Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 25




25.

Ngày Ngụy Vô Tiện còn nhỏ đã không ít lần cười hì hì mà bám theo sau Lam Vong Cơ, kêu mấy tiếng "Lam nhị ca ca" giòn tan.

Hai người đã quen biết nhau từ rất sớm. Lúc Ngụy Vô Tiện mới hai, ba tuổi, tuy rằng nghịch ngợm hơn so với những đứa trẻ bình thường một chút, nhưng nói chung vẫn là một cục bông tính tình mềm mại nhu thuận, thích ai sẽ bám lấy người đó, thường xuyên dính lấy Tàng Sắc hoặc Ngụy Trường Trạch không buông. Được ôm thì vô cùng ngoan ngoãn đợi người ôm xong, lúc nương xoa nắn khuôn mặt nhỏ mà hôn thì trưng ra nụ cười người gặp người thích, đôi mắt đen láy to tròn cũng cong lên như vầng trăng non. Ngụy Vô Tiện thường nói "Ai mà không thích ta chứ", tuy lúc nói chẳng thèm thu bớt lại ý kiêu căng chế nhạo, nhưng mà câu này không sai chút nào. Lúc nhỏ thì bởi vì tuấn tú đáng yêu lại còn thích cười, khiến người này muốn bẹo má, người kia muốn ôm ấp chơi đùa. Hắn cũng cực kỳ phối hợp, ngoan ngoãn ở trong khuỷu tay người lớn, tự chơi với mấy ngón tay của mình hoặc chớp chớp đôi mắt to tròn mà hiếu kỳ quan sát xung quanh.

Lam Vong Cơ thì ngược lại hoàn toàn, thích yên tĩnh, từ nhỏ đã luôn bày ra dáng vẻ đoan chính giữ mình, dưới sự dạy dỗ của Lam Khải Nhân lại càng trở nên thủ lễ. Rõ ràng ở tầm tuổi này những đứa trẻ khác đều thích nghịch ngợm, y lại có thể ngủ đúng giấc dậy đúng giờ, sau đó ngồi một mình trong phòng im lặng đọc sách cả ngày dài. Cho nên lúc Ngụy Vô Tiện mới bốn tuổi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ chơi, Lam Vong Cơ sắp năm tuổi vừa thấy hắn đã lập tức nhíu mày.

Quá ầm ĩ...

Lễ Trảo Chu xảy ra chuyện ồn ào lớn như vậy, xong việc tất cả mọi người đều phập phồng lo sợ vây quanh hai tiểu hài tử tìm biện pháp làm tiêu ký trên người bọn họ hiện ra. Nhưng mà cái tiêu ký kia giống như trốn vào trong xương thịt, chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi hoàn toàn biến mất, dùng thuật pháp gì cũng không thể gọi ra lần nữa, nếu như không phải có nhiều người ở đây tận mắt nhìn thấy thì còn tưởng rằng mình gặp ảo giác nữa đấy. Cái thứ như "Khế" này, cho dù lần đầu tiên xuất hiện giữa người với người thì không phải cũng nên là trên thân hai người tính tình hòa hợp lại yêu thích lẫn nhau sao. Nhưng mà hai đứa trẻ này từ tính cách đến cử chỉ thường ngày cũng không thấy hợp chỗ nào, thậm chí còn mơ hồ xung khắc với nhau.

Ngụy Vô Tiện thấp thấp gầy gầy, lúc còn được Tàng Sắc ôm vào trong ngực thì giống hệt như một con mèo nhỏ, ngoan ngoãn chớp chớp mắt cười với mọi người. Đến lúc bốn năm tuổi thì bản tính trời sinh lộ ra hoàn toàn, nghịch ngợm hơn ngày trước nhiều lắm, hôm nay lùa chim ngày mai bắt kiến, hầu như cái gì cũng có thể bị hắn chơi đến mức nở hoa. Mấy ngày Ngụy Vô Tiện đến đây chơi đùa thật sự ầm ĩ, Lam Vong Cơ vốn còn muốn chuẩn bị dựa theo quy củ, bày ra dáng vẻ tiểu đại nhân mà chỉ bảo cái "vị khách nhỏ" mới đến Vân Thâm Bất Tri Xứ này viết chữ đọc sách. Ai ngờ rằng Ngụy Vô Tiện không cách nào mà ngồi im một chỗ, nắm lấy cán bút lông mà nghịch ngợm, nghịch một lúc thì chán, bắt đầu bò qua mặt bàn túm lấy tay y. Từ trước đến nay Lam Vong Cơ đều không thích tiếp xúc với người lạ, bị cái người này túm lấy tay thì vô thức nhíu mày muốn né tránh.

"Tư thế ngồi... không thể không đoan chính."

Ngụy Vô Tiện chẳng mảy may hiểu được y đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy tiểu ca ca anh tuấn xấp xỉ tuổi mình này thật là nghiêm túc. Rõ ràng có nhiều thứ đồ chơi hay ho như thế này, vậy mà vẫn duy trì dáng vẻ mặt không đổi sắc được. Khiến hắn cũng muốn bắt chước người lớn mà thở dài, cái hiểu cái không học theo Ngụy Trường Trạch mà nhíu mi lại, có chút đăm chiêu.

Lam Vong Cơ thấy hắn bám vào tay mình thì thật sự rất muốn tránh né, nhưng lại sợ vặn trẹo mất cánh tay nhỏ gầy yếu kia, không dám dùng nhiều sức, khuôn mặt cũng hồng cả lên, nói:

"Buông ra...!"

Chớp mắt một cái, cảm giác mềm mại ẩm ướt lại mang theo mùi sữa nhàn nhạt dừng lại trên trán y. Cả người Lam Vong Cơ cứng đờ.

Cái con mèo sữa đang còn đăm chiêu nhìn chằm chằm y kia, chẳng nói một tiếng rướn người hôn chụt lên trán y...

Tiếng động của nụ hôn chỉ khẽ vang lên, rõ ràng là vô cùng nhẹ, lại đốt hai tai Lam Vong Cơ tới nóng bừng, đến lúc kịp nhận ra mình vừa bị "cợt nhả" thì khó tin trừng lớn đôi mắt màu ngọc lưu ly.

"Ngươi...!" Lam Vong Cơ luống cuống đẩy hắn ra một chút, bực bội bưng chặt lấy cái trán đã nóng lên của mình, lắp ba lắp bắp nói: "Sao... sao có thể..."

Y cũng không nói ra được hắn đã làm gì, nhưng rõ ràng y cảm nhận được động tác kia thân mật quá mức quy định rồi. Trưởng bối thân thiết hơn nữa nhiều lắm cũng chỉ là sờ sờ đầu y thôi, chứ đừng nói đến cái con quỷ nhỏ ầm ĩ Ngụy Vô Tiện vừa gặp mặt, mới đến Vân Thâm Bất Tri Xứ được vài ngày. Ngụy Vô Tiện "ôi chao" một tiếng, bị đẩy đến mức lăn một vòng, cái mông phấn nộn đập xuống đất, tủi thân mở to đôi mắt mà nhìn y.

"Ngươi..." Tiểu Lam Vong Cơ bé bỏng vừa nhìn đến hắn đã tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc đỏ ửng lên, đôi mắt kia đang kìm nén sự căm phẫn, lông mày nhíu chặt, nửa ngày mới phun ra được một câu: "Tránh, tránh ra... Cách xa ta một chút!"

Y không biết nhiều câu trách cứ cho lắm, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mỗi một câu "càn quấy". Đã không nói được câu khác, lại cũng không học được sự uy nghiêm của thúc phụ, lúc nổi giận đùng đùng cũng chỉ biết bắt chước tiên sinh trên giảng đường, bày ra dáng vẻ "tiểu tiên sinh". Ngụy Vô Tiện thấy y như vậy thì lại nở một nụ cười mềm mềm mại mại, phủi phủi bàn tay va xuống đất có chút đau rồi lại bám vào bàn mà leo lên ngồi, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy. Lam Vong Cơ theo bản năng lui lại một chút, đặc biệt cảnh giác ôm chặt cái trán.

"Đừng tức giận mà, Lam..." Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Ngụy Vô Tiện đỡ lấy cằm mình, nhíu mày suy tư mà ậm ờ nói: "Lam..."

Khi đó còn chưa lấy tự*, lúc xưng hô đều gọi thẳng tên. 

(*Tên tự: Ngoài tên gọi, đến khi tròn 20 tuổi thì mỗi người được đặt thêm một tên mới gọi là biểu tự, hay còn gọi là tên chữ. Lúc này, danh xưng chỉ có bản thân hoặc người thân lớn tuổi gọi; giữa bạn bè đồng lứa, xã giao, cần sự tôn trọng thì phải sử dụng biểu tự, việc gọi thẳng danh xưng bị coi là bất nhã.)

Lam Vong Cơ nghĩ đến việc hắn đã tới đây mấy ngày còn không nhớ nổi mình tên gì, cảm thấy người này vô cùng thất lễ. Rõ ràng mình chỉ nghe qua một lần đã nhớ tên hắn là "Ngụy Anh" mà. Vậy nên y gằn giọng xuống, chậm rãi nói từng chữ một:

"Lam. Trạm."

"Lam..." Bỗng dưng Ngụy Vô Tiện nở một nụ cười, bi bi bô bô gọi: "Lam nhị ca ca."

Lam Vong Cơ sửng sốt, đến trán cũng quên che.

Y chỉ có duy nhất một huynh trưởng bên trên, bình thường cũng không có bạn bè nào thân thiết. Bản thân y cũng chỉ gọi huynh trưởng, cho nên chưa bao giờ nghe người khác gọi mình bằng cái danh xưng... "ca ca" ngọt ngào này. Trong giây lát, trái tim y giống như bị một cái móng vuốt mềm mại nhẹ nhàng quẹt qua một cái, vừa mềm vừa nhẹ, lại còn mơ mơ hồ hồ mang theo mùi sữa thơm ngọt, vô thanh vô tức rót vào kinh mạch của y, khiến cho đầu ngón tay có chút tê dại, luống cuống mà mím chặt môi. Y nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy cách gọi này không đúng lắm, đang muốn nhấc mắt lên sửa, đã thấy Ngụy Vô Tiện sáp lại gần, hôn chụt lên má y cái nữa.

Lần này thì Lam Vong Cơ sợ điếng người rồi:

"Ngươi..."

"Lam nhị ca ca!"

Chẳng biết từ khi nào và làm thế nào mà Ngụy Vô Tiện lại nhích đến bên cạnh y được rồi, cười cười leo lên đùi y, dán sát lại ôm lấy cổ y, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn kia cọ cọ làm thân. Lam Vong Cơ ngơ ngẩn cả người. Y chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với ai đến mức như vậy, vừa bị thơm còn vừa bị trèo lên đùi ngồi, lại còn được người ta ôm lấy cổ gọi "ca ca", bỗng dưng cả người tê dại ngứa ngáy, vừa thẹn thùng vừa buồn bực lạ lùng. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện lại làm như hai người đã quen nhau từ lâu rồi vậy, đặc biệt thích y, ôm chặt lấy cổ Lam Vong Cơ bắt chước dáng vẻ làm nũng trước mặt người lớn, cẩn thận cọ cọ lên cổ y, lẩm ba lẩm bẩm gọi:

"Lam nhị ca ca..."

Người trong ngực mềm như một cục bột vậy, Lam Vong Cơ muốn đẩy hắn xuống khỏi chân mình cũng không nỡ xuống tay, chỉ biết cứng đờ tay chân để mặc tiểu đoàn tử này mềm mại ôm lấy cổ mà ngồi vững vàng trên đùi mình. Tuổi cũng chẳng kém hơn là bao, cùng lắm chỉ cách nhau vài tháng, vậy mà thân hình lại nhỏ hơn một vòng. Ngụy Vô Tiện vốn nhỏ nhỏ gầy gầy, lúc hắn dính ở trong ngực, Lam Vong Cơ chỉ cần nâng tay lên là có thể ôm trọn.

"Lam nhị ca ca, đừng không vui mà..." Ngụy Vô Tiện cực kỳ thân thiết mà cọ cọ vào cổ Lam Vong Cơ, một tay còn níu lấy vai áo y, bi ba bi bô nói: "Mẫu thân bảo... yêu A Anh nhất... Hôn nàng, hôn nàng một cái... nàng sẽ cười thật tươi."

Đôi mắt long lanh của hắn mở thật to, nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, có chút nghi ngờ:

"Nhưng mà... Lam nhị ca ca lại không cười."

Hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ cau mày, lập tức cho rằng tiểu ca ca này không vui rồi. Tiểu ca ca dáng vẻ tuấn tú lại còn có thật nhiều đồ này nọ, Ngụy Vô Tiện cũng không hiểu tại sao y lại không vui, nhưng nếu có thể làm những nếp nhăn giữa hai đầu lông mày kia giãn ra thì tốt quá rồi. Ngụy Vô Tiện vừa học được chiêu này lúc ngồi trên chân a cha a nương, ôm lấy cổ tiểu ca ca, mềm mại cọ cọ một chút, vừa cười hì hì vừa dỗ dành y vài tiếng, vẫn cảm thấy mình làm như vậy có thể khiến Lam Vong Cơ vui vẻ hơn một chút. Khuôn mặt của Lam Vong Cơ đã đỏ bừng lên rồi, giờ phút này có điềm tĩnh đến mấy cũng không nhịn nổi nữa, bực bội dứt khoát hỏi:

"Tại sao ta phải cười?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Nhưng mà..."

Lam Vong Cơ cắn môi, hiếm khi tùy hứng mà đẩy hắn một cái:

"Xuống đi!"

Ngụy Vô Tiện cố chấp ôm chặt lấy cổ y, bị đẩy đến mức nghiêng trái ngã phải, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Lam Vong Cơ đang định mở miệng đuổi hắn xuống lần nữa, lại cảm thấy có thứ gì đó ấm áp dán lên mặt mình.

Cái con khỉ nhỏ trong ngực y lại hôn lên mặt y một cái nữa rồi...

"Mẫu thân nói, lúc mà không vui ấy..." Ngụy Vô Tiện cười cười, nghiêm túc nói: "Thì hôn thêm vài cái nữa là ổn thôi..."

Lam Vong Cơ: "..."

Lan thất im lặng trong chốc lát, sau đó tiếng đập bàn vang lên giòn tan, khiến cho mấy con chim nhỏ đang tạm nghỉ ở đầu cành hốt hoảng vỗ cánh bay mất.

"Ngươi cái người này đúng là...."

Lam Vong Cơ siết chặt bàn tay thành nắm đấm nhỏ xíu, bên tai đỏ đến mức sắp rỉ máu luôn rồi:

"Đúng là đáng ghét mà!"

Thế là từ đó về sau giữa hai hài tử nảy sinh mâu thuẫn khó mà tháo gỡ, nhưng mà Ngụy Vô Tiện vẫn rất thích trêu chọc Lam Vong Cơ, giống như cảm thấy mình dỗ dành sai cách rồi, nếu không tại sao tiểu ca ca này cứ nhìn thấy mình thì lại nhíu mày tức giận. Vậy nên cứ một người đuổi một người chạy như vậy liên tục vài ngày, mấy người lớn của Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng đã quen nhìn thấy hai bóng người nho nhỏ một trước một sau cùng với thanh âm của Ngụy Vô Tiện không ngừng bám theo đuôi mà kêu "Lam nhị ca ca". Ngụy Vô Tiện chỉ cần thấy có thứ đồ chơi gì đó mới mẻ thì sẽ hết lòng tặng cho Lam Vong Cơ, cho dù bị người ta trốn trốn tránh tránh hoặc xì mặt ra nhìn thì vẫn vui vui vẻ vẻ đem mặt nóng mà dán lên mông lạnh, vẫn cảm thấy chỉ cần có một ngày dỗ dành được Lam Vong Cơ, y sẽ đồng ý chơi đùa cùng mình.

Chẳng qua hắn không nghĩ rằng Lam Vong Cơ lại khó dỗ như vậy. Còn chưa kịp dụ dỗ được người ta chơi với mình thì Ngụy Vô Tiện đã phải theo cha nương rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ đi đến nơi khác.

Tàng Sắc và Ngụy Trường Trạch có sở thích giống nhau, trước khi hạ sinh Ngụy Vô Tiện đã thường xuyên kết bạn ra ngoài săn đêm. Sau khi có Ngụy Vô Tiện vẫn không định cư một chỗ, ngao du sơn thủy khắp nơi, thỏa chí vẫy vùng giữa thế gian. Hôm phải rời đi Ngụy Vô Tiện còn chạy đến Tĩnh thất nói lời tạm biệt với tiểu ca ca "lúc nào cũng không vui", lại không nghĩ rằng chỉ thấy một căn phòng trống. Hắn bèn ngồi đợi ở bậc thềm trước cửa, đá đá cái chân nhỏ, vừa nghe thấy tiếng động thì lập tức vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn, thế mà lại chỉ nhìn thấy mấy môn sinh tiện đường đi ngang qua chỗ này. Đợi đến tận hoàng hôn, khi từng sợi nắng chiều tàn nghiêng nghiêng buông mình xuống núi, Ngụy Vô Tiện mới ủ rũ nắm tay Ngụy Trường Trạch, đi một bước ngoảnh đầu ba bước mà chậm rãi rời khỏi chốn thâm sơn u cảnh kia.

"A Trạm." Lam Hi Thần khó tin nhìn đệ đệ mình đang trốn sau một gốc cây: "Đệ đây là..."

Chỗ này rất cao, phóng tầm mắt là có thể thấy được toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhất là thang đá dài dằng dặc trước sơn môn. Phu thê Ngụy Trường Trạch dẫn theo một bóng hình nho nhỏ, chậm rãi bước xuống bậc núi, tiếng vó lừa lộc cộc trong không gian yên tĩnh nơi núi rừng trở nên đặc biệt rõ ràng, giống như tan vào trong gió rồi vang vọng khắp nơi. Lam Vong Cơ im lặng đứng đó, hàng mi đen dài buông xuống, không nói một câu. Lam Hi Thần không hiểu ý của y là gì, nhưng vẫn đứng bên cạnh Lam Vong Cơ cùng nhau nhìn. Chốc lát, Lam Hi Thần nghe thấy người bên cạnh cúi đầu lẩm bẩm hỏi một câu:

"Huynh trưởng, người này... có phải rất đáng ghét hay không?"

Lam Hi Thần hỏi lại:

"Sao cơ?"

Lam Vong Cơ trầm mặc trong phút chốc rồi lắc lắc đầu:

"Không sao."

___________

Phúc lợi đến đây =))))))

Số fl đẹp 999 =))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.