Oan Gia Là Tổng Tài

Chương 37: Chap-37




Chương 37

"Buông ra.... Phương Tiểu Vy, cô điên rồi sao?"

"Điên? Tôi là đang bài trừ một mối lo dọn đường cho tôi vào Phong gia mà thôi. Tụi bây tiếp tục đi."

"Dừng lại... Phương Tiểu Vy, liệu những hành động điên cuồng này của cô có làm cho cô sáng mặt khi bước vào Phong gia?"

"Tiện nhân, mày không có quyền lên tiếng, mày chẳng qua chỉ là một đứa không tiền không quyền, được Phong Dực chú ý đến nên ngang tàng hống hách. Để hôm nay bổn tiểu thư xem xem mày rốt cuộc lẳng lơ thế nào."

Trầm Giai Lạc thống khổ né tránh những cánh tay sờ soạng khắp cơ thể mình. Cô bên ngoài là cắn răng chịu đựng nhưng bên trong trái tim đang rỉ máu. Phong Dực, làm ơn, cứu em...

'RẦMMM'

Cánh cửa nhà kho bị đạp ra, ánh sáng hắt vào cùng tiếng động lớn làm cho mọi hành động bị dừng lại. Trầm Giai Lạc hướng mắt đến cửa, một thân ảnh quen thuộc đi ngược sáng về phía cô, đẹp như trong mơ.

"Giai Lạc."

Ánh mắt Phong Dực lạnh ngắt nhìn bà xã nhỏ nhà mình quần áo xốc xếch, nước mắt ngắn dài, xung quanh là bốn tên lính đánh thuê bặm trợn. Thái dương hắn nổi gân xanh. Chết tiệt, hắn đến trễ tí nữa thì Giai Lạc sẽ ra sao?

"Phương Tiểu Vy, thứ cô muốn cô sẽ có, thả cô ấy ra." Hắn nghiêm giọng giấu đi bớt vẻ hung tàn.

"Thật là chán mà, tưởng có kịch hay để xem ai ngờ anh lại tới."

"Cô định làm gì cô ấy?"

"Chỉ là xem xem thân hình của đại luật sư rốt cuộc tốt đến thế nào khiến Phong Dực anh say đắm thôi."

"Thả cô ấy ra, bằng không cô chết chắc."

"Thả cô ta ra."

Phương Tiểu Vy hạ giọng, ánh mắt liếc sang tên thuộc hạ đứng gần đó, trong ánh mắt còn trao đổi thêm một kí hiệu khiến cho kẻ đó gật đầu. Tên đó mở trói cho Giai Lạc, cô vội túm chặt quần áo trên người hướng về phía Phong Dực mà chạy đến. Bỗng nhiên một tên thuộc hạ rút súng từ trong túi đã thủ sẵn nãy giờ hướng về phía cô mà bắn.

"Giai Lạc."

Hắn bổ nhào vào cô gái nhỏ, xoay người cô khiến viên đạn găm trực tiếp vào cánh tay hắn. Cả hai ngã nhào ra nền đất, tay cô dính đầy máu của hắn.

"Phong Dực, tại sao lại đỡ?" Nước mắt cô rơi thành từng dòng

"Không sao, em không sao là tốt."

"Aiyo, thật cảm động."

Phương Tiểu Vy nhấc giày cao gót tiến đến chỗ hai người dưới nền đất, ánh mắt ngạo nghễ nhìn từ trên xuống như kẻ bề trên.

"Kiếp trước cô rốt cuộc đã sống như thế nào để kiếp này được một người đàn ông thế này yêu thương vậy hả?"

"Không phải chuyện của cô."

"Được, hôm nay tôi cho cô chết trên tay anh ấy, coi như cho cô một ân huệ cuối cùng."

Phương Tiểu Vy điên cuồng rút súng từ chỗ một tên thuộc hạ đứng gần đó, lên nòng rồi chĩa thẳng vào Trầm Giai Lạc. Cô trong vòng tay Phong Dực không chút sợ sệt, mặc cho hắn vẫn che chắn cho cô.

"Dực, thả em ra, cứ để cô ta bắn."

"Giai Lạc, em điên rồi, em chết anh cũng không thể sống."

"Phong Dực, nghe em, anh có che chắn thế nào thì muốn rời khỏi đây em cũng phải chết."

Chợt hai, ba tiếng súng nổ nữa vang lên, theo sau đó là tiếng còi xe cảnh sát. Tất cả gây ồn ào cả một vùng rừng núi. Cảnh sát ập tới khiến Phương Tiểu Vy bất giác cau mày, đám thuộc hạ vội rút súng ném xuống đất đầu hàng. Đi phía sau trưởng cục cảnh sát là Lâm Khải, anh ta vẫn vẻ mặt nham nhở bỡn cợt nở nụ cười chào người anh em của mình đang nằm dưới đất.

"Hello Phong thiếu gia, tớ đến đúng lúc không? Thấy tớ giỏi không?"

"Tên điên." Phong Dực mắng cho anh ta một câu.

Phương Tiểu Vy nhìn Phong Dực, sao cô lại không nghĩ ra nếu Phong Dực đến đây sẽ có cả quân đội cũng đến đây. Hắn là nhân vật tầm cỡ, hắn còn có Lâm Khải, Tống Tử Dương đều là những nhân vật phong vân trong giới. Cô ta nên cảnh giác mới phải. Giây phút cuối cùng cô ta nhận ra mình từ đầu đến cuối chỉ là một con hề nhảy nhót trước mặt anh ấy. Cô ta cầm súng, chĩa vào Trầm Giai Lạc, một phát vào lưng cô khiến cô ngã quỵ.

Phong Dực không ngờ Phương Tiểu Vy này đến giờ phút này còn dám nổ súng. Hắn tức giận nhìn cô ta đang bị cảnh sát áp giải đi, tay ôm Trầm Giai Lạc đang dần mất ý thức.

"Giai Lạc, tỉnh lại cho anh."

"Phong... Dực..." Cô yếu ớt.

"Không cho em ngủ. Lâm Khải, xe cứu thương đâu? Chết tiệt."

Hắn ôm cô lên xe cứu thương, nửa bước không rời, bàn tay to lớn vẫn ôm miệng vết đạn bắn trên lưng cô nãy giờ. Máu tươi nhanh chóng tuôn ướt tay hắn, đến áo sơmi. Vết thương trên tay hắn nào có là gì, cô gái của hắn đơn thuần như vậy sao có thể chịu đựng nổi những điều này.

"Giai Lạc, cố gắng, không được ngủ."

Cô rơi vào hôn mê trước khi được hắn ôm chạy như bay vào bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố C. Đặt cô lên băng ca đẩy vào phòng cấp cứu, hắn túm chặt áo bác sĩ trưởng.

"Phải cứu sống cô ấy, bằng mọi giá nào. Cô ấy không sống nổi thì gia đình ông cũng xong."

Tống Tử Dương, Trầm Quân, Liễu Tuệ Thanh cùng Lâm Khải đến ngay sau đó, còn có cả Phong Viễn - ông nội hắn.

"Lạc Lạc sao rồi? Phong Dực, chết tiệt, anh lại hại cậu ấy ra sao rồi hả?"

"Chị, chị bình tĩnh. Chị Giai Lạc còn đang cấp cứu, đừng trách anh rể."

Trầm Quân ngăn Liễu Tuệ Thanh đang giận dữ bừng bừng. Lâm Khải đến vỗ vai Phong Dực đang ngồi bệch xuống nền gạch như một kẻ điên.

"Lo vào xử lý vết thương trên cánh tay cậu đi, cô ấy không sao đâu."

"Tránh ra, Giai Lạc không sao tôi mới yên tâm."

"Phong Dực, cô ấy sẽ không thích cậu như thế này." Tống Tử Dương nhắc nhở người bạn thân, ánh mắt xẹt qua tia đành lòng.

Đèn phòng cấp cứu chợt tắt, hắn đứng bật dậy, túm lấy cổ áo bác sĩ vừa bước ra khiến ông ấy một thân mồ hôi lạnh.

"Chủ tịch Phong..."

"Nói, cô ấy sao rồi?"

"Tiểu thư... tiểu thư đã qua cơn nguy kịch, hiện còn đang hôn mê."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.