Oan Gia Là Tổng Tài

Chương 29: Chap-29




Chương 29

Phong Dực nghe thấy phía sau có tiếng động bèn tắt máy quay lại. Thấy Trầm Giai Lạc đang tròn mắt nhìn hắn, đoán được cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện của mình. Hắn đi về phía cửa ôm lấy cô vào lòng để cô ghé đầu vào lồng ngực hắn.

"Giai Lạc, nếu anh không còn gì em có từ bỏ anh hay không?"

"Phong Dực, anh muốn bỏ Phong thị? Anh điên rồi."

"Anh chỉ cần em."

"Nhưng anh không được bỏ tập đoàn, đó là tâm huyết của Phong gia."

"Phong gia không chấp nhận em, anh thà bỏ Phong thị còn hơn. Họ ép buộc anh đủ rồi, anh không muốn là nạn nhân tiếp theo của trò liên hôn đó."

"Phong Dực, đừng vì em làm thế được không? Em sẽ sống trong day dứt mất."

"Cuối tuần này cùng anh về nhà, dù có thế nào anh vẫn lấy em, tin anh."

"Được."

Cô nhắm mắt lại, nằm trong ngực hắn mà cảm thụ nhịp tim trầm ổn của hắn. Cô yêu hắn, nhưng không thể để hắn vì cô làm thế cũng được. Cùng lắm thì hạ mình cầu xin đừng để cho Phong gia lấy lại Phong thị. Phong thị không có Phong Dực thì sẽ thế nào?

- -------------------------------------

"Cậu suy nghĩ kĩ chưa?"

"Ừm, kĩ rồi."

Hôm nay cô hẹn ra ngoài cùng Liễu Tuệ Thanh. Cô nhóc này vẫn còn giận cô vì chuyện của Phong Dực.

"Giai Lạc, cậu còn có mình, đừng gánh chịu điều gì một mình."

"Tớ biết mà."

"Phong gia không yên bình đâu, Phong lão gia nghe nói là một người khắt khe. Cậu phải cẩn thận."

"Tớ còn có Phong Dực mà."

"Giai Lạc, hào môn không yên ả, tớ chỉ mong cậu hạnh phúc."

"Tuệ Thanh, cậu và Lâm Khải cũng phải thật hạnh phúc."

Nắng chiều rải trên đường phố, trên tóc hai cô gái đang ngồi đối diện nhau. Nụ cười của cả hai xán lạn, ánh mắt chân thành. Tách cà phê còn hơi nóng nhẹ nhàng đảo chao.

Lúc về, cô gặp Tống Tử Dương. Anh vẫn vậy, vẫn ôn nhu dịu dàng khiến cô có phần hơi khó xử.

"Tối nay anh mời cơm được chứ?"

"Để em mời."

"Anh không quen để phụ nữ trả tiền."

"Em cũng không quen nhận ưu đãi từ người khác."

"Được rồi, em thắng."

Anh cười xòa, cô nhóc này miệng lưỡi vẫn như vậy, là một luật sư giỏi đúng là không phí của trời.

"Phong Dực sẽ không ghen bóng ghen gió chứ?"

"Anh ấy biết rõ quan hệ của chúng ta."

"À."

Mắt anh hiện ra tia đau lòng rồi thoáng vụt đi rất nhanh. Anh với cô không còn cơ hội nào nữa rồi. Anh có đủ điều kiện cạnh tranh công bằng với Phong Dực nhưng anh thua ngay từ bước trái tim cô đã dâng trọn cho hắn. Tống Tử Dương thừa nhận mình ghen tị, ghen tị với Phong Dực đến phát điên. Anh gặp cô trước, yêu cô trước để rồi vô tình đánh mất cô, đánh mất tình yêu cô dành cho anh.

"Chuyện của Phong Dực và em thế nào?"

Ánh mắt Trầm Giai Lạc tối đi khi cô nghe câu này từ Tống Tử Dương.

"Em sẽ không buông tay."

"Vậy còn tin đồn đính hôn với Phương Tiểu Vy?"

"Là em ép anh ấy, nhưng em lại hối hận. Em yêu anh ấy đến như vậy, việc từ bỏ anh ấy, đẩy anh ấy vào tay người con gái khác là không thể. Trong tình yêu, em vẫn muốn mình ích kỉ."

"Em chưa từng nghĩ đến anh hay sao?" Anh đau lòng nhìn cô, bi thương lan tràn đáy mắt.

"Tử Dương, chúng ta đã là quá khứ. Năm đó anh không nói, em không nói, chúng ta cứ vậy kết thúc. Với em đó giờ chỉ là kỉ niệm."

"Giai Lạc, em không để cho mình đường lùi hay sao?"

"Em đã quyết định cùng anh ấy đương đầu với sóng gió tất nhiên là sẽ mạo hiểm, em không muốn giữ đường lùi vì em sẽ không bao giờ lùi bước."

Tống Tử Dương nhìn đôi đồng tử trong veo sáng lên của cô, trong đó có kiên định, có quyết tâm, có dịu dàng, nhưng ánh mắt đó không còn dành cho anh nữa rồi.

Anh đưa cô về nhà, Phong Dực đã chờ sẵn. Hắn ôm lấy cô, nhìn về phía Tống Tử Dương.

"Giai Lạc, em lên lầu tắm rửa đi, anh nói chuyện với Tử Dương một lát."

"Ừm."

Tống Tử Dương nhìn theo thân ảnh cô lên lầu, ánh mắt cô nhìn Phong Dực chan chứa tình yêu mà lòng anh đắng ngắt.

"Cảm ơn cậu đã đưa cô ấy về."

"Chuyện nên làm mà."

"Tử Dương, cậu nên từ bỏ."

"Phong, cậu không biết tớ yêu cô ấy đến thế nào đâu. Năm trung học, cô ấy như một vầng thái dương soi sáng trái tim tớ, lúc đấy tớ đã thề sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời. Nhưng tớ là một thằng tồi, một thằng khi đó chỉ biết theo ý gia đình, ra đi mà không nói một câu."

"Đừng tự trách."

"Suốt bao năm qua tớ điên cuồng tìm cô ấy, đổi lại là sự phủ nhận từ Trầm Quân. Cậu ấy hận tớ tổn thương chị cậu ấy. Đến khi tớ tìm được cô ấy rồi thì cô ấy không còn là cô ấy của ngày xưa nữa."

"Giai Lạc là cô gái tớ dùng cả sinh mạng để yêu, định sẵn là thuộc về tớ. Người con gái mạnh mẽ nhưng nội tâm yếu đuối không hợp với người đàn ông chỉ biết nuông chiều."

"Phong, đừng tổn thương cô ấy nữa."

"Tớ không tổn thương cô ấy, sẽ không bao giờ."

"Phong gia sẽ chấp nhận cô ấy chứ?"

Hắn im lặng nhìn Tống Tử Dương, ánh mắt hắn xẹt qua tia khó chịu.

"Tử Dương, tối rồi, cậu nên về."

"Phong, đừng quên phía sau cô ấy còn có tớ."

"Đào góc tường nhà bạn thân là không phải lẽ."

"Phải chăm sóc tốt cho cô ấy."

"Nhất định. Phong gia không chấp nhận cô ấy thì không sao cả, cô ấy gả cho Phong Dực chứ không phải Phong gia."

"Cậu vẫn là tên độc tài trong nhóm ba người."

Hắn cười cười vỗ vai Tống Tử Dương. Anh nhìn hắn cười chua xót.

Phong Dực, nếu đã xác định sẽ cùng cô ấy đi đến kết quả thì làm ơn hãy đối xử thật tốt với cô ấy. Cho dù tớ có ở phía sau cô ấy thì sao chứ? Cô ấy đã xác định không giữ đường lui, không cho tớ cơ hội. Giữa cùng cậu gánh chịu giông tố và tớ cô ấy chọn vế trước, nghĩa vô phản cố. Tớ không còn hy vọng từ lâu rồi. Vì vậy xin cậu hãy thay Tống Tử Dương tớ chăm sóc cho Trầm Giai Lạc thật tốt, đừng bao giờ để cô ấy phải đau lòng, vì cô ấy thực sự đã yêu cậu đến không thể tách rời rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.