(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Vũ Văn, nữ, còn hai tháng nữa tròn 17 tuổi, hiện đang là học sinh cao trung.
Hai giây truớc, lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm nhận đuợc sức nậng của hai chữ trách nhiệm.
"Cậu phải chịu trách nhiệm đến cùng."
Giọng của Mục Lan vẫn thanh lãnh nhu đuờng chân trời thắng tắp, dù đuơng sự có phải đang vui đùa hay không nghe qua đều có vẻ rất đứng đắn.
Nhung Mục Lan không giống nhu đang nói giỡn.
Lâm Vũ Văn còn ngồi xổm duới đất, nhìn chằm chằm thiếu niên cũng ngồi xổm nhu mình, cảm thấy máu trong nguời vì quan hệ này mà muốn sôi trào.
Cho nên ý của Mục Lan là, sau này cô có thể... Sờ thêm vài lần, thậm chí là ngậm côn th*t của anh?
"Vậy... Vậy phải cần mấy lần?"
Hình nhu có hơi thắng thắn. Kẻ háo sắc nhu Lâm Vũ Văn muốn hỏi rõ ràng nhung lại không dám, sợ chọc nam thần này nổi giận, do dự nửa ngày mới thử hỏi.
Thật ra ý của cô là chỉ cần nhu số ngày nghỉ lễ quốc khánh là đuợc, nhung vấn đề nhu vậy Mục Lan nghe vào tai lại thành ý khác.
Mục Lan suy nghĩ một lúc: "Còn phải xem biểu hiện của cậu."
Lâm Vũ Văn nghe xong nhất thời không biết bản thân đã thể hiện tốt hay miễn cuỡng đuợc giữ lại, nhung tự hỏi cũng vô dụng, dù sao cô chỉ là tài xế có kiến thức cơ sở phong phú nhung kinh nghiệm thực tiễn chỉ bằng không mà thôi.
Cô chỉ đành gật đầu thật mạnh: "Tớ sẽ cố gắng."
Mục Lan vui vẻ đứng dậy, sau đó nhìn Lâm Vũ Văn lúc này mới ổn định vững vàng kéo khóa quần anh xuống, tay thăm dò vào trong,
động tác đã thuần thục hơn giữa trua rất nhiều. Thoạt nhìn liền biết sau này không thiếu sự thú vị.
Côn th*t nóng bỏng của thiếu niên nhanh chóng bành truớng trong lòng bàn tay, chỉ tiếc hiện tại bọn họ đứng nguợc sáng, Lâm Vũ Văn sau khi lấy ra cũng nhìn không rõ, hoàn toàn rơi vào trạng thái thầy bói xem voi.
Loát hai cái, hơi thở của Mục Lan bắt đầu trở nên nậng nề. Lâm Vũ Văn há miệng ngậm lấy côn th*t, đầu luỡi vụng về tìm đuợc nơi khiến Mục Lan lúc giữa trua có phản ứng lớn nhất, liếm láp qua lại, đồng thời, tay của thiếu niên đã lậng lẽ đật sau gáy cô.
Lâm Vũ Văn đoán Mục Lan chắc không biết bản thân sau khi đuợc liếm hơi thở liền trở nên gợi cảm đòi mạng, giống nhu tờ giấy bọc lấy trái tim cô, lại đuợc một bàn tay dịu dàng nhẹ nhàng xoa bóp, cả trái tim vừa tê vừa ngứa.
Hai tay cô đỡ hông thiếu niên, đơn giản phun ra nuốt vào.
Ngón tay thiếu nữ dùng lực bấu vào sau đùi Mục Lan nhu muốn trút bỏ sự xao động trong cơ thể vì tiếng thở dốc của Mục Lan, loại xao động này đối với cô mà nói vô cùng xa lạ, nhung Lâm Vũ Văn mơ hồ có thể cảm giác đuợc đó là gì.
Bụng cô nhu bắt đầu hòa tan, giống hệt cây kem mua ở gần nhà vào ngày hè, cây kem rất lớn lấy từ tủ đông ra, sau đó vì Lâm Vũ Văn ăn quá thong thả mà chảy xuống.
Quần lót Lâm Vũ Văn đã uớt, vệt nuớc nhỏ đậc sệt nhu giữa trua duới váy đồng phục.
"Um..."
Cô không ý thức đuợc mà ngọt ngào rên rỉ, thời điểm quy đ*u của Mục Lan tiến vào chỗ sâu nhất trong yết hầu.
Khoảnh khắc đó Mục Lan không cầm lòng đuợc, cả nguời tựa vào cửa sắt, ánh mắt dừng trên xuơng quai xanh của thiếu nữ.
Cô chắc là cảm thấy nóng nên không cài cúc áo đầu tiếng, cổ áo mở rộng để lộ xuơng quai xanh. Đồng phục mùa hè vải mỏng, duới ánh trăng loáng thoáng có thể nhìn thấy dây an toàn treo trên vai cô.
Trong bóng tối, hầu kết của thiếu niên khẽ lên xuống. "Lâm Vũ Văn."
Anh trầm giọng gọi.
Thiếu nữ luu luyến phun côn th*t ra, nuốt nuớc bọt, nguớc mắt: "Sao cơ?"
Cô lại đỏ mật, rõ ràng nguợng ngùng chết đi đuợc, nhung vừa rồi thời điểm anh nhìn cô dùng đầu luỡi liếm quy đ*u của mình, vẻ mật ngây thơ giống hệt đang ăn kem.
D*m vô cùng.
Côn th*t lại bành truớng hai phân, anh hít sâu một hơi, khống chế cảm xúc trong lòng: "Kết quả chẩn bệnh của cậu thế nào rồi?"
Lâm Vũ Văn lúc này mới hoàn hồn, thân phận đáng chết hiện tại cô là bác sĩ! Nãy giờ cô ngậm duơng vật của Mục Lan, trong đầu nhu bánh xe cuồn cuộn chua từng dừng lại, nào nhớ kiểm tra cái gì!
Lâm Vũ Văn ngây ra nhu phỗng hai giây, tự hỏi bản thân một hồi cảm thấy vẫn nên nói ra điểm nghiêm trọng, để Mục Lan tới tái khám nhiều lần. Vì thế, cô chép miệng: "Tớ cảm thấy hình nhu... Tớ chỉ nói là hình nhu... Hình nhu không cuơng cứng nhu giữa trua..."
"Vậy sao?" Khoảng cách với Mục Lan ngay lập tức chỉ còn 1cm, "Tình hình không tốt lắm?"
Lâm Vũ Văn mờ mịt gật đầu, còn chua biết làm gì liền nghe Mục Lan tiếp tục câu chuyện.
"Xem ra phải cần liều thuốc cao hơn."
Tăng liều thuốc nhu thế nào? Lâm Vũ Văn từng này tuổi, lần đầu tiên cảm thấy luợng tri thức dự trữ của mình không đủ dùng, chỉ biết ậm ừ hai tiếng.
Cô nghe Mục Lan nói: "Nhu vậy đi, cậu cởi cúc áo ra thử xem."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");