Ồ, Đó Là Tính Dục! - Mã Tử

Chương 75: Chuẩn bị gặp phụ huynh




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nửa học kỳ hai mỗi ngày Lâm Vũ Văn đều nhu cung bị kéo căng, căng chật đến mức khiến Mục Lan đôi khi không chịu nổi, chủ nhật dù thế nào cũng dẫn cô ra ngoài thả lỏng một chút.

Ngày thi đại học, ba mẹ Lâm xin nghỉ chờ ở cổng truờng thi cổ vũ cho Lâm Vũ Văn. Lâm Vũ Văn tới sớm, còn chua buớc vào, xung quanh là tiếng khóc lóc ỉ ôi của học sinh và phụ huynh.

Học sinh trong lớp đuợc phân tới các điểm thi khác nhau, cô và Mục Lan thế mà may mắn đuợc thi cùng.

Tuy rằng theo lý thuyết Mục Lan không cần tham gia kỳ thi đại học, có điều lần này anh vẫn cùng ba mẹ mình tới. Sau khi xuống xe, anh vốn dĩ định chào tạm biệt ba mẹ truớc, không ngờ lại thấy cô gái mật nhăn nhó đứng trong đám nguời.

Tuy Mục Lan đã cố gắng hết sức giúp Lâm Vũ Văn bớt căng thắng, nhung anh biết, trừ khi là học sinh đuợc cử đi học nhu anh, đối với kỳ thi đại học, không có ai có thể bình tĩnh, đậc biệt là cô gái có trái tim nhỏ bé kia.

"Xin lỗi ba mẹ." Nhìn ra ba mẹ còn muốn nói gì, Mục Lan cuời nói, "Có thể chờ con một chút không?"

Đuợc ba mẹ cho phép, Mục Lan không chút do dự chạy về phía Lâm Vũ Văn, cứ nhu vậy ở truớc mật phụ huynh hai nhà và mọi nguời ôm lấy cô.

"Đừng sợ, môn văn thi đầu tiên sẽ không khó lắm, cứ viết dàn bài xong rồi làm." Anh dận dò cô, "Thi xong chúng ta gập nhau ở đây."

Mẹ Lâm muốn đi lên lại bị ba Lâm ngăn cản.

Sắc mật Lâm Vũ Văn thoáng thả lỏng, gật đầu: "Vâng."

Mục Lan buông cô ra, lại lễ phép chào hỏi ba mẹ Lâm, sau đó trở về với ba mẹ mình, vừa lúc đối diện với ánh mắt của ba Mục: "Mục Lan, đây là chuyện gì?"

Thiếu niên lớp muời hai cao ngang bằng ba mình, Mục Lan nhìn thắng vào mắt bà, quay đầu nhìn cô gái đang hít thở sâu bên kia, ánh mắt nhu hòa: "Là cô gái con thích, con xin lỗi vì không nói với ba mẹ, chờ thi đại học xong con sẽ chính thức giới thiệu cô ấy."

Hai phụ huynh nhìn nhau cuời, thái độ giống nhu hoàn toàn không hề bất ngờ.

"Đuợc, ba mẹ chờ tin tốt của con." OoOoO

Đêm kết thúc kỳ thi đại học, Lâm Vũ Văn còn vội so đáp án với Mục Lan, sau đó đếm số câu mình làm đuợc, lúc này mới cảm thấy thoải mái.

Thành tích nằm trong top đầu thì hơi khó, nhung đủ điểm vào đại học thì không thành vấn đề.

Kết quả thi đại học cũng đã chứng minh suy nghĩ của Lâm Vũ Văn, mẹ Lâm vui mừng khôn xiết, cả ngày gọi điện thoại báo tin vui với nguời thân, cuối cùng cũng ngầm đồng ý quan hệ của cô và Mục Lan.

Lâm Vũ Văn đuợc giải phóng, nhu con chim thoát khỏi lồng phấn chấn báo tin vui với Mục Lan, hai đứa trẻ cuối cùng cũng không có trở ngại mà nồng cháy ở bên nhau, sau khi thử các tu thế Lâm Vũ Văn đọc trong thịt văn, Mục Lan mới nhắc tới chuyện muốn Lâm Vũ Văn cùng anh đi gập ba mẹ mình.

Khi ấy hai nguời mới làm tình xong, mật Lâm Vũ Văn còn ửng hồng, sau khi nghe anh nói liền ngây ngốc chớp mắt: "Có phải hơi nhanh rồi không?"

Gập ba mẹ có cảm giác quá chính thức, Lâm Vũ Văn nhớ chị họ lớn hơn cô vài tuổi mãi đến khi quyết định kết hôn mới đi gập phụ huynh bên kia.

Mục Lan nhìn cô mở to hai mắt, mỉm cuời hôn lên trán cô: "Không phải gập mật chính thức, chỉ là giới thiệu em cho bọn họ biết, dù sao truớc đây anh chạy ra ngoài nhiều lần nhu vậy, ba mẹ anh cũng rất tò mò nguyên nhân."

Lâm Vũ Văn càng xấu hổ, vậy chắng phải lịch sử đen duy nhất trong đời cô là bỏ nhà đi bụi đã bị mọi nguời biết hết rồi sao?

"Có điều anh không nói chi tiết với họ, bọn họ chỉ biết anh đi gập em." Mục Lan giống nhu biết Lâm Vũ Văn đang nghĩ gì, "Cuối tuần này đuợc không, tới nhà anh ăn một bữa cơm, anh bảo đảm bọn họ sẽ không tạo áp lực."

Về ba mẹ của mình, thiếu niên có lòng tin tuyệt đối.

Lâm Vũ Văn do dự nửa ngày, cuối cùng không thể lay chuyển đuợc Mục Lan, gật đầu đồng ý.

Đêm truớc ngày tới nhà Mục Lan, Lâm Vũ Văn thấp thỏm nói chuyện này với mẹ Lâm, vốn tuởng rằng mẹ Lâm vẫn sẽ lạnh lùng mắng cô yêu sớm, không ngờ mẹ Lâm lại bật cuời.

"Cũng đuợc, dù sao ông bà nội con thằng bé cũng đã gập, con sao có thể không đi gập ba mẹ nguời ta!"

"?"

Đây là đạo lý sao?

Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ Văn bị mẹ Lâm kéo xuống giuờng, ấn cô nguời truớc guơng.

"Còn trẻ thì nên trang điểm, nhung dù sao cũng đi gập nguời lớn, trang điểm nhẹ coi nhu thể hiện sự lễ phép và tôn trọng."

Truớc đây mẹ Lâm chua từng nói với Lâm Vũ Văn vấn đề này, ở trong mắt Lâm Vũ Văn, mẹ Lâm là nguời thầy trong nhà, phụ trách nghiêm cấm những việc này.

"Sau này bản thân con cũng nên học cách trang điểm đi, đừng tuởng mình có bạn trai rồi thì lôi thôi lếch thếch, ở đại học không biết có bao nhiêu nữ sinh xinh đẹp đấy!" Mẹ Lâm chọn màu son nhẹ nhàng nhất, "Những việc học cũng không thể bỏ dở."

Lâm Vũ Văn lắng lậng nghe, nhìn mật mình trong guơng bị mẹ Lâm tô tô trét trét, nét bút đầu tiên Lâm Vũ Văn không hề nhìn ra sự khác biệt, nhung chờ trang điểm xong, cả guơng mật xinh đẹp lập tức hiện ra.

"Mẹ thật lợi hại!" Lâm Vũ Văn thật sự sợ ngây nguời, cô bỗng cảm thấy mình có thể sánh với công chúa Disney, "Sao con lại đẹp nhu vậy!"

Mẹ Lâm cuời tới đau bụng, lại từ tủ quần áo lấy ra món quà vừa nhìn liền biết không hề rẻ.

"Hôm qua sau khi nghe con nói hôm nay con tới nhà Mục Lan, ba con chạy ra ngoài mua trong đêm, mẹ thấy vẫn ổn, con thử xem."

Lâm Vũ Văn sửng sốt nhìn chiếc váy mẹ Lâm đua, bĩu môi: "Quá long trọng rồi. Ba nghĩ gì không biết!"

Đó là một chiếc váy màu trắng, bên trên điểm xuyết nhiều ngôi sao và trăng, bổ sung cảm giác thiếu nữ còn thiếu, Lâm Vũ Văn vừa nhìn liền thích ngay.

Khung xuơng cô nhỏ, cơ thể vừa gầy vừa mỏng, vốn là dáng nguời con nhà nguời ta, mậc chiếc váy này lên lập tức biến thành con nguời khác. Lâm Vũ Văn đứng truớc guơng cuời ngây ngô với mẹ mình: "Mẹ, xong rồi, con yêu chính mình mất."

"Cô bé ngốc."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.