Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 69




69.

Mấy con thuyền đang dập dềnh ghé vào bờ sông nghỉ ngơi, đều là thuyền lớn của các nhà buôn, phu khuân vác nhấc lên từng bao tải lớn, tiếng thét to vang vọng một vùng.

"Thuyền gia, xin hỏi khi nào thì thuyền chạy?"

Lam Vong Cơ đứng trên bờ nhìn một lúc, sau đó lễ phép hỏi một thuyền phu của một trong mấy con thuyền đó. Thuyền phu vừa thấy y trán đeo mạt ngạch, ăn mặc gọn gàng, y quan cẩn thận tỉ mỉ, tự biết y chính là người của Lam gia, cũng vội vàng ra lễ đáp:

"Thuyền này còn phải bốc hàng, chưa thể rời bến ngay được, tiểu công tử có chuyện gấp lắm sao?"

Hơi thở của Lam Vong Cơ khựng lại một chút, nhàn nhạt đáp:

"Rất gấp."

Đến ngay cả vẻ trầm ổn ngày thường cũng có thêm vài phần nôn nóng, giống hệt như có ai đang đuổi theo phía sau vậy.

Thuyền phu "Ôi chao" một tiếng, cũng nhíu mày nói:

"Vậy thật sự xin lỗi, tiểu công tử đi hỏi các thuyền khác thử xem. Chẳng qua lần này chúng ta đều là thuyền chở hàng từ Vân Mộng đến, bây giờ người mua còn chưa nhận hàng, cho nên chắc là không thể nhận lời ngài được đâu."

Lam Vong Cơ cũng không thể lấy tiền ra nói khó để bọn họ giải quyết vấn đề này được, dù sao đối với những đoàn thuyền chở hàng này mà nói, danh dự trên thương trường quan trọng hơn nhiều.

"Đa tạ."

Thiếu niên khẽ gật đầu một cái, ánh mắt quét qua đoàn thuyền đang đậu ở bến sông, nhận ra tất cả đều đang bốc hàng, đáy lòng không khỏi chùng xuống. Tính toán thời gian, nếu như Ngụy Vô Tiện thấy tờ giấy thì mười phần có đến chín sẽ cáu kỉnh bực bội mà đuổi theo. Lam Vong Cơ lại không có linh lực, chẳng thể ngự kiếm, chỉ có thể chọn đi đường bộ hoặc đường thủy. Muốn đi đường bộ đến Vân Mộng thì phải vượt qua hai đỉnh núi, đi đường thủy thì nhanh hơn nhiều. Vừa rồi Lam Vong Cơ tìm một vòng xung quanh cũng không tìm được con thuyền nào phù hợp, cho nên bây giờ cũng bắt đầu có chút cuống lên, đồng thời sâu sắc ý thức được rằng không có linh lực là một chuyện bất tiện đến mức nào. Nhưng mà y thật sự không muốn để Ngụy Vô Tiện đi cùng mình về Vân Mộng, cho nên mới nghĩ ra cái chủ ý cực kỳ ngốc nghếch này, để lại một tờ giấy, tự thân bỏ đi.

"Tiểu công tử đang muốn tìm thuyền sao?"

Bên cạnh có người nhẹ nhàng gọi một tiếng. Lam Vong Cơ đưa mắt qua, gặp ngay một khuôn mặt thật thà chất phác, gật đầu lễ độ nói:

"Đúng vậy."

Người kia nghe thấy thì lập tức nở một nụ cười:

"Vừa khéo, hàng hóa trên thuyền ta giao xong rồi, nếu ngươi thấy được thì thuê thuyền này của ta đi. À còn nữa, ngươi cũng muốn đi Vân Mộng phải không?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Đúng vậy."

Thuyền phu cười nói:

"Vừa khéo tiện đường, ta cũng đang muốn quay về Vân Mộng."

Mi tâm đang nhíu chặt của Lam Vong Cơ cũng hơi buông lỏng ra một chút, nói:

"Đa tạ, xin dẫn đường."

Thuyền phu dẫn y đến trước một chiếc thuyền, Lam Vong Cơ nhận ra đây là chiếc thuyền nhỏ nhất ở bến, chỉ vừa bằng một chiếc thuyền để đi dạo chơi quanh hồ, nếu đi đường xa thì hình như có chút bất tiện, thôi cố dùng tạm vậy. Trong lúc cấp bách cũng không thể suy tính nhiều, Lam Vong Cơ lấy một thỏi bạc từ trong túi tiền ra, đặt vào tay thuyền phu rồi nhấc chân lên thuyền.

"Đa tạ tiểu công tử."

Thuyền phu cũng không nghĩ rằng y sẽ trả nhiều như vậy, ngây cả người, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị. Gã buông mi che đi ánh nhìn trong mắt, thét to một tiếng:

"Đi thôi!"

Sau đó tháo sợi dây thừng đang buộc vào cái cọc gỗ trên bờ sông ra, dùng mái chèo gỗ thô sơ chống vào bờ đẩy hai cái, thuyền nhỏ tròng trành hai ba cái rồi trôi dần xa bờ sông. Con thuyền này, một người ngồi thì rộng, hai người ngồi vừa đủ, nếu là ba người thì có chút chen chúc. Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn ở một đầu thuyền, từng cơn gió nhẹ nhàng quét qua gò má, vờn quanh mấy lọn tóc đang khẽ lay động, nét mặt dần dần hòa hoãn lại. Đi đường thủy chỉ cần hai ngày sẽ đến Vân Mộng, chắc là Ngụy Vô Tiện không thể ngay lập tức đoán ra được là y đi đường thủy hay đường bộ, tạm thời sẽ chưa đuổi kịp y ngay.

Theo từng động tác khua mái chèo, con thuyền dập dềnh trên mặt nước gợn sóng, nước sông không ngừng vỗ vào hai bên mạn thuyền, phát ra từng tiếng oàm oạp rõ ràng.

"Tiểu công tử một mình ra ngoài như thế này, người nhà cũng yên lòng sao?"

Thuyền phu hai tay vững vàng khua mái chèo, lên tiếng trêu chọc. Lam Vong Cơ đáp:

"Không ngại."

Thuyền phu cũng không phải người Cô Tô, chỉ là đúng lúc có mặt ở đó, trong lúc nhất thời cũng không nhận biết được mạt ngạch của y, chỉ nghĩ y là tiểu công tử của một nhà giàu có nào đó. Quần áo của Lam Vong Cơ tuy là thuần một màu trắng mộc mạc, nhưng chất liệu lại thuộc hàng thượng phẩm, chỉ cần là người có mắt nhìn đều sẽ nhận ra, hơn nữa vừa rồi y ra tay hào phóng như vậy, thuyền phu cũng lập tức thử thăm dò:

"Ta thấy tuổi ngươi cũng còn nhỏ, mâu thuẫn xích mích với gia đình, bỏ nhà ra đi sao?"

Lam Vong Cơ: "..."

Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ cuộn lại rất nhanh, siết lấy Tị Trần bên người:

"Không."

Thuyền phu "Ồ" một tiếng, bỗng nhiên cười gian xảo, nói:

"Không phải thì tốt rồi."

Đầu ngón tay của Lam Vong Cơ khựng lại. Vẻ thật thà chất phác trên mặt người kia chớp mắt một cái đã biến mất hoàn toàn, ánh mắt tràn đầy tham lam quét qua túi tiền bên hông cùng thanh linh kiếm thượng phẩm của y. Gã thầm nghĩ thiếu niên này mười phần có đến chín là thiếu gia của một nhà giàu có nào đó, cầm kiếm cùng lắm chỉ là để ngụy trang thôi, chắc chắn không biết dùng. Nếu không thì ngự kiếm là được rồi, cần gì phải ngồi thuyền xuôi sông.

"Tiểu công tử, ta cũng không muốn diễn nữa, thẳng thắn cảnh cáo ngươi một câu..."

"Nếu ngươi ngoan ngoãn đưa toàn bộ tiền cho ta, ta còn có thể suy xét giữ lại cho ngươi một mạng."

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn gã, ngoài dự kiến của thuyền phu kia, giọng nói của y cực kỳ bình tĩnh:

"Nếu không đưa thì sao đây."

Thuyền phu cười lạnh một tiếng:

"Nếu như không đưa..."

Gã bất ngờ đánh úp về phía này, dùng hết sức mình, mái chèo giống hệt một thứ vũ khí thật nặng, bổ xuống cái gáy của Lam Vong Cơ!

Lồng ngực Lam Vong Cơ trầm xuống, từ lúc lên thuyền y luôn duy trì sự cảnh giác cao độ, lập tức cứng người lại, một tay muốn ngăn cản mái chèo bằng gỗ. Ai ngờ còn chưa kịp chạm tay vào mái chèo thì khúc gỗ kia rắc một tiếng gãy thành hai đoạn, rơi xuống lòng sông, khiến cho bọt nước bắn lên tung tóe. Thiếu niên mang theo một thân nộ khí, hệt như một ngọn lửa đang cháy ầm ầm, kéo y ra phía sau mình.

"Ngươi bị ngốc à Lam Trạm? Lên cái nào không lên lại lên ngay thuyền cướp!"

Lam Vong Cơ bị hắn đẩy ra sau lưng che chở, trái tim chùng xuống, vô thức lùi về phía sau hai bước.

"Cấm nhúc nhích! Chạy cái gì mà chạy, ngươi ngoan ngoãn đứng yên đó cho ta, không được chạy đi đâu hết." Ngụy Vô Tiện dốc sức túm chặt lấy cổ tay y, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đợi lát nữa ta tính sổ với ngươi sau!"

Lam Vong Cơ hạ mắt nhìn cổ tay đang bị nắm chặt, im lặng mím môi lại, mấy ngón tay với những vết chai mỏng nắm thành quyền, siết chặt đến mức trắng bệch. Tùy Tiện có linh, xoay vài vòng đã dùng chuôi kiếm đánh trúng huyệt đạo của thuyền phu, mũi kiếm cắm vào quần áo gã, nhấc một cái treo gã lơ lửng trên mặt nước. Thuyền phu cũng không nghĩ rằng sẽ gặp phải biến cố này, gào lên vài tiếng "ôi ôi ôi" thảm thiết, sắc mặt trắng bệch, tay chân run lẩy bẩy:

"Tay của ta!"

Sắc mặt của Ngụy Vô Tiện kém cực kỳ, xoa xoa ấn đường, nói:

"Kêu cái gì mà kêu, còn chưa chặt đứt tay chân của ngươi kia mà."

Thuyền phu nghe thấy vậy chỉ còn dám "ai ui" hai tiếng, giống như chưa lấy lại được thần hồn, nhìn xuống tay chân chính mình, ngoại trừ có chút run rẩy thì vẫn còn nguyên vẹn, trái tim lập tức trở về chỗ cũ. Ngay sau đó, gã hoảng sợ cầu xin:

"Xin tiểu công tử tha mạng, nửa cắc bạc ta cũng không dám lấy nữa!"

Ngụy Vô Tiện không thèm để ý đến gã, gật đầu cầm lấy tay Lam Vong Cơ, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới:

"Đau không? Có bị thương không hả? Vừa rồi hắn ta có đánh trúng ngươi không?"

Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp:

"Không sao."

Ngụy Vô Tiện "hừ" một tiếng, hạ thấp giọng, dùng thanh âm chỉ hai người bọn họ nghe được buồn bực nói:

"Bây giờ ngươi không có linh lực, đừng có cậy mạnh, bị thương chỗ nào phải nói cho ta ngay!"

Lam Vong Cơ khẽ mím môi:

"Ngụy Anh..."

Y còn chưa dứt lời, thân thuyền bỗng dưng lung lay một phát, khiến hai người đang nắm chặt tay nhau cũng suýt nữa phải buông ra. Ngụy Vô Tiện ngã rầm một cái xuống sàn thuyền, lưng hơi đau đau, cáu kỉnh hừ nhẹ một tiếng.

"Cái quái..."

Hắn chẳng hiểu gì cả mà giương mắt nhìn sang, chỉ còn mỗi một tấm áo ngoài lẻ loi treo trên thân Tùy Tiện. Không nghĩ đến tên kia trong lúc cấp bách còn xuất ra được một chiêu kim thiền thoát xác này, nhảy xuống nước, bán sống bán chết mà bơi thật xa. Gã bị treo lơ lửng quá gần thuyền, nhảy ùm xuống một cái như thế chưa làm lật thuyền luôn đã là may rồi. Ngụy Vô Tiện nhe răng trợn mắt chống tay nhấc người dậy, đã nhìn thấy tên kia bơi xa chẳng còn thấy bóng.

"..."

"Ta không bị thương."

Lam Vong Cơ đứng ở đầu còn lại của thuyền thấp giọng nói. Dòng suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện bị y kéo về, "ừm" một tiếng, sờ sờ chóp mũi, cũng lười đuổi theo cái tên thuyền phu đang cắm đầu chạy trốn kia.

"Vậy là tốt rồi."

Vừa rồi lúc tên kia rơi tõm xuống sông, Lam Vong Cơ thật ra vẫn đoan đoan chính chính mà đứng vững vàng ở đầu thuyền, chỉ có mỗi Ngụy Vô Tiện là ngã chổng vó lên trời cực kỳ mất mặt thôi. Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy thẹn, tự lẩm bẩm trong lòng: thế quái nào mà chẳng thể tỏ ra soái khí ngút trời được một lúc thế nhỉ, Lam Trạm còn đang ở đây, tại sao lại có thể mất mặt đến mức này hả hả hả.

Người đối diện buông hàng mi dài xuống, dường như muốn giữ im lặng, cánh môi nhạt màu khẽ nhếch lên nhưng lại chẳng nói dù chỉ một chữ. Ngụy Vô Tiện vô thức vươn tay ra muốn nắm lấy tay y, thế mà Lam Vong Cơ lại nghiêng người tránh đi.

Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu vì sao bỗng dưng mình lại bị chán ghét hay là bị ruồng bỏ gì gì đó, lập tức nghẹn ngào.

Con mẹ nó nữa chứ, y...

Thế mà dám ghét bỏ hắn?!!!!

Nếu không phải vừa rồi hắn ra tay cứu y, y đã sớm...

Đệt!

Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy cục tức chặn ngang họng mình lớn dần lên, càng nhìn cái khuôn mặt không tí gợn sóng nào của Lam Vong Cơ càng thấy căm phẫn. Chẳng biết là do thiên thời địa lợi, hay là do hắn tức quá hóa rồ muốn quay đầu làm kẻ ác, Ngụy Vô Tiện lập tức vò mẻ không sợ rơi, sắc mặt âm trầm nói:

"Lam nhị công tử, ta đây cũng không muốn diễn nữa, thẳng thắn cảnh cáo ngươi một câu."

Bỗng nhiên hắn nhếch mép cười một cái, mày kiếm nhướng thật là cao, đưa tay vỗ vỗ sàn thuyền, ra vẻ ác bá nói:

"Bây giờ trên thuyền chỉ còn mỗi hai chúng ta, ngươi cứ việc kêu cứu."

"Cho dù ngươi kêu đến nổ cổ... cũng không ai cứu ngươi đâu!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.