Chương 13
"Ưm"
Trầm Giai Lạc khẽ cựa mình, tiếp tục vùi đầu vào chăn ngủ tiếp. Nhưng lại thấy có gì đó sai sai nha. Chăn gối ở đây sao lại khác chăn gối ở nhà? Cô mơ màng tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Day day gáy, cô quan sát căn phòng xa lạ.
Căn phòng rộng rãi nhưng lại lạnh lẽo hai màu xám - trắng. Ngay cả drap giường cũng màu xám nốt. Bên phải là cửa kính sát đất đang kéo rèm dở dang, chiếc tủ gỗ nhỏ trên đầu giường, túi xách và điện thoại cô để ở đó. Bên trái là phòng chứa đồ siêu lớn bị ngăn cách bởi cánh cửa kính mờ.
Cô vén chăn cẩn thận bước xuống giường, trên người vẫn mặc bộ lễ phục tối qua. Một số kí ức rời rạc quay về, cô nhớ mình đang ở nhà vệ sinh sau đó lại thấy đau đầu muốn thiếp đi. Lại nhớ cô gặp Phong Dực, chất vấn hắn, nhớ cảm giác có ai đó hôn cô, nhớ mùi hương dễ chịu cạnh bên. Cô giật mình, không lẽ tối qua cô say rồi làm càn ở nhà hắn?
Cửa phòng mở ra, Phong Dực khoanh tay nhìn cô gái đang ngồi thất thần bên mép giường, mái tóc hơi rối, gương mặt xinh đẹp mông lung.
"Tỉnh rồi hả?"
Giọng nói trầm thấp kéo cô về thực tại. Cô nhìn hắn đang đứng trước cửa. Hắn không còn một thân tây trang như trong ấn tượng của cô nữa, hôm nay hắn mặc bộ quần áo ở nhà rộng rãi nhưng vẫn không che được vẻ nam tính rắn rỏi cùng sự uy nghiêm.
"Sao tôi lại ở đây?"
"Em say rồi ngủ ở nhà vệ sinh, tôi đưa em về đây."
"Sao tôi không nhớ gì hết?" Cô xoa đầu, khuôn mặt ngơ ngác giương mắt nhìn anh.
"Em say đến quên hết rồi. Tối qua em làm càn cả một đêm."
Trầm Giai Lạc giật mình đưa mắt nhìn người đàn ông ở cửa ánh mắt lan tràn ý cười. Cô thật muốn chôn đầu xuống đất nha. Đúng là xấu hổ đến đỏ cả mặt.
"Em tắm rửa đi rồi xuống nhà ăn sáng."
"Chủ tịch..."
"Quần áo nữ thì tôi không có, nhưng em cứ mặc quần áo tôi. Trong phòng để đồ em chọn gì thì chọn."
Hắn đóng cửa rồi xuống nhà, để cô với một mớ hỗn độn trong đầu óc. Thật không biết tối qua cô làm gì hắn rồi, không phải là mang mười tám đời nhà hắn ra mà mắng rồi chứ?
Trầm Giai Lạc chọn một chiếc sơmi trắng rồi bước vào phòng tắm. Đưa thân ảnh xinh đẹp xuống dưới vòi hoa sen, cô nhẹ nhàng xoa bóp vai và gáy đã mỏi nhừ. Nhà hắn không có sữa tắm của phụ nữ, cô đành dùng sữa tắm của hắn. Nghĩ lại những kí ức rời rạc tối qua, cô không khỏi xấu hổ. Ai lại trước mặt hắn mà càn quấy, không biết cô đã làm gì rồi? Nhưng sáng hôm nay cô thấy hắn dịu dàng ân cần, chắc là cô không làm gì quá đáng rồi đi. Hắn cũng không làm gì cô, cô lại hơi thắc mắc.
Phong Dực đang chuẩn bị bữa sáng thì nghe phía sau có tiếng động. Hắn xoay người, cô đang đứng trước cửa phòng bếp, người mặc áo sơmi của hắn, đang gỡ sợi dây thun búi tóc ra. Mái tóc dài xõa tán loạn, gương mặt trắng ngần xinh đẹp còn hơi ướt. Cô vốn nhỏ con, mặc áo sơmi của hắn đã dài qua mông, lộ ra đôi chân thon thả trắng muốt. Cô dùng sữa tắm của hắn, mùi hương êm dịu của cô cộng với mùi sữa tắm nam khiến hắn ngây người. Cảm giác thật giống như lúc hắn ở cạnh bên cô.
Cô bị hắn nhìn đến lúng túng khẽ hắng giọng, ánh mắt dời đi chỗ khác. Không hiểu sao tim cô vẫn còn đập liên hồi từ khi tỉnh dậy thấy hắn, nghĩ đến việc tỉnh dậy ở nhà hắn, cô bất giác đỏ mặt.
"Lại đây ăn sáng?"
"Anh biết nấu ăn?"
"Em đoán xem" Hắn nhướng mày.
Nhìn đĩa mỳ Ý đẹp mắt trước mặt, cô không khỏi cảm thán. Hóa ra chủ tịch đại nhân còn có một mặt đảm đang thế này nha. Hắn kéo ghế cho cô ngồi xuống. Giữa hai người ít gì cũng bớt đi chút không khí ngượng ngùng.
"Ăn xong em muốn tôi sẽ đưa em về."
"Anh tắt di động của tôi à? Trầm Quân và Tuệ Thanh có gọi nhỡ."
"Tôi sợ em ngủ không ngon."
"Anh... tối qua..."
"Yên tâm. Tôi không làm gì em đâu."
Cô nghe ra trong giọng hắn có chút bất đắc dĩ. Cô đâu biết tối qua hắn đã khổ sở thế nào để dập tắt ngọn lửa dục vọng hừng hực. Hắn dội nước lạnh cả một đêm, đến gần sáng mới chợp mắt. Cô thì hay rồi, ngủ đến tận sáng.
Giọng điệu hắn vừa phải nhưng cô lại thấy chút xa cách. Không phải tối qua cô làm gì quá đáng chứ? Hôm nay trông hắn cứ như thế nào ấy. Cô cười tự giễu. Trầm Giai Lạc mày trong mắt người ta có là gì đâu. Hắn ta muốn đối xử sao thì đối xử chứ.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc, cô cúi đầu ăn, thỉnh thoảng nhìn hắn ngồi đối diện vẫn thong thả lạnh lùng.
"Em đã gọi điện cho trưởng phòng Trầm và Liễu tiểu thư chưa?"
"À. Có rồi."
Lại rơi vào trầm mặc. Cô buông nĩa, nhìn hắn.
"Tối qua, tôi say, nếu như có gì mạo phạm thất lễ chọc giận anh thì xin lỗi. Tôi thật sự không thể kiểm soát hành vi."
"Không sao."
"Chủ tịch. Thực ra..."
"Được rồi lau miệng đi, tôi rót nước cho em. Chúng ta ra phòng khách nói chuyện."
Cô im lặng nhìn hắn. Bị hắn cắt ngang khiến cô lúng túng. Đón lấy cốc nước hắn đưa, cô nhìn hắn thong dong bước ra khỏi phòng ăn. Cô đi theo hắn ra sofa ngồi đối diện hắn.
Phong Dực cắt ngang lời cô không phải là giận dỗi. Hắn là đang sợ. Sợ cô nói hắn đừng tin những lời cô nói lúc say. Hắn cười khổ, từ bao giờ hắn lại trở nên tham lam thế này chứ. Hắn tình nguyện tin tưởng lời nói của cô tối qua chứ không muốn cô lúc tỉnh táo phủ nhận nó.
"Em muốn nói gì?"
"Tối qua tôi đã xúc phạm anh phải không?"
"Không."
"Vậy tại sao anh lại bày ra sự lạnh nhạt?"
Cô cúi mặt. Hắn làm cô có chút hụt hẫng. Hắn chơi đùa như vậy cuối cùng cô cũng biết được kết quả của mình. Ai bảo cô thích hắn làm chi. Cô cười khổ.
"Tôi lạnh nhạt? Giai Lạc, em là đang giận?"
"Không có."
"Được rồi. Tôi là muốn giải thích với em một số chuyện."
"Chuyện gì chứ?"
"Xin lỗi em vì đã để em thích tôi trong sự tự trách của mình."
"Anh nói gì? Tôi... thích anh?"
"Chẳng phải tối qua em nói hay sao?"
Cô tròn mắt nhìn hắn rồi dần trở nên lúng túng, khuôn mặt đỏ bừng. Tối qua cô nói những gì rồi chứ. Thật sự muốn chết quá đi mất.
Nhìn cô gái lúng túng trước mặt, Phong Dực ánh mắt ôn nhu lan tràn ý cười. Cô nhóc này là thật sự thích hắn nha. Trong lòng hắn dâng lên cảm giác hãnh diện mãnh liệt.
"Rốt cuộc tối qua tôi đã nói những gì."
"Cũng không có gì. Chỉ là tỏ tình với tôi thôi." Hắn buông một câu nhẹ tênh.
"Cái gì? Tỏ tình? Với anh?"