Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 56




56.

Sa thạch vỡ vụn theo gió sượt qua khuôn mặt, quang hoa trong lòng bàn tay ngày càng rực rỡ. Thiếu niên mảnh khảnh kia tựa sát vào ngực y, mấy ngón tay đang đan chặt vào nhau ướt đẫm mồ hôi. Cảm giác đau đớn thấu xương đã sớm khiến y chết lặng, nhưng vẫn liều chết gắng gượng đến tia khí lực cuối cùng, gom góp toàn bộ linh lực mà Ngụy Vô Tiện đã truyền cho bản thân trước đó còn lại, rót tất cả vào thân thể thiếu niên trong ngực cùng với Tùy Tiện nằm trong lòng bàn tay.

Thiếu một chút nữa thôi...

Tiếng vang thanh thúy khi kết giới bị phá vỡ gần như bị tiếng răng rắc do xương khớp rạn nứt bao trùm hoàn toàn, dường như ngoại trừ tiếng trái tim đang kề sát lồng ngực đập lên từng nhịp, y chẳng thể nghe được bất cứ thứ gì khác nữa. Máu tươi không khống chế được trào ra khỏi khóe miệng, nhuốm đỏ vai áo người phía trước. Mi tâm của Lam Vong Cơ khẽ nhíu lại, vô thức muốn nâng tay lên để lau, ai ngờ ngón tay đã mềm nhũn như bún, ngay cả việc nắm lấy những tia hư không đang trôi tuột qua lòng bàn tay cũng không thể. Lúc này, y nghe thấy thanh âm mừng rỡ như điên của Ngụy Vô Tiện, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Vỡ rồi vỡ rồi! Cuối cùng cũng phá được rồi! Lam Trạm ngươi xem, ngươi mau nhìn..."

Những ngón tay trắng bệch đã chẳng còn tí sức lực nào nữa, thân thể bỗng dưng nặng trĩu, mê man và rơi thẳng xuống.

"Lam Trạm!!!!!!"

"Ngụy Anh!"

Đôi mắt của Lam Vong Cơ bỗng dưng mở lớn, đồng tử gần như muốn nứt ra, vươn tay túm lấy người bên cạnh, có điều mấy ngón tay chỉ nắm được một khoảng không vô định. Lam Vong Cơ đầu đầy mồ hôi, mấy sợi tóc đen ướt đẫm dán chặt vào thái dương. Tầm mắt của y vẫn còn chút mơ hồ, bởi lẽ bàn tay vươn ra chẳng thể nắm được bất cứ thứ gì còn sự sống cho nên trong lòng hoảng loạn không thôi, lập tức muốn chống tay xuống thứ bên dưới để nâng người dậy.

'Cạch!'

Hình như y quơ phải một cái chén nhỏ, khiến nó nghiêng hẳn sang một bên, mùi đắng nhè nhẹ của thuốc trộn lẫn với mùi đàn hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi. Lam Vong Cơ nặng nề thở dốc vài tiếng, cuối cùng nhận ra có gì đó không đúng.

Đây không phải là trong địa đạo...

Trái tim của y đập cực nhanh, ép buộc bản thân lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại sau đó mở ra lần nữa. Hình ảnh căn phòng được bài trí cực kỳ quen thuộc dần dần rõ ràng trong tầm mắt, Lam Vong Cơ quay đầu nhìn về hướng vừa rồi mình đụng phải nên phát ra tiếng động. Quả nhiên, một chén thuốc màu nâu đổ đầy trên mặt đất, những giọt thuốc còn sót lại từ trên miệng bát đang nằm nghiêng ngả trên bàn nhỏ tí tách chảy xuống. Chắc là ai đó đã đặt nó ở chỗ này.

Mà chỗ này, là Tĩnh thất.

Trái tim đang đập cực nhanh của Lam Vong Cơ lập tức bình tĩnh lại, phản ứng đầu tiên là suy nghĩ một lát để xác định tình huống.

Nếu đã về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ thì chắc hẳn là đã an toàn rồi. Trước khi y hôn mê cũng chỉ có mình Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh, thời gian bên ngoài kết giới lại ngừng trôi, cho nên người của Lam gia không thể đến cứu bọn họ, vậy thì chỉ có thể là Ngụy Vô Tiện mang y về thôi. Nhưng mà lúc đó linh lực của Ngụy Vô Tiện cũng đã cạn kiệt, vậy...

Cửa của Tĩnh thất phát ra một tiếng 'kẽo kẹt' rất nhỏ, có một người sắc mặt sầu lo đi tới, trên tay còn bưng một chén thuốc.

"Ngụy..."

Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, vô thức gọi, nói được một nửa thì kịp thời dừng lại. Người vừa bước vào không phải là Ngụy Vô Tiện, mà là Lam Hi Thần. Lam Vong Cơ chỉnh lại cảm xúc trên khuôn mặt:

"Huynh trưởng."

"Vong Cơ, đệ tỉnh rồi."

Lam Hi Thần không nghĩ rằng y đã tỉnh lại, trong chốc lát có chút kinh hỉ, bưng chén thuốc bước nhanh tới cạnh giường, ngăn Lam Vong Cơ đang nghiêng người động tác muốn thu dọn cái chén thuốc đã đổ mất quá nửa kia, cười nói:

"Đệ mau nằm xuống đi, để ta."

Lam Hi Thần đặt tay lên mạch của Lam Vong Cơ, mi tâm nhíu lại trong chớp mắt, giống như đã dự đoán được từ trước nhưng vẫn có chút mất mát. Một chén thuốc còn nóng được đưa đến tay Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần nói:

"Chén thuốc này dùng để bồi bổ thân thể và nguyên khí. Lúc trước đệ bị thương, còn phát sốt, thương đến nguyên khí, vẫn là nên bồi bổ một chút."

Lam Vong Cơ nhận lấy chén thuốc, cúi đầu nhìn từng vòng khói trắng đang uốn lượn:

"Vâng."

Lam Hi Thần ngồi bên cạnh nhìn y một lát, bỗng dưng khẽ thở dài:

"Vô Tiện đã kể với ta những chuyện mà các đệ gặp phải."

Lam Vong Cơ nâng mắt nhìn thẳng Lam Hi Thần. Lam Hi Thần nói tiếp:

"Hai đứa nhỏ các đệ, đúng là liều lĩnh, tại sao lại có thể kích động như vậy. Thứ như kết giới Tuần linh cũng không phải tầm thường, nếu gặp phải thì nên lập tức quay về trước, báo cho chúng ta, sau đó cùng các đệ đến xử lý. Hai đệ lại tùy tiện đi xuống như vậy, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì bảo ta phải làm thế nào đây."

Lam Vong Cơ hơi mím môi, giải thích:

"Ngụy Anh nóng lòng cứu người, không may rơi vào kết giới."

Lam Hi Thần đúng là chưa nghe qua Ngụy Vô Tiện giải thích như vậy, có chút ngạc nhiên:

"Vậy còn đệ?"

Cánh môi Lam Vong Cơ giật giật:

"Đệ..."

Y im lặng một lát, sau đó thấp giọng nói:

"Vong Cơ biết sai, mong huynh trưởng trách phạt."

Ngụy Vô Tiện còn có thể xem như không biết Huyễn yêu có kết giới Tuần linh, nhưng y vốn biết rõ kết giới Tuần linh, cũng biết sau khi nhảy vào trong kết giới này sẽ bị quản chế thế nào, thế nhưng lại mặc kệ tất cả mà nhảy xuống. Nghĩ lại thì đúng là cực kỳ manh động, nhưng y lại chưa bao giờ hối hận. Lam Hi Thần nghiêm túc nhìn y một lúc lâu, cuối cùng cười khẽ:

"Có muốn trách phạt cũng phải xem nặng nhẹ thế nào. Nói chung, người không sao là tốt rồi."

Lam Vong Cơ: "Vâng."

Giọng điệu của Lam Hi Thần có chút ngưng đọng:

"Nhớ kỹ, lần sau không thể manh động như vậy nữa."

Lam Vong Cơ đáp:

"Vâng."

Bỗng nhiên Lam Hi Thần cười một tiếng, hỏi:

"Vừa rồi đệ đang muốn hỏi ta Vô Tiện thế nào rồi phải không?"

Lam Vong Cơ: "..."

Lam Hi Thần nói:

"Yên tâm, đệ ấy vẫn ổn. Linh lực cạn kiệt khôi phục rồi, cổ tay bị trật và những vết trầy xước cũng đã xử lý tốt, nghỉ ngơi mấy ngày thì khỏe mạnh như thường thôi. Nhưng đệ thì cần tĩnh dưỡng, tạm thời dùng một tầng thuật pháp củng cố linh mạch, cho nên ta hạ cấm chế lên cửa phòng, mấy ngày nay người ngoài không thể vào, đệ ấy đang nghỉ ngơi ở phòng khác." Lam Hi Thần dừng lại một chút, nói: "Bây giờ đệ đã tỉnh, vậy ta có thể gỡ cấm chế ra rồi?"

Lúc này Lam Vong Cơ mới tạm yên tâm:

"Vâng..."

Y đang định nói tiếp thì khựng lại, nghi hoặc hỏi:

"Mấy ngày sao?"

Lam Hi Thần nhận lấy cái chén nhỏ đã cạn thuốc từ tay y, đáp:

"Đệ đã ngủ bốn ngày rồi."

Lam Vong Cơ ngây cả người. Bản thân y không hề có cảm giác là mình đã ngủ lâu như vậy, giờ Lam Hi Thần nhắc đến, mới phát hiện ra tay chân xương khớp đã mềm mũn mỏi nhừ.

"Vết thương trên người đệ đã khép lại, nhưng vẫn cần nằm trên giường tĩnh dưỡng thêm một thời gian. Chờ mấy ngày nữa thúc phụ trở về, ta sẽ báo cho người biết những việc này, không cần lo lắng."

Mi tâm Lam Hi Thần khẽ cau:

"Nhưng mà linh lực của đệ..."

Lam Vong Cơ nắm tay lại, thử rồi lại thử, đúng là không thể ngưng tụ linh lực. Lam Hi Thần nói tiếp:

"Lần này chịu phản phệ tương đối nghiêm trọng, linh mạch chịu hao tổn quá mức, chắc hẳn phải qua một thời gian nữa mới có thể khôi phục linh lực."

Lam Vong Cơ hỏi:

"Cần bao lâu?"

Lam Hi Thần thở dài:

"Có thể chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cũng có thể là mấy tháng."

Móng tay được cắt tỉa gọn gàng của Lam Vong Cơ không một tiếng động mà lún sâu vào trong lòng bàn tay, thấp giọng đáp:

"Vâng..."

Ánh mắt của Lam Hi Thần dừng lại trên người y một lát, giống như chợt nhớ đến cái gì đó, nói:

"Chẳng qua, ta đúng là không nghĩ đến quan hệ giữa các đệ lại tốt đến mức đó rồi đấy."

Lam Vong Cơ hỏi:

"Bọn đệ?"

Lam Hi Thần gật đầu, cười nói:

"Đệ và Vô Tiện."

Lam Vong Cơ có chút sửng sốt.

Từ trước đến nay Lam Hi Thần hiếm khi thấy đệ đệ trầm ổn nhà mình lại để lộ ra biểu lộ nghi ngờ đúng với độ tuổi, nghĩ lại chuyện hôm ấy vẫn thấy có chút buồn cười, lời nói cũng mang theo chút vi diệu:

"Hôm ấy đệ hôn mê, đương nhiên là không biết đã xảy ra chuyện gì rồi..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.