Chương 39
Trầm Giai Lạc về tập đoàn làm việc lại sau 3 tuần bị Phong Dực bắt ở nhà. Vết thương ở lưng cũng đã lành, chỉ cần bôi thuốc chống sẹo thôi. Nhưng ánh mắt của mọi người nhìn cô có đôi chút kì dị. Vào tới phòng ban, ánh mắt của ban cố vấn cũng có chút bát quái khiến cô chau mày.
"Giai Lạc, đại mỹ nữ mau thành thật khai báo."
Cả ban xúm lại bàn làm việc của cô như tổ kiến.
"Khai báo gì?"
"Rốt cuộc chị và chủ tịch tập đoàn mình là quan hệ gì nha?"
"Mấy người này, bát quái gì chứ, tôi và chủ tịch chỉ là quan hệ sếp lớn và nhân viên thôi."
"Cái hôm chị bị bắt cóc, chủ tịch là người lo lắng nhất."
Trầm Giai Lạc dừng tay đang gõ phím, nhìn một lượt tất cả mọi người.
"Có gì sao không hỏi thẳng chủ tịch, tôi không biết gì đâu."
"Với lại em thấy trợ lý Vương hay gọi chị đến phòng chủ tịch lắm."
"Báo cáo mấy người làm là tôi đi nộp đó nha."
"Chị à, thật ra em thấy chị và chủ tịch cũng được mà."
"Giải tán làm việc hết đi."
Cô cố gắng xua đám người nhiều chuyện này về chỗ rồi lại thở hắt ra một hơi. Giờ trưa phải nói với Phong Dực chuyện này mới được.
Giữa giờ, cô vào phòng vệ sinh, một lúc sau lại có khoảng 2-3 người tiến vào cười nói rôm rả.
"Này, nghe tin gì chưa? Luật sư Trầm và chủ tịch Phong có quan hệ mờ ám."
"Là cái cô Trầm Giai Lạc chị gái của trưởng phòng Trầm đấy hả?"
"Đúng vậy, xinh đẹp, dáng chuẩn, xem xem có đúng là có quan hệ mập mờ với chủ tịch không?"
"Nghe nói là được đưa đi đón về, chủ tịch còn gọi cô ta lên phòng làm việc cơ."
"Còn vụ bắt cóc lần trước, chủ tịch còn lo lắng ra mặt."
"Một món đồ chơi của chủ tịch thôi, xem xem, chủ tịch có đồng ý cho cô ta bước chân vào gia tộc hào môn hay không?"
Tiếng cười đùa xa dần, Trầm Giai Lạc mới từ phòng vệ sinh bước ra. Chuyện buôn dưa lê ở tập đoàn này không phải là chuyện xa lạ. Cô cười lạnh, người mà các cô ta cho là chơi đùa thực ra đã kết hôn với kẻ bị đùa rồi nha.
"Bảo bối, mệt không?"
Phong Dực dịu dàng ôm cô vào lòng, bàn tay khẽ vuốt ve lưng cô.
"Phong Dực, có một số chuyện."
"Chuyện gì?"
"Cả tập đoàn đang cho rằng em quyến rũ anh đó." Cô miết nhẹ cà vạt của hắn.
"Thật vậy mà."
"Tên này, họ cho là anh và em có quan hệ mập mờ đó."
"Bà xã, có nên công khai không?"
"Cái này em giao cho anh xử lý."
Phong Dực cho A Trình đi nghe ngóng, hóa ra là có tin đồn đó thật. Mấy người này, thật là chán công việc này rồi hay sao?
"A Trình, việc này giao cho cậu."
"Chủ tịch, tôi sao có kinh nghiệm giải quyết những chuyện này."
"Đi đi."
A Trình lượn một vòng tập đoàn, nghe được bao nhiêu tin bát quái. Mấy cái người này sau khi biết bà chủ của Phong thị là ai thì có tự cắn lưỡi hay không?
"Trợ lý Vương, chuyện của chủ tịch rốt cuộc là sao vậy?"
"Các cô dám ngồi đây bàn tán ra vào chủ tịch, không sợ mất việc à?"
"Cả công ty đều bàn tán mà."
"Chủ tịch đã kết hôn rồi." A Trình buông ra một câu.
"Hả???? Vậy luật sư Trầm Giai Lạc đó?"
"Hỏi thẳng chủ tịch đi."
Tin đồn này nhanh chóng lan rộng trong công ty, át đi cả tin đồn trước. Bao nhiêu trái tim thiếu nữ vỡ loảng xoảng, cả Phong thị ngập trong tiếc nuối. Vị chủ tịch phong vân hoàng kim của công ty thì ra là đã kết hôn, không biết là thiên kim nhà nào nha.
Hôm sau đúng thật là Giai Lạc ít bị dòm ngó hơn mặc dù vẫn còn một vài người cho rằng cô mặc cho chủ tịch đã có vợ vẫn đeo bám. Không hiểu sao lâu nay cô lại thấy mệt mỏi, thỉnh thoảng lại buồn nôn, vào nhà vệ sinh mấy bận.
"Alo Tuệ Thanh có rảnh không?"
"Sao vậy?"
"Đi bệnh viện cùng tớ."
"Không khỏe ở đâu à? Hay là vết thương bị sao? Chồng cậu đâu?"
"Chiều nay anh ấy có cuộc họp, cả Trầm Quân cũng vậy, tớ có hơi không khỏe."
"Đợi tớ 30 phút, xin Lâm Khải nghỉ phép đã."
"Cảm ơn tình yêu."
Trầm Giai Lạc xin phép phòng nhân sự nghỉ nửa ngày rồi cùng Liễu Tuệ Thanh đến bệnh viện.
Cũng may hôm nay không phải cuối tuần, lại không phải giờ cao điểm nên bệnh viện có chút vắng người. Cô thuận lợi lấy số rồi ngồi đợi khám bệnh.
"Đám cưới của cậu và Lâm Khải chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Đã gửi thiệp mời cho vợ chồng cậu rồi."
"Cái này mình biết."
"Mấy chuyện đám cưới Lâm Khải lo cả, mình cũng chẳng biết."
"Mới đây mà hai đứa đã lấy chồng cả rồi."
"Khi nào cậu và Phong Dực mới làm lễ cưới."
"Tùy anh ấy."
"Này, cũng phải nhanh lên kẻo cậu trở thành bà cô già không mặc váy cưới được đâu đó."
Đang trêu nhau thì đến phiên Giai Lạc vào khám. Được khoảng hơn 20 phút sau cô mới nghệch mặt cầm giấy đi ra.
"Sao rồi?"
"Thanh Thanh."
"Sao?"
"Thanh Thanh." Cô rưng rưng.
Liễu Tuệ Thanh sợ đến xanh mặt, vội vã giật tờ giấy trong tay cô. Trầm Giai Lạc có thai 2 tháng rồi? Suýt chút nữa cô đã mắng con nhóc này ngay tại chỗ rồi, có ai làm mẹ mà cảm xúc như thế này hay không?
"Có thai 2 tháng, sao lại như sắp chết thế kia?"
"Tớ là đang không tin, Phong Dực đúng là mạnh thật, vừa bỏ thuốc đã dính."
"Không muốn à?"
"Tất nhiên là muốn."
"Có định nói cho lão công nhà cậu biết không?"
"Tớ... không biết phải nói làm sao."
"Xem nhé."
Liễu Tuệ Thanh nghịch ngợm lấy điện thoại Trầm Giai Lạc soạn một dòng tin nhắn gửi cho Phong Dực.
"Đợi đây 15 phút, tớ đoán anh ta sẽ tới."