Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 73




73.

"Sao môi ngươi đỏ vậy?" Giang Trừng nhíu nhíu mày, khinh bỉ nói: "Chúng ta còn tưởng lạc mất hai ngươi rồi chứ, hóa ra là hai người các ngươi xé lẻ đi ăn vụng gì đó, phải không?"

Ngụy Vô Tiện ho nhẹ một tiếng, vẫn thấy cái cảm giác cả người như muốn nhũn ra chưa vơi đi chút nào, gõ gõ lên chén canh trên bàn, nói:

"Uống canh đi, đừng nói nhảm."

Hắn nghĩ lá gan của hắn cũng gọi là đủ lớn rồi, nhưng mà Lam Vong Cơ thẹn quá hóa giận gan còn lớn hơn nhiều, thế mà dám đè hắn lên tường hôn thật lâu, đúng là lấy cứng đối cứng thì không ổn lắm. Lam Vong Cơ đang ngồi bên cạnh hắn thì lẳng lặng nhìn mèo mun nhỏ đang lăn lộn trong lòng Giang Yếm Ly, trong mắt hiện lên vài tia nhu hòa, vươn tay gãi gãi cái bụng trắng nổi bật trên nền lông đen. Tiểu Đông Tây đợi ở trong túi một lúc lâu, chuẩn bị nghẹn chết đến nơi rồi. Những con mèo khác nếu như đến một chỗ lạ như vậy thì ít ít nhiều nhiều cũng sẽ sợ hãi, tìm một cái khe nào đó mà trốn vào. Nhưng lá gan của con mèo nhỏ này lại thật lớn, vừa đặt chân đến Liên Hoa Ổ đã vui vẻ tung tăng chạy khắp nơi mọi xó, muốn bắt lại cũng không được. Ngụy Vô Tiện vừa lùa theo vừa gọi tên nó suốt một quãng đường, cuối cùng thấy cái bóng đen nhỏ xíu kia chui vào trong bếp. Hắn nhìn kỹ một chút, gia hỏa này giỏi lắm, có tiền thì là cha, có canh thì thành tỷ có phải không. Hóa ra là chạy theo mùi thơm rồi chui thẳng vào lòng Giang Yếm Ly đang hầm canh.

"Ngoan thật đấy, tên nó là gì vậy?" Giang Yếm Ly cười nói.

Trước khi Lam Vong Cơ kịp nói ra cái tên khó mà mở miệng kêu to kia lên, Ngụy Vô Tiện đã tranh phần của y, nói thật to thật rõ ràng, giống như vô cùng kiêu ngạo:

"À, nó tên là Tiểu Đông Tây."

Lục sư đệ đang thèm thuồng nhìn chằm chằm nồi canh trước mặt cũng nhíu mày lại:

"Hóa ra trình độ đặt tên của Đại sư huynh cũng chỉ ngang ngửa Giang sư huynh mà thôi."

Giang Trừng ngạc nhiên hỏi:

"Ta đặt tên làm sao..."

Giang Yếm Ly 'phì' một tiếng bật cười, quay đầu lại nói với Lam Vong Cơ:

"Lam nhị công tử, cái tên này... là A Tiện đặt phải không."

Nàng và Lam Vong Cơ vốn cũng không thân thuộc, chỉ có thể nói là hai người đã từng gặp mặt nhau, nhưng lần này Ngụy Vô Tiện trở về lại mang theo Lam Vong Cơ, nghiêm túc mà nói thì tính ra nàng cũng muốn đối xử với y giống như với đệ đệ mình. Cho nên cũng không quá đặc biệt chú trọng lễ nghi, muốn tất cả mọi người đều được thoải mái một chút.

Thiếu niên mười sáu tuổi lại là người vô cùng hữu lễ, từ lúc bước vào Liên Hoa Ổ đến bây giờ vẫn luôn giữ im lặng, lúc này đối diện với sư tỷ của đạo lữ nhà mình, không biết vì sao cũng có chút câu nệ.

"Đúng, Giang..." Y ngừng lại một chút, giọng nói vẫn cực kỳ bình tĩnh, nhưng chẳng hiểu sao lại pha thêm vài phần ngoan ngoãn: "Sư tỷ."

Giang Yếm Ly bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng mềm mại, nhìn hai thiếu niên vừa mới thành thân đang ngồi trước mặt mình, che miệng cười khẽ, giọng nói nhỏ nhẹ:

"Gọi như vậy cũng tốt."

Bản thân Ngụy Vô Tiện gọi Lam Hi Thần là đại ca cũng chẳng thấy có vấn đề gì, nhưng lúc này nghe Lam Vong Cơ gọi "sư tỷ" lại bỗng nhiên cảm thấy lòng mình tê tê dại dại. Hắn cảm thấy mình giống như đang đưa người ta về gặp người nhà, từ nay về sau còn muốn giới thiệu với mọi người rằng người này chính là tiểu phu quân của mình. Hắn không thể nói rõ loại cảm giác này là như thế nào, vô thức muốn gần gũi với y thêm một chút.

"Uống thử canh sư tỷ hầm đi."

Ngụy Vô Tiện cố gắng che giấu chút tiểu tâm tư kỳ lạ kia đi, vội vội vàng vàng tìm bát để múc canh cho Lam Vong Cơ, sợ trong lúc y ở lại Vân Mộng không thoải mái, luôn để ý đến biểu tình của Lam Vong Cơ. Giang Yếm Ly nhẹ nhàng mà "ôi chao" một tiếng, đang muốn đứng dậy:

"Các đệ lại không nói với ta là Lam nhị công tử cũng đến, để ta đi lấy thêm một cái chén uống canh nữa."

Ngụy Vô Tiện cười nói:

"Không sao đâu mà, để đệ."

"Không cần." Lam Vong Cơ lắc đầu, nhẹ nhàng vươn tay nâng bát canh mà Ngụy Vô Tiện đã ăn được quá nửa lên, thử một ngụm.

Tam sư đệ đang uống canh ừng ực suýt nữa thì sặc:

"Khụ!"

Lam Vong Cơ thản nhiên nhìn lại cả đám người đang không chớp mắt lấy một cái nhìn mình cầm bát canh mà Ngụy Vô Tiện đang uống dở lên uống một ngụm, sau đó khẽ mím môi, quay sang nghiêm túc nói:

"Đa tạ sư tỷ, canh này ngon lắm."

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ uống xong, đặt bát canh xuống, bỗng dưng cảm thấy không biết mình nên tiếp tục uống hay là đi múc cho hai người thêm một chén khác. Hắn bưng chén canh lên, ngón tay vô thức vuốt ve miệng bát, chăm chú nhìn Lam Vong Cơ, quan sát nét mặt của đối phương. Lam Vong Cơ vừa rồi cứ như vậy uống cùng một bát canh với hắn. Người ưa sạch sẽ như y còn chẳng hề tỏ ra ghét bỏ, nếu như chính hắn để ý một cách quá đáng thì không phải là quá không nể mặt người ta sao?

Ngụy Vô Tiện do dự liếc liếc Lam Vong Cơ, sau đó thử kéo cái bát về, tỏ ra bình tĩnh mà uống một ngụm, thế nhưng trái tim lại đập thình thịch trong lồng ngực, lòng bàn tay cũng bắt đầu toát mồ hôi. Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ hơi cuộn lại. Hai người đều mang tâm tư của riêng mình giấu trong lòng, ngồi yên tại chỗ, rõ ràng hai bàn tay cách nhau không đến một thốn, thế nhưng lúc này không ai dám động đậy.

Giang Trừng nhai ngó sen rôm rốp rôm rốp, vẻ mặt quái dị, còn Lục sư đệ thì không tim không phổi mà vùi đầu uống canh, chẳng thèm để ý đến động tĩnh bên này. Giang Yếm Ly cũng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu lại biểu tình, cười nói:

"Lần này các đệ ở lại Vân Mộng bao lâu?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Đệ chưa biết được, ở mấy ngày, hoặc có khi nửa tháng, nói chung là tùy tâm trạng."

Hắn ậm ờ trả lời, nhưng trong lòng lại khẳng định khi nào tìm được thuốc dẫn mới về.

"Cũng được, ở lại chơi nhiều một chút." Giang Yếm Ly gật đầu nói: "Phụ thân đi vắng nhiều ngày vẫn chưa về, còn mẫu thân thì hôm qua vừa mới lên đường đến Lan Lăng. Các đệ ở lại lâu một chút, Liên Hoa Ổ lại càng thêm náo nhiệt."

Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy Ngu Tử Diên đi ra ngoài rồi, trong lòng thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn thật sự không muốn nghịch ngợm rồi lại bị bắt đến quỳ từ đường trước mặt Lam Vong Cơ đâu. Nếu mà xui xẻo bị phạt như thế thì đúng là cực kỳ bẽ mặt luôn.

Giang Yếm Ly nói:

"Ta sẽ thu xếp một gian phòng riêng nhé?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Không cần."

Ngụy Vô Tiện cũng nói:

"Ôi trời, ở phòng của đệ là được mà."

Lam Vong Cơ cũng quay đầu lại, nghiêm túc nói:

"Không cần làm phiền đến sư tỷ, chúng ta ở bên ngoài cũng được."

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác:

"Ơ? Ở bên ngoài á? Ở khách điếm à?"

Lam Vong Cơ gật đầu:

"Ừ."

Giang Yếm Ly bối rối nói:

"Nếu đã đến đây thì nhất định không thể để các đệ ở khách điếm..."

Lam Vong Cơ lại đặc biệt kiên định nói:

"Thật sự không cần phiền toái như vậy, quấy rầy quá mức rồi."

Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm:

"Đến cũng đến rồi, sao phải ở khách điếm chứ."

Lam Vong Cơ nhéo nhéo tay hắn:

"Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện cực kỳ không tình nguyện, vô thức nắm ngược lại mấy ngón tay y, nũng nịu lấy lòng:

"Lam Trạm... ở phòng ta đi mà, có được không?"

Chính hắn cũng không nhận ra ngữ khí của mình so với ngày trước cũng mềm hơn ba phần, dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, ngoan ngoãn hệt như Tiểu Đông Tây đang nằm trên đầu gối Giang Yếm Ly vậy, đôi mắt đen láy tỏa sáng. Cánh môi Lam Vong Cơ giật giật, hình như cũng có chút động lòng. Ngụy Vô Tiện bày ra thêm một nụ cười, mấy ngón tay đang giấu dưới mặt bàn khẽ gãi gãi lòng bàn tay y, giọng nói dần dần nhỏ lại, gần như chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy được.

"Nhị ca ca, chiều theo ý ta một lần đi mà..."

Hắn vừa dứt lời thì lập tức nhận ra tất cả mọi người đều im lặng. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới kịp phản ứng là mình vừa nói cái gì, đại não nổ ầm một tiếng, khuôn mặt từ từ nóng lên.

Cái cái cái cái cái thói quen xấu nũng nịu nịnh nọt lấy lòng này, hắn con mẹ nó không thể kiềm chế lại là sao!

'Bộp.'

Ngụy Vô Tiện một tay che kín mặt.

Sắc mặt của Giang Trừng đã không thể dùng hai chữ quái dị mà nói nữa, lúc này giống như vừa thấy quỷ vậy, da gà da vịt khắp người nổi hết lên. Mà Giang Yếm Ly thì che kín miệng, cười đến mức đuôi mắt cũng cong cong. Lục sư đệ thì thấp giọng lẩm bẩm:

"Đây có đúng là đại sư huynh không vậy... hôm nay trước khi ta ra đường quên không xem hoàng lịch phải không."

Hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ run, nắm lấy bàn tay đang giấu dưới mặt bàn của Ngụy Vô Tiện. Y dịu dàng vuốt ve mái tóc của Ngụy Vô Tiện, cố hết sức kiềm chế khóe miệng đang muốn cong lên, khẽ gật đầu nói:

"Được, chiều theo ngươi." 

___________ 

Cuối cùng thì cũng đã bắt kịp =))) 

Nhân đây thì mình có vài lời muốn nói. Như các bạn biết thì Covid đã trở lại và còn ăn hại hơn lần trước, Covid quay lại thì đồng nghĩa với việc cô y tá lười nhác đáng thương này lại phải xách ba lô lên và đi tăng cường chống dịch. Sáng nay thì mình đã có mặt tại Bệnh viện Nhiệt đới TW 2 cơ sở Đông Anh để bắt đầu hỗ trợ công tác điều trị cho những bệnh nhân nhiễm bệnh ngoài này. Vì vậy, trong thời gian tới, mình sẽ rất là bận, gần như đến tầm giờ như bây giờ, 8h tối đến 6h sáng, mới có thời gian rảnh, đó là chưa tính những hôm mình trực hay có biến. Cho nên, trong thời gian tới, chương sẽ ra chậm hơn, việc in ficbook OGTLKC cũng sẽ chậm theo mình, và mình mong trong khoảng thởi gian căng thẳng này không ai "hóng", giục chương, hỏi khi nào đăng, sao lâu thế không đăng... vân vân. Các bạn biết tính mình rồi đấy, khi mình cục lên thì đôi bên đều khó chịu, nên là hãy thông cảm cho mình và giúp nhau thoải mái nhé. 

Về ficbook, vì mình và beta tự làm mọi công đoạn từ A đến Z, bên in chỉ việc in thôi. Nên vì đặc thù công việc của mình thì chắc nó cũng sẽ bị hoãn lại theo. Nên bạn nào đã đăng ký in cùng mà không chờ đc thì vui lòng báo mình qua messenger hoặc zalo, mình sẽ refund tiền nhé. Rất xin lỗi vì sự bất tiện này. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.