Trần Hữu vừa đi làm nhiệm vụ về, nhìn thấy Âu Tĩnh Kỳ đang giảng bài cho Lục Như Ân ở phòng khách mà há hốc miệng, ngây người một lúc sau đó dụi dụi mắt xác nhận bản thân không có nhìn lầm, từ khi nào mà hai người họ lại thân thiết như vậy thế? Không phải là oan gia với nhau sao? Tối nay có khi nào sẽ có mưa lớn, sấm chớp dữ dội không? Trần Hữu nghiêng người hỏi nhỏ một đồng nghiệp đứng gần đó: “Chuyện này là sao vậy?”
Người thanh niên ấy lắc lắc đầu, chính cậu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, nhìn dáng vẻ của Trần Hữu có lẽ anh biết thân thế của cô gái ngồi ở phòng khách, cậu nhích nhích lại gần hỏi: “Anh Hữu! Cô gái đó là ai thế? Khi nãy em nghe mọi người nói là cô gái đó có quan hệ khá thân thiết với bà chủ đó ạ.”
“Tất nhiên là thân thiết rồi, cô ấy chính là đại tiểu thư của Lục gia, chị gái của người thừa kế Bạch gia đó.” Trần Hữu chậm rãi giới thiệu thân phận đầy quyền lực của Lục Như Ân.
Người thanh niên ấy trợn trắng hai mắt, thân thế ghê gớm thật, cũng may là từ nãy đến giờ chưa có ai đắc tội với vị đại tiểu thư này, nếu không để cô ghim thì tiêu là cái chắc, ai mà không biết Lục Đình Quân cuồng chị gái, chỉ là bọn họ vẫn chưa có cơ hội gặp mặt người chị gái ấy mà thôi, bọn họ nào ngờ hôm nay lại có dịp diện kiến người thật.
Âu Tĩnh Kỳ vừa giảng bài cho Lục Như Ân vừa khó chịu ra mặt, anh cảm thấy mặt mình sắp bị Lục Như Ân nhìn đến lủng luôn rồi, anh cố nhịn cơn tức của mình xuống, trừng mắt nhìn cô: “Nhìn đủ chưa? Không phải cô nói là muốn tôi kèm cô học sao? Cô nói cho tôi nghe xem cô có đang chú ý nghe tôi giảng không hả?”
“Anh đẹp trai như thế em nhìn mãi cũng không chán, còn về chuyện học thì anh cứ giảng đi, mắt em ngắm sự đẹp trai của anh, tai của em nghe anh giảng bài.” Lục Như Ân chống cằm nghiêng đầu nhìn anh cười hì hì, cố gắng nịnh nọt Âu Tĩnh Kỳ.
Âu Tĩnh Kỳ thật sự không thể nào chịu nổi cái nhìn như muốn ăn anh vào bụng của Lục Như Ân được nữa, anh đẩy cuốn sách sang cho cô, nghiêm mặt nói: “Làm hết đống bài tập trong đây cho tôi, có gì không hiểu thì cứ ghi chú lại đó, một lát nữa khi tôi làm việc của mình xong sẽ quay lại giải đáp.”
Dứt lời, Âu Tĩnh Kỳ đứng dậy rời khỏi đấy, Lục Như Ân bĩu môi có chút chán nản khi anh đã rời đi, cứ tưởng có thể trêu chọc anh thêm một chút nữa. Thật ra đống bài tập này Lục Như Ân nhắm mắt còn làm được, nhẩm nhẩm một lúc là đã biết kết quả rồi, thành tích học tập của cô ở nước ngoài chỉ có đứng đầu và đứng đầu mà thôi, bảo anh dạy kèm chỉ là một cái cớ để tiếp cận nhưng với cái đà này cô nghĩ bản thân nên chủ động hơn một chút mới được.
Lục Như Ân chống cằm làm đống bài tập với dáng vẻ chán nản, mỗi câu cô đều ghi chú lại tỏ vẻ bản thân không hiểu, không biết làm chỗ này, không biết làm chỗ kia. Âu Tĩnh Kỳ vừa rời đi mười phút thì Lục Như Ân đã bắt đầu đứng dậy đi tìm anh.
Những người ở đây ai nấy cũng đều có công việc riêng của mình, một số khác thì đứng canh gác, không ai rảnh rỗi đi quản Lục Như Ân làm gì. Lục Như Ân len lén đi về hướng mà khi nãy Âu Tĩnh Kỳ cùng Dạ Khải Hiên đã đi khi nãy, con đường phía trước càng lúc càng u tối, cô cứ ngỡ bản thân đang đi xuống địa ngục vậy, vừa lạnh lẽo vừa tối.
Lục Như Ân bỗng đứng khựng lại khi nghe tiếng hét trông có vẻ rất là đau đớn, thê thảm, cô nhíu mày đi thêm vài bước thì nhìn thấy hai người đàn ông đang bị tra tấn dã man, Âu Tĩnh Kỳ cùng Dạ Khải Hiên ngồi ở đấy với dáng vẻ dửng dưng, bình thản nhưng cô có thể nhìn ra cặp mắt của hai người các anh vô cùng sắc lạnh, đáng sợ, nếu không nói thẳng ra là hiện tại hai người họ trông có vẻ phấn khích khi nhìn thấy máu.
Lục đại tiểu thư hơi híp mắt lại đánh giá cách tra tấn của bọn họ, cũng tàn nhẫn đấy, trước giờ cô chỉ nghe nói Âu Tĩnh Kỳ cùng Dạ Khải Hiên rất đáng sợ, tra tấn người khác vô cùng tàn nhẫn, độc ác, bây giờ được tận mắt chứng kiến quả thật là đúng như lời đồn.
“Lục tiểu thư!” Lục Như Ân giật bắn mình khi có người gọi mình, cô bắt đầu thể hiện tài năng diễn xuất của mình. Lục Như Ân run rẩy, sợ hãi, cặp mắt hoảng loạn quay về phía người đang gọi mình, đ đập vào mắt của cô là một người con trai với mái tóc màu đỏ, cô thầm thốt lên trong lòng: “Màu tóc máu lửa thật.”
Âu Tĩnh Kỳ nghe có người gọi Lục Như Ân liền ngay lập tức quay đầu nhìn, nhìn thấy Lục Như Ân đứng bên ngoài, mày nhíu chặt lại, gương mặt dữ tợn bước ra, giọng nói cất lên đầy âm u, lạnh lẽo: “Sao cô lại ở đây? Ai cho phép cô đặt chân đến nơi này?”
Dạ Khải Hiên cũng đi ra ngay sau đó, bắt gặp dáng vẻ sợ hãi, run rẩy của Lục Như Ân thì biết cô đã chứng kiến hết toàn bộ cảnh tượng máu me, đáng sợ vừa nãy rồi. Mặc dù Lục Như Ân là con gái của người đứng đầu Bạch gia, xung quanh cô cũng toàn là người trong hắc đạo, nhưng trước giờ cô luôn được bao bọc trong sự yêu thương, cưng chiều của gia đình và mọi người, chưa bao giờ chứng kiến mấy cảnh máu me như thế nên run sợ, kinh hãi cũng là điều dễ hiểu, có lẽ đây sẽ là nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất của Lục Như Ân.
Lục Như Ân nhìn thẳng vào Âu Tĩnh Kỳ với đôi mắt ngập nước, ủy khuất, mếu máo cất giọng nói: “Em… em làm xong bài tập rồi, có một số câu em không hiểu em cũng đã ghi chú lại hết rồi, thấy anh chưa trở lại nên em mới đi tìm anh, ai ngờ lại chứng kiến cảnh tượng man rợ, tàn nhẫn như thế. Nếu em biết nơi này đáng sợ như vậy thì đánh chết em cũng không dám bén mảng đến.”
Âu Tĩnh Kỳ thấy Lục Như Ân sắp khóc đến nơi thì tay chân cũng bắt đầu luống cuống, lúng túng, hoảng loạn không biết phải làm sao. Dạ Khải Hiên cũng bắt đầu có chút hoảng, vội lên tiếng: “Anh m mau đưa em ấy rời khỏi đây đi, còn ở đây nữa em ấy sẽ ngất luôn mất.”
“Mau đi thôi.” Âu Tĩnh Kỳ nói với Lục Như Ân xong thì xoay người chuẩn bị cất bước rời khỏi đây, thấy Lục Như Ân vẫn đứng bất động tại chỗ, anh ngoảnh đầu lại cau mày hỏi: “Sao vậy? Sao lại không đi?”
“Cõng em, em đi không nổi nữa rồi.” Lục Như Ân bày ra bộ mặt đáng thương, giọng nói nũng nịu muốn Âu Tĩnh Kỳ cõng mình.
Âu Tĩnh Kỳ đứng hình mất vài giây, đảo mắt nhìn sang người con trai tóc đỏ có tên là Vân Sơn cùng Dạ Khải Hiên, hai người bọn họ giả vờ không nghe, không thấy gì sớm đã quay mặt sang chỗ khác. Anh nhăn mặt, vò đầu khiến tóc rối tung hết cả lên rồi khom người, hằn học bảo: “Trèo lên đi.”
Lục Như Ân nhẹ nhàng trèo lên lưng của Âu Tĩnh Kỳ, cô phải cố nhịn cười nếu không sẽ bị anh quăng xuống đất mất, mà phải công nhận một điều rằng lưng của anh rộng thật, mang lại cho cô một cảm giác vô cùng an toàn và… quen thuộc?