Xin mọi người nhường đường, cảm ơn sự hợp tác của mọi người, đây là đội tình nguyện thanh niên trường đại học Lan Hòa."

Hắn hô to.

Hà Thu Dã lặng lẽ đi cuối đội, phía sau cậu còn có Ngũ Thời Sâm.

Động tác của Ngũ Thời Sâm rất chậm, nhưng khí chất nổi bật và vóc dáng cao ráo của hắn rất thu hút trong đám đông.

Hắn và Lâm Hàm Kỳ ríu rít ở phía trước đều rất dễ gây chú ý.

Chính vì một người ở đầu một người ở cuối như vậy, mới có thể nhận ra đây là một đội ngũ hoàn chỉnh. Hà Thu Dã vóc người hơi nhỏ, vốn chưa phát triển xong, lại còn phân hóa lần hai thành Omega, lẫn trong đám đông khá khó phát hiện.

Nếu cậu đứng cuối cùng, người khác sẽ rất khó nhận ra điểm cuối của đội ngũ này ở đâu.

Đi được một lúc, Hà Thu Dã cảm thấy có gì đó không ổn trên người mình.

Chỗ nào đó rất khó chịu... giống như có người cứ nhìn chằm chằm vào mình vậy.

"Hà Thu Dã."

Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm.

Hà Thu Dã chậm rãi quay đầu lại: "Chuyện gì vậy?"

"Miếng che mùi của cậu, dán lệch rồi."

Hà Thu Dã lập tức đưa tay sờ.

Không thể nói là dán lệch, đây là hoàn toàn dán sai vị trí.

Hà Thu Dã không có thói quen sử dụng thứ này, 18 năm qua cậu luôn để tuyến thể lộ ra ngoài.

Đến nỗi ngay cả khi tuyến thể lộ ra ngoài, cậu cũng không cảm thấy có gì không thoải mái.

Vậy nên ánh mắt vừa rồi là từ... Ngũ Thời Sâm.

Nghĩ đến việc người này vừa nhìn chằm chằm vào tuyến thẻt của mình, Hà Thu Dã cảm thấy toàn thân nổi da gà.

"À vâng..." Cậu khẽ đáp lại, hơi ngượng ngùng.

"Nếu mới bắt đầu dán không chuẩn, có thể mua miếng che mùi cỡ lớn hơn." Ngũ Thời Sâm nhắc nhở, "Cậu mua nhỏ quá rồi."

Hà Thu Dã cảm thấy mặt mình nóng lên, lúc này cậu thật sự cảm nhận được sự khác biệt giới tính giữa Omega và Alpha.

Xung quanh cậu toàn là những gã đàn ông thô kệch, khi ở cùng cậu cũng không coi cậu là Omega.

Chị gái cậu vẫn luôn xem cậu như một đứa trẻ, thái độ cũng chẳng thay đổi gì nhiều.

Tất cả những điều này khiến Hà Thu Dã cảm thấy mối quan hệ với người khác không thay đổi nhiều sau khi cậu phân hóa lần hai.

Nhưng người đằng sau này thì khác.

Hắn là một Alpha chính hiệu, hơn nữa là một Alpha rất có sức hấp dẫn, quan trọng nhất là... hắn không thân với cậu.

Khi Ngũ Thời Sâm dạy cậu đổi sang miếng che mùi cỡ lớn hơn, cậu hiếm khi cảm thấy ngượng như vậy.

"Đây không phải lỗi của cậu," Thấy cậu cúi đầu im lặng hồi lâu, Ngũ Thời Sâm lại nói, "Tuyến thể của cậu vốn là của Alpha, hơi to hơn một chút so với Omega bình thường, cũng thô ráp hơn một chút, miếng che mùi bị lệch hay tuột ra đều là chuyện rất bình thường."

"Ồ..." Hà Thu Dã đáp lại, hơi lúng túng.

Cậu điều chỉnh lại vị trí của miếng che mùi, rồi hạ thấp mái tóc xuống, cố ý che kín tuyến thể của mình.

Thực ra tuyến thể không giống như bộ phận riêng tư, ngay cả với Omega, miễn là có thể kiểm soát được mùi hương của mình không thoát ra ngoài thì để lộ tuyến thể cũng không sao.

Nhưng bây giờ cậu quen che giấu tuyến thể rồi, chỉ sợ bị những kẻ biến thái lạ mặt nhìn chằm chằm.

Ngũ Thời Sâm đương nhiên không phải kẻ biến thái, nhưng Hà Thu Dã vẫn cảm thấy kỳ kỳ.

Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy tuyến thể của mình nóng đến vậy.

"Đây là kiến thức trong giờ sinh lý." Ngũ Thời Sâm lại giải thích thêm một câu, giọng trầm thấp, "Nếu có gì xúc phạm đến cậu, tôi xin lỗi."

"Không có..." Hà Thu Dã cảm thấy sau khi cúi đầu xuống, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn hơn, "Cảm ơn anh."

Ngũ Thời Sâm lấy ra từ trong túi một chiếc khăn lụa.

"Đây là khăn mẹ tôi đã dùng, giặt sạch rồi nhưng vẫn còn lưu lại một chút mùi hương. Mùi hương của bà ấy là cấp SSS, sau này cậu đi đường một mình vào ban đêm có thể quàng lên, những tên lưu manh sẽ không dám đến quấy rầy cậu đâu. Mùi hương này về cơ bản có thể che lấp mùi trên người cậu, người khác sẽ không ngửi ra đâu, mũi họ không nhạy bén đến thế."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.