Ở Rể

Chương 233: Cặn bã!




Thanh kiếm sắp đâm vào Tân Phượng Uyển!

Nguyên tắc bảo vệ nhân tài là dù người kia là ai, nếu kẻ đó dám làm tổn thương chủ nhân thì cứ giết không tha!

Tiêu Lâm giơ tay ra hiệu cho Bạch Khởi bình tĩnh lại, sau đó Bạch Khởi mới chịu dừng tay lại.

"Gô không giữ nữ tắc, phạm vào điều thứ bảy, cô..."

Hắn còn chưa nói xong thì giọng nói chói tai của Tân Phượng Uyển đã oang oang khiến màng nhĩ hắn đau nhức: "Ta phạm nữ tắc thì sao! Ngươi cũng không hiểu ta bằng Chu Hành! Huynh ấy còn biết ta không thích những dịp như hôm trước ở Minh Nguyệt Lâu! Còn ngươi cứ nhất quyết kéo ta đi! Ta nói huynh ấy tốt hơn ngươi thì sai chắc? Ngươi không vui như vậy thì sao không bỏ ra đi!"

Tiêu Lâm ánh mắt lạnh lùng: "Vậy chúng ta hòa ly đi, người đâu!"

Tần Phượng Uyển sắc mặt tái nhợt, A Hương thì càng thêm kinh hãi, vội vã tiến tới ngăn cản Tiêu Lâm: "Cô gia! Không được! Hôn nhân đại sự không phải là

trò trẻ con mà muốn bỏ là bỏ! Tiểu thư chỉ tức giận mới nói vậy thôi!"

Bàn tay Tần Phượng Uyển lạnh toát, mặt đỏ bừng tức giận: "Viết! Cứ để hắn viết! Để ta xem hắn có dám viết hay không!"

Tiêu Lâm lại ra lệnh: "Người đâu! Giấy và bút!"

A Thạch lập tức mang tới bút, mực, giấy và nghiên. Tiêu Lâm múa bút đầy điêu luyện, viết một mạch như xuất thần.

Hắn không chỉ dám viết! Mà còn viết một cách nhẹ nhàng và dễ dàng như vậy!

Không chỉ viết một cách hùng hồn mà khi điểm chỉ hắn còn dùng lực rất mạnh!

Tần Phượng Uyển nhìn Tiêu Lâm viết rồi đóng dấu mà cơ thể mảnh dẻ của nàng run lên vì tức giận!

Hắn nguệch ngoạc viết xong lá thư ly hôn, trực tiếp đưa cho A Thạch mà không để Tần Phượng Uyển đọc: “Ngày mai đưa cho Tần lão thái thái”.

Tiêu Lâm hài lòng, sáng sớm hắn phải đi thi Đình, không thể trực tiếp đưa cho bà ta.

“Vâng, đại ca", A Thạch gật đầu, cẩn thận gấp lại lá thư ly hôn.

“Như cô mong muốn, đơn ly hôn đã được viết xong. Sau khi cô điểm chỉ và đóng dấu của Tần phủ, chúng ta lên quan phủ làm thủ tục, xong xuôi là chúng ta sẽ không còn là phu thê nữa", Tiêu Lâm thả lỏng vai, cảm thấy sảng khoái. Không có vợ, hắn cảm giác vô cùng tự do tự tại!

Tân Phượng Uyển kinh ngạc, hắn nói buông là buông ngay như vậy sao? Sắc mặt nàng tái nhợt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tại sao nàng lại không vui chút nào?

"Bây giờ đơn ly hôn đã được viết ra, cô và ta không còn tình nghĩa vợ chồng nữa", Tiêu Lâm trên mặt vẫn nóng bừng đau rát, lạnh lùng nhìn nàng: "Bạch Khởi, trông coi cô ta cẩn thận. Đợi ta đi thi về sẽ tính sổ với cô ta. Cái tát ban nấy nhất định phải trả lại!"

"Nơi này là Tân phủ! Tại sao ngươi dám hạn chế quyền tự do cá nhân của ta?"

"Bất cứ kẻ nào đi vào tiểu viện của ta mà không được sự cho phép sẽ bị giết không thương tiếc!" Tiêu Lâm mặc kệ Tân Phượng Uyển, quay sang nói với Bạch

Khởi bằng giọng lạnh lùng.

Đôi mắt của hắn sắc bén như một thanh kiếm, như thể hẳn đang đối mặt với kẻ thù.

"Vâng, thưa chủ nhân".

Tiêu Lâm xách hộp bút lên, tiến lên một bước, tinh thần phấn chấn đi đến trường thi.

Hạn chế tự do chính là để bảo vệ Tần Phượng Uyển.

Tân Bát Phương vẫn ở tiền tuyến, cho dù Tiêu Lâm có ly hôn với Tân Phượng Uyển thì hắn vẫn phải trả lại một đứa cháu gái nguyên vẹn cho Tần tướng quân.

Hắn đã đợi một ngày một đêm nhưng không có ai đến giết hắn.

Nếu hắn đoán đúng, Chu Hành không ra tay trước khi thi Đình thì nhất định sẽ ra tay sau khi kỳ thi diễn ra, hơn nữa hắn sẽ ra tay với Tân Phượng Uyển.

Chu Hành chắc chắn sẽ ra tay với nàng để công kích Tiêu Lâm. Sau đó hắn sẽ tìm cách giết chết Tiêu Lâm. Có Bạch Khởi bảo vệ Tân Phượng Uyển, Tiêu Lâm mới yên tâm.

Nếu Tần Phượng Uyển giống như một con thiêu thân tự lao vào ngọn lửa thì đối với hắn cũng không sao cả, bởi vì nàng là người duy nhất bị thiêu rụi đến chết.

Nhưng thứ mà nàng đang lao đầu vào không phải là lửa, mà là bãi phân Chu Hành!

Sau khi trở thành Trạng nguyên, hẳn và Tân Phượng Uyển sẽ trở thành người xa lạ. Vào thời điểm quan trọng đó, hắn không muốn Tân Phượng Uyển hủy hoại danh tiếng của Tiêu phủ.

"Cặn bã! Rác rưởi! Súc sinh!", Tân Phượng Uyển không rõ nội tình, cứ hướng theo bóng Tiêu Lâm mà mắng chửi: 'Kỳ thi Đình này ngươi đợi rớt bảng đi!"

Nhưng Tiêu Lâm không mảy may quan tâm. Ly dị vợ đúng là cảm giác tuyệt vời thật đấy! Ha ha ha hat!

Tiêu Lâm ngửa mặt lên trời cười như vừa trúng giải độc đắc, khiến đám người hầu đều ngơ ngác.

Cô gia và tiểu thư vừa mới qua đêm cách đây không lâu. Đêm hai người ở cùng nhau, trong phủ mọi người đều biết. Vậy mà hôm nay cô gia... đã ly hôn với tiểu thư?

Tiểu thư là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành chốn kinh thành!

Là cháu gái của tướng quân lập quốc!

Đám người hầu run rẩy, không lẽ lần này cô gia thực sự muốn chơi tất tay!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.