Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 224: Cảm Ơn Anh Đã Cứu Cô Ấy




Đèn phòng phẫu thuật bật sáng.

Hàn Thiếu Nghi và Lâm Dương lại nai lưng ngồi ngoài đợi.

Hình ảnh này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong vòng 8 năm nay, đến nỗi anh cảm thấy lần này Hàn Thiếu Vy chỉ bị cảm lạnh hay bệnh vặt thông thường như hằng năm.

Anh đã chọn phương pháp chọc hút máu tụ, vì đường kính của cục máu đông này không lớn.

Không cần mở hộp sọ rộng, chỉ cần khoan xương một lỗ nhỏ đường kính 1cm để đặt ông dẫn lưu.

Phương pháp này giảm thiểu nguy cơ mất máu và nhiễm trùng, là phương pháp tốt nhất đối với bệnh nhân như Hàn Thiếu Vy.

Trong phòng phẫu thuật.

Chính Lục Vân Trung làm bác sĩ chính trong cuộc phẫu thuật này của cô, đã nửa tiếng trôi qua, lỗ nhỏ đã được khoan xuống, ông chuẩn bị cầm chiếc ống lên thì y tá bên cạnh kêu lên thất thanh:

• Bác sĩ…bác sĩ Lục, không thể nhìn thấy máu đông.

• Cái gì?

Lục Vân Trung mặt tái mét, chạy đến nhìn, quả thật sau lỗ nhỏ kia cục máu đông đã biến đâu mất.

Nhìn lại trên màn hình nội soi, quả nhiên, cục máu đông đã bị tác động, di chuyển xuống 0,49 cm.

Lục Vân Trung tính toán, không thể thông qua lỗ nhỏ kia để hút máu đông, nhưng nếu thêm nửa tiếng nữa để khoan thêm một lỗ, liệu Hàn Thiếu Vy có thể sống sót không?

Câu trả lời ông đưa ra là không.

Lục Vân Trung bỏ đồ nghề trên tay xuống, dặn một y tá ở lại trông coi, còn mình và một y tá khác thì chạy nhanh ra ngoài.

• Gọi David, nhanh, gọi cậu ta xuống phòng phẫu thuật 117 ngay.

Thấy Lục Vân Trung hốt hoảng bước ra như vậy, đoán chắc xảy ra chuyện chẳng lành.

Hàn Thiếu Nghi lao tới, Lâm Dương cũng bám theo sau, tai hai người chỉ nghe được hai câu nhanh như chớp:

• Không thể đặt ống dẫn lưu, cần phẫu thuật mở hộp sọ gấp.

Người nhà chuẩn bị tâm lý.

Như sét đánh bên tai, Hàn Thiếu Nghi đứng đơ như tượng, còn Lâm Dương thì muốn gục ngã từ bao giờ.

Cuối cùng…điều đáng sợ nhất vẫn xảy đến.

Lâm Dương gục đầu vào tường, nhắm nghiền hai mắt.

Cả đêm qua cậu không thể nào ngủ nổi, cứ ngồi cạnh giường bệnh của cô mãi.

Sao cô gái của cậu luôn gặp những chuyện không tốt, gặp những người không tốt.

Cậu luôn mong muốn cô ấy được sống một đời bình an, vui vẻ, nhưng sao lại khó đến thế?

• Không cần phẫu thuật nữa.

Chúng ta chuyển bệnh viện.

– Hàn Thiếu Nghi nghi ngờ chuyên môn của Lục Vân Trung.

Anh quá sơ suất khi giao tính mạng Tiểu Vy vào tay một bác sĩ từ trước đến giờ anh không biết thông tin gì về ông ta.

Đáng lẽ ngay từ đầu anh nên đưa cô ra nước ngoài điều trị.

Là anh, là anh quá vội vàng.

• Không được.

– Lâm Dương phản đối.

– Mạng sống của cô ấy bây giờ chỉ tính theo giờ theo phút, rời khỏi đây rất nguy hiểm.

• Nhưng cái bệnh viện nát này khiến con bé mất mạng thì sao? – Hàn Thiếu Nghi hơi mất bình tĩnh, bệnh viện này vốn là bệnh viện quốc tế, đây còn là cơ sở chính, chất lượng đội ngũ y bác sĩ cũng như thiết bị y tế như thế nào thì khỏi bàn.Nơi đây từng cứu được những ca ghép tim nguy hiểm nhất, Lục Vân Trung cũng là một bác sĩ có tiếng ở đây đã hàng chục năm rồi.

Nhưng với Hàn Thiếu Nghi, nếu không cứu được em gái anh thì đây chẳng khác nào một bãi rác.

• Đừng nói thế chứ, đại thiếu gia Hàn Thiếu Nghi!

Tiếng nói từ xa vọng lại cùng tiếng giày chạy nhanh đến.

Lục Vân Trung cùng người đàn ông ngoại quốc cao lớn với đôi mắt xanh dương đẹp đẽ và chiều cao rất ấn tượng vội vàng chạy đến.

Hàn Thiếu Nghi hơi ngỡ ngàng, cho đến khi anh ta vỗ nhẹ vào vai mình:

• Sẽ ổn thôi.

Tin tưởng ở tôi.

• David? Cậu…

• Không sao đâu.

David vỗ vai anh một lần nữa rồi vội vàng vào phòng cấp cứu.

Cánh cửa lại một lần nữa đóng lại, nhưng lần này, khuôn mặt của Hàn Thiếu Nghi đã giãn ra nhiều.

Anh lững thững bò đến hàng ghế chờ, ngồi xuống, hai tay đan chặt vào nhau.

• Anh quen bác sĩ đó à? – Lâm Dương thấy thái độ Hàn Thiếu Nghi đã dịu đi bèn hỏi.

• Ừm.

– Hàn Thiếu Nghi hai mắt hơi đỏ.

– Cậu ta là bạn học của tôi.

Nhưng mà… - Hàn Thiếu Nghi hơi khựng lại.

– Đã không liên lạc nhiều năm rồi.

David kia là một Hoa kiều, mẹ anh là người Đức, bố là người Hoa.

David theo quốc tịch của bố nên vẫn được coi là một công dân Trung Quốc nhưng đến năm 18 tuổi mới về nước học Đại học, cũng vô tình gặp Hàn Thiếu Nghi ở Đại học Bắc Kinh.

Hai người cùng tuổi tâm đầu ý hợp, David là người bạn duy nhất mà Hàn Thiếu Nghi chơi thân đến mức ấy từ nhỏ tới giờ.

Tuy nhiên, sau 6 năm học ở đây, David đột nhiên biến mất quay về Đức mà không nói gì với anh.

Điều này khiến Hàn Thiếu Nghi rất thất vọng.

Rõ ràng cậu ấy đã hứa với anh sẽ ở lại Trung Quốc làm việc, nhưng nếu không thể hoặc có lý do riêng thì cũng phải nói với anh một câu chứ?

• Nhìn vẻ mặt của anh…chắc là chuyên môn cũng ổn, phải không? - Lâm Dương như người chết đuối nắm được phao cứu sinh, ánh mắt sáng lấp lánh.

• Ừm, cậu ta rất giỏi.

Mặt Hàn Thiếu Nghi nãy giờ đều mang vẻ ưu phiền.

Lâm Dương thắc mắc, không biết giữa hai người đó đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng thôi bỏ qua đi, quan trọng hơn là Hàn Thiếu Vy có cơ hội được sống.

“Bác sĩ, máu không đủ.”

“Rạch mở da đầu.”

“Hộp sọ đã được mở, đã tìm thấy máu đông, tiến hành lấy ra.”

"Lấy máu đông thành công, nhanh chóng đóng hộp sọ.

Khâu vết mổ."

...

“Bác sĩ, tình hình bệnh nhân không mấy lạc quan.”

“Truyền máu, tiếp tục truyền.”

“Nhóm máu này bệnh viện chúng ta không có sẵn.

Nếu tìm thì…không kịp ạ.”

Cuộc phẫu thuật rơi vào thế bế tắc.

David mồ hôi vã ròng ròng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Anh lệnh cho một y tá ra ngoài tìm Hàn Thiếu Nghi, còn mình vẫn cố gắng cầm cự mạng sống cho cô gái nhỏ.

Cục máu đông đã được lấy ra, nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, mất máu và nhiễm trùng mới là chuyện lớn.

Hàn Thiếu Nghi đã được đưa vào phòng lấy máu.

Chỉ còn một mình Lâm Dương đứng ngoài cửa, tim đập chân run, cậu không thể nào đứng vững được.

Trái tim đau thắt lại khiến cậu ngã gục xuống đất.

Cảm giác này giống hệt với 8 năm trước, cậu cũng một mình đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật nhìn Mạch Vy Khánh đang từng giây từng phút giành giật mạng sống.

Một lần nữa, Lâm Thiên Khánh lại vẫn để cô ấy rơi vào bờ vực cái chết.

Cậu vẫn không bảo vệ được cô.

“Bác sĩ David, tim của bệnh nhân có dấu hiệu ngừng đập.”

“Bác sĩ, không cầm máu được nữa rồi!”

Hàn Thiếu Nghi đang nằm cách bàn phẫu thuật có một chiếc rèm mỏng, từng câu từng chữ đều lọt vào tai anh.

Tình hình càng lúc càng khẩn cấp, David đã không giữ được bình tĩnh nữa, anh như sắp phát điên.

“Kích tim.”

Các bác sĩ điên cuồng kích tim cho Hàn Thiếu Vy, cuối cùng, trên màn hình điện tim cũng xuất hiện những vết gấp khúc.

Cuối cùng tim cô cũng đập lại rồi.

“Nhanh chóng khâu vết mổ, tiếp tục truyền máu.”

Bên kia cánh rèm, cô y tá nhìn túi máu đã gần cạn và dây truyền cắm trên ven tay của Hàn Thiếu Nghi, định rút ra, anh vội nhíu mày giữ lại:

• Cô định làm gì?

• Tiên sinh, anh đã đạt đến giới hạn lượng máu được phép truyền, không thể tiếp tục lấy máu được.

Bên tai Hàn Thiếu Nghi bây giờ chỉ còn lại những lời thúc giục truyền máu từ phía rèm bên kia, anh nghiến răng:

• Tiếp tục lấy máu.

• Tiên sinh, không được đâu, rất nguy hiểm.

• Cho dù có rút hết máu của tôi cũng phải cứu bằng được con bé.

Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, thành công.

Hàn Thiếu Nghi đã lịm đi vì truyền quá lượng máu cho phép.

Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, anh đã được chuyển gấp về phòng hồi sức, nếu tình hình không ổn có lẽ phải truyền máu từ một nguồn khác.

Lâm Dương cuối cùng cũng được thở phào, tim vẫn không ngừng run lên.

Ra khỏi phòng phẫu thuật, David lập tức cởi bỏ găng tay và mũ, chạy như bay sang phòng hồi sức.

Nhìn Hàn Thiếu Nghi mặt trắng bệch vì mất máu, David vừa thương vừa buồn cười.

Anh chưa từng nhìn thấy cậu ta liều mạng như thế này bao giờ, hồi còn đi học cũng chưa nghe cậu ta kể rằng mình có một cô em gái, hơn nữa còn rất xinh đẹp, ngay cả lúc hấp hối cũng không hề xấu đi.

Ayza, cái miệng anh lại ăn nói hàm hồ nữa rồi.

• Hàn Thiếu Nghi, cái tên này, mau chóng khỏe lại rồi chúng ta đấu tay đôi một trận chứ! Nếu cậu thua, phải gả em gái cậu cho tôi đấy.

Tất nhiên, Hàn Thiếu Nghi vẫn bất động, anh đã lấy quá 18% số lượng máu cho phép.

David đã cho người đi mua máu từ các bệnh viện khác, lần này anh liều quá, nếu lấy thêm một chút nữa thì đã nguy hiểm đến tính mạng rồi.

Cuối cùng thì mọi việc cũng như một cơn ác mộng, tất cả cũng qua rồi.

Một ngày sau.

Lâm Dương mua hoa quả vào thăm Hàn Thiếu Nghi, thấy anh đã ngồi dậy được, còn đang loay hoay đứng dậy vươn vai, vặn vẹo lưng.

Cậu phì cười, để đống hoa quả lên bàn, không kiêng nể mà ngồi xuống giường.

• Cảm ơn anh nhé.

Hàn Thiếu Nghi nhất thời chưa hiểu lắm:

• Gì cơ?

• Cảm ơn anh đã mạo hiểm tính mạng mà cứu cô ấy.

– Lâm Dương cầm một quả nho lên, chùi chùi vào áo, cắn một miếng.

• Cậu làm như tôi xa lạ lắm ấy.

– Hàn Thiếu Nghi phì cười, tên này hôm nay làm sao không biết, khách sáo như vậy làm gì.

- Tôi là anh trai nó đấy.

• Anh nhớ không, tám năm trước, em cũng đã từng nói câu y vậy.

Hàn Thiếu Nghi rơi vào hồi tưởng, quả thật là như vậy.

Tám năm trước, sau khi trải qua cuộc phẫu thuật thập tử nhất sinh, Lâm Thiên Khánh cũng đã nói một câu y hệt.

Cảm giác thời gian trôi như một cái chớp mắt...

8 năm trước…

“Cảm ơn anh đã mạo hiểm tính mạng mà cứu cô ấy.”

“Không cần cảm ơn, tôi không tốt đến mức giúp đỡ cô ấy không điều kiện.”

Lâm Thiên Khánh gật đầu.

Trước khi phẫu thuật người đàn ông này đã nói anh ta có điều kiện kèm theo, bây giờ, miễn anh ta không đòi kết hôn với Vy Khánh thì điều kiện gì cậu cũng làm.

“Để con bé làm em gái tôi đi.

Tôi nuôi nó.” – Hàn Thiếu Nghi nhìn cô gái trẻ nằm bất động trên giường bệnh, dáng vẻ đáng thương biết mấy.

Không hiểu sao khi nhìn thấy cô gái này anh lại muốn bảo vệ đến cùng.

Lâm Thiên Khánh nhất thời chưa hiểu “em gái” mà Hàn Thiếu Nghi nói là gì cũng như chưa hiểu rõ được con người anh tốt hay xấu.

Cậu nghi ngờ hỏi:

“Hai chữ “em gái” ở đây hơi tối nghĩa đấy.”

“Chàng trai trẻ, cậu mới 17, 18 mà suy nghĩ nhiều phết nhỉ?” – Hàn Thiếu Nghi bật cười.

– “Nhìn mặt tôi giống kiểu người nuôi Sugar Meimei lắm à?”

Lâm Thiên Khánh nhìn anh, không đáp.

“Với điều kiện của tôi thì muốn một cô “em gái” như cậu nghĩ thì không nhất thiết phải dùng đến cách này đâu.

Yên tâm đi, tôi không hề có ý nghĩ gì xấu với con bé cả.” – Hàn Thiếu Nghi hai tay bỏ túi, nghiêng nghiêng đầu giải thích với cậu nhóc miệng vẫn còn hôi sữa kia.

Còn trẻ mà đa nghi gớm, cũng có chút giống anh đấy.

“Cậu thích cô bé đó phải không?” – Hàn Thiếu Nghi cọ cọ mũi.

Ôi giời, anh hơn cậu nhóc này những 5 tuổi đấy, nghe có vẻ gần nhưng nghĩ xem, khi mà anh lên Đại học, cậu nhóc kia còn chưa tốt nghiệp cấp 2.

Khoảng cách quá xa rồi đi? Cho nên, dưới con mắt của một bậc tiền bối như anh thì nhìn ánh mắt cậu ta nhìn cô bé đó là biết.

Cậu nhóc kia lại không đáp.

Hừm, Hàn Thiếu Nghi anh chưa nói chuyện với ai liên tục nhiều câu như vậy mà không được hồi đáp đâu.

“Được, trông cậu cũng chân thành sáng sủa, tôi cho phép cậu thích em gái tôi.”

“Tôi còn chưa đồng ý với anh đâu đấy?” – Lâm Thiên Khánh cuối cùng cũng bị chọc cho hé miệng.

Cậu cười, sao tình thế lại thay đổi thế này, tự nhiên cậu lại bị đá ra làm người ngoài, còn anh trai già mốc kia mới gặp hai ngày đột nhiên lại trở thành thân nhân của Mạch Vy Khánh thế.

Hàn Thiếu Nghi cười sảng khoái:

“Ai cần cậu cho phép.”

Lâm Thiên Khánh cười khổ, đứng dậy bước đến gần, cầm hai tay anh lên khiến anh mắt chữ A, mồm chữ O:

“Anh trai, nhận em luôn đi.

Em theo họ anh!”

“Ai cần cậu chứ!” – Hàn Thiếu Nghi bị chọc cười, hai mắt cong lên.

– “Giới thiệu với cậu chưa nhỉ, tôi là Hàn Thiếu Nghi.”

“Anh giới thiệu 3721 lần tên anh rồi ạ.” – Lâm Thiên Khánh nhún vai.

– “Em là Lâm Thiên Khánh.

Cậu ấy cũng vậy, Mạch Vy Khánh.”

“E là sau này phải gọi con bé với cái tên khác.” – Hàn Thiếu Nghi lấy trong ví ra một bức hình, trên đó chụp ảnh một gia đình với đôi vợ chồng và một cô con gái nhỏ.

Bên dưới viết một dòng chữ nhỏ bằng tiếng Anh: “Chúc mừng sinh nhật con gái yêu của bố mẹ, bố mẹ yêu con, Hàn Thiếu Vy.”

“Hàn Thiếu Vy? Đây là…” – Cậu nhìn mãi tấm ảnh, nét chữ nắn nót thế chắc là dì kia viết rồi.

Trông cô bé rất thanh tú, xinh đẹp, hai vị kia cũng thế.

Nhưng đôi mắt sáng cương nghị của bác trai kia làm cậu đặc biệt chú ý.

– “Đây hẳn là bố mẹ và em gái của anh?”

“Ừm.” – Hàn Thiếu Nghi gật đầu.

“Anh đã có em gái rồi sao còn nhận thêm một đứa nữa, anh không phải bị…”

“Con bé không còn nữa.” – Hàn Thiếu Nghi nói, cắt lời cậu.

Lâm Thiên Khánh im bặt.

May mà anh ấy ngắt lời, nếu để cậu nói ra e là đã bị họa miệng rồi.

“Cho nên anh dùng Vy Khánh để làm người thay thế cho cô em gái kia à?”

Hàn Thiếu Nghi không đáp, chắc hẳn đã đúng rồi.

Lâm Thiên Khánh không thích điều này lắm, mỗi con người sinh ra để sống là chính mình, chỉ tồn tại một bản thể duy nhất chứ không phải để làm kẻ thay thế cho bất kì ai hết.

“Cậu yên tâm, không phải tôi vì muốn có cảm giác có em mà cứu Vy Khánh.

Tôi chỉ cảm thấy giữa tôi và con bé có một sự quen thuộc nhất định.”

“Em không cần biết mục đích anh tiếp cận em và cô ấy là gì, miễn là anh đừng làm hại cô ấy, đừng dùng cô ấy để đạt được bất kì mục đích nào là được.”

Hàn Thiếu Nghi cười nhạt:

“Vậy thì cậu không cần lo.

Tôi chỉ muốn con bé trở thành em gái tôi, chỉ vậy thôi.

Còn cậu nghĩ ra tôi dùng nó để đạt mục đích gì thì tùy cậu.

Chỉ là tôi hơi khó hiểu, dùng một cô bé không rõ lai lịch và nhân phẩm như con bé thì tôi có thể đạt được cái gì.” – Anh bắt đầu xéo sắt.

“Mục đích gì tự anh phải biết chứ.” – Miệng nói vậy nhưng Lâm Thiên Khánh đã bị thuyết phục, đúng là trong việc này, cậu chưa nghĩ ra Hàn Thiếu Nghi sẽ có được lợi ích gì.

Hơn nữa, nhặt cô về, với người có lai lịch lớn như anh ta và Hàn gia chống đỡ phía sau, người có lợi trực tiếp nhất ở đây chính là Mạch Vy Khánh.

“Haizz…xem ra ai đó không còn gì để bắt bẻ tôi nữa.” – Hàn Thiếu Nghi đọc vị người khác khá chuẩn xác, cậu hơi nhột.

“Rồi anh định đem cô ấy về bằng cách nào, rồi cả truyền thông, gia thế của anh không đơn giản, chẳng lẽ nói em gái anh sống dậy rồi à?”

Hàn Thiếu Nghi nhìn cậu, lắc đầu.

Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.

“Mấy việc đó cậu cứ để tôi tự giải quyết.

Còn cậu nữa, cậu theo tôi hay về nước học tiếp đây? Dù gì mới có 17, 18, còn trẻ quá.”

“Em sẽ du học.”

“Quả quyết vậy, bố mẹ có cho phép chưa?” – Hàn Thiếu Nghi trêu chọc.

“Anh đùa em đấy à, em có gan đi theo anh sang Đức mà không có gan đi du học á.

Còn bố em, ông ấy chẳng quan tâm đâu.” – Lâm Thiên Khánh cười nhạt.

Mình đi đâu cả mấy ngày, bố cậu còn không thèm gọi điện hỏi một câu.

Mà có khi…ông ấy còn không biết ấy chứ?!

Hàn Thiếu Nghi gật gù.

Ừm, lúc cậu ta leo lên máy bay theo một người lạ như anh đi gần nửa vòng Trái Đất là anh biết cậu ta không phải người đơn giản, hẳn là cũng sống ở một gia đình không đơn giản.

Kết thúc chuỗi hồi tưởng, thế là đã 8 năm rồi, không nhanh không chậm, vừa đủ khiến Hàn Thiếu Nghi đã coi cô là em gái ruột của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.