Bùi Chi Nhật thay đồ xong bước ra, thấy Lục Như Ân cầm cái gì đó liền đến xem, anh chớp chớp mắt nhìn cái hộp nho nhỏ ấy, không biết đó là gì bèn hỏi: “Chị hai! Cái này là cái gì thế? Kẹo à?”
Nghe em trai hỏi thế, Bùi Gia Linh liền chắc chắn cái hộp này không phải là của Bùi Chi Nhật rồi, lửa giận vọt thẳng lên đầu, cô mím môi cố kiềm chế cơn tức giận hỏi: “Là ai đã đưa cho em cái hộp này? Tên nào đã nhét cái này vào cặp em hả?”
Thấy chị gái đột ngột tức giận, Bùi Chi Nhật theo phản xạ rụt cổ lại mặc dù không hiểu lý do tại sao, anh cố nhớ lại xem hôm trước ai đã động vào cặp của mình, nhớ ra anh lắp bắp trả lời: “Chắc… chắc là Ngô An Nguyên ạ.”
Lục Như Ân cau mày, hắng giọng, lần này Ngô An Nguyên tiêu chắc rồi, xong đời luôn, Bùi Gia Linh siết chặt hai bàn tay của mình lại thành nắm đấm, hận không thể ngay lập tức lao đến đập chết cái tên Ngô An Nguyên kia.
Cả ba bước xuống ăn sáng rồi cùng nhau đi học, suốt quá trình ăn sáng cho đến khi đến trường cấp ba Bùi Chi Nhật đều không dám thở mạnh, Bùi Gia Linh chỉ cần nhìn Bùi Chi Nhật thôi là anh liền giật thon thót, sợ hãi mà không biết lý do, chẳng phải chị gái của anh không ngăn cấm anh làm bạn với Ngô An Nguyên sao? Không lẽ là vì cái hộp nhỏ kia? Nó là cái gì mà cả chị gái cùng chị Như Ân của anh đều phản ứng mạnh như thế?
Lục Đình Quân cũng im lặng không dám lên tiếng, đợi đến đứng ở bên trong sân trường anh mới kéo Bùi Chi Nhật hỏi chuyện, nghe Bùi Chi Nhật kể xong trong đầu anh liền nhảy số, cầm điện thoại lên mạng gõ cái gì đó rồi đưa cho cậu nhóc kế bên xem rồi hỏi: “Có phải cái hộp như thế này không?”
Bùi Chi Nhật gật gật đầu, Lục Đình Quân tắt điện thoại, vỗ trán, biết ngay mà, đồ của Ngô An Nguyên không có gì tốt lành cả: “Em có biết cái hộp đó là bao cao su không hả? Chị Gia Linh không nổi giận mới là lạ đấy, anh dám chắc tới lúc tan học hai chị ấy sẽ đợi Ngô An Nguyên đến đón em sau đó đánh anh ta ra bã luôn.” Sợ Bùi Chi Nhật sẽ gọi điện báo cho Ngô An Nguyên trước, anh nghiêm mặt nói tiếp: “Tuyệt đối không được gọi báo cho cái tên Ngô An Nguyên đó biết, tên đó phải để cho chị Gia Linh dạy cho một bài học nhớ đời, anh ta làm như thế chả khác nào đang dụ dỗ trẻ vị thành niên đâu.”
Bùi Chi Nhật gật đầu lia lịa, không dám làm trái lời của Lục Đình Quân, chính anh cũng muốn đánh cho Ngô An Nguyên một trận nhớ đời, dám bỏ cái thứ đó vào trong cặp của anh, chê mạng quá dài à?
- ------------------------------------------------------
Đến trưa, Bùi Chi Nhật cùng Lục Đình Quân đi ra ngoài cổng trường, Ngô An Nguyên vui vẻ tiến đến kéo tay của Bùi Chi Nhật, nhưng có kéo như thế nào, nói ra làm sao thì Alex của anh vẫn đứng đấy, không chịu đi. Học sinh cùng thầy cô trong trường đều đã ra về hết, chỉ còn lại Bùi Chi Nhật cùng Lục Đình Quân, Ngô An Nguyên mất kiên nhẫn, nhíu mày hỏi: “Alex! Em bị làm sao vậy? Sao cứ đứng ở đây mãi thế?”
Lục Đình Quân đứng tựa lưng vào cổng trường, khoanh tay nhìn cái tên trăng hoa trước mặt mình, lạnh nhạt thốt lên: “Anh bị ngu à? Tôi đứng bên cạnh như thế còn chưa hiểu? Tôi có lòng tốt cho anh một lời khuyên là hãy mau chóng tìm bác sĩ chỉnh hình rồi đặt lịch đi, không thôi lát nữa… mà thôi khỏi cần lát nữa, tới rồi kìa.”
Ngô An Nguyên vừa quay lại chưa kịp nhìn cái gì ra cái gì đã bị Bùi Gia Linh đấm một cú đau điếng vào mặt, Ngô An Nguyên choáng váng, loạng choạng như sắp thấy ông trời kế bên, Bùi Gia Linh lại tung thêm một cú vào mặt rồi lại vào mắt, chỗ nào đánh được là đánh. Hai chị em Lục Như Ân đứng một bên xem phim, Bùi Chi Nhật muốn chạy đến ngăn chị gái mình lại nhưng không dám, sợ chị đánh luôn cả mình.
Lục Như Ân thấy Ngô An Nguyên tơi bời hoa lá, mặt mũi như cái đầu heo thì mới tiến đến ngăn lại: “Đủ rồi, cậu đánh nữa là chết người đấy.”
Bùi Gia Linh dừng tay, hai mắt vẫn còn hừng hực lửa giận, mắng: “Thằng khốn! Anh biết rõ em trai tôi còn chỉ mới mười bảy tuổi vậy mà lại có ý định đen tối, ghê tởm đối với nó, anh có còn là con người không hả?”.
||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
Ngô An Nguyên bị đánh đến đau hết cả người, miệng cũng đau, không thể giải thích được cái gì, anh chỉ muốn nói là anh vốn chỉ muốn trêu chọc một chút thôi, chứ anh đâu có khốn nạn, bệnh hoạn đến mức đó.
Lục Như Ân bảo Lục Đình Quân mau chóng đưa chị em Bùi Gia Linh về nhà, ở đây một hồi chắc làm đám tang cho Ngô An Nguyên luôn mất, còn cô thì lái xe của Ngô An Nguyên đưa anh ta đến bệnh viện.
Bệnh viện Ái Tâm
Ngô An Nguyên được bác sĩ băng bó xong thì nằm chịu đau trên giường bệnh, trong lúc Lục Như Ân giúp anh nộp tiền viện phí thì anh đột nhiên hốt hoảng, gương mặt bị thương bỗng tái xanh, cả người run bần bật, Ngô An Nguyên nhận ra giọng nói của Lục Như Ân và Bùi Gia Linh, giọng nói của hai người là nỗi ám ảnh của anh, khi nãy bị đánh đến đầu óc trống rỗng, chỉ biết ôm mặt đau đớn thì làm gì nhận ra cái gì, tới bây giờ nhớ lại hai giọng nói ấy thì anh toát mồ hôi hột. Ngô An Nguyên nhớ lại những gì đã từng nghe về Angel, anh sắp khóc đến nơi, không lẽ anh sắp chết rồi sao?
Ngô thiếu gia giật mình sợ hãi khi nghe tiếng cửa phòng mở, thấy người đi vào là Lý Thanh Trí cùng Âu Tĩnh Kỳ thì thở phào nhẹ nhõm, anh kéo tay của Âu Tĩnh Kỳ sợ sệt nói: “Tĩnh Kỳ! Cậu hãy mau cứu tớ đi, tớ sắp chết rồi, tớ đã…”
Chưa kịp nói hết câu thì đã nhìn thấy Lục Như Ân bước vào, Ngô An Nguyên run rẩy, co người kéo chăn trùm kín đầu, miệng không ngừng nói: “Tôi bị mù rồi, tôi không thấy gì hết, tôi không thấy mặt của cô, xin cô đừng giết tôi, xin cô đừng giết tôi.”
“Ngô An Nguyên! Cậu bị cái gì thế? Tại sao bạn gái tớ lại phải giết cậu? Cô ấy muốn giết cậu còn đưa cậu đến bệnh viện à?” Âu Tĩnh Kỳ chau mày khó hiểu, bạn của anh bị làm sao vậy? Bị người ta đánh đến hư não luôn rồi sao?
“Cái gì? Bạn gái?” Lý Thanh Trí, Ngô An Nguyên sửng sốt, kinh ngạc đồng thanh thốt lên, bọn họ không nghe nhầm đó chứ? Không phải thời gian trước còn chán ghét, châm chọc nhau sao? Sao đùng một cái lại trở thành người yêu?
Ngô An Nguyên thì vừa sửng sốt, cả kinh lại vừa sợ hãi, lo lắng cho bạn thân của mình, còn Lý Thanh Trí thì không như vậy, anh bàng hoàng, hụt hẫng, hoang mang không biết phải phản ứng như thế nào cho đúng, anh còn chưa kịp theo đuổi, tán tỉnh Lục Như Ân thì đã bị bạn thân của mình cuỗm mất.