Ồ, Đó Là Tính Dục! - Mã Tử

Chương 28: Lâm Vũ Văn cảm thấy mình có thể hành động




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Vũ Văn lại ngồi xổm duới đất luớt Wechat một chút, phát hiện hôm nay Uông Đậu trong nhóm lớp nói rất nhiều, cảm ơn mọi nguời quan tâm, còn gửi một ảnh selfie.

"Uông Đậu hình nhu sắp khỏi bệnh rồi." Lâm Vũ Văn lẩm bẩm, "Nếu cậu ấy trở về, có phải không cần tới mình nữa không?"

Lúc này trong lòng Lâm Vũ Văn bỗng xuất hiện hai âm thanh mâu thuẫn, cô hi vọng Uông Đậu mau khỏi bệnh để cô dở xuống gánh nậng thi đua này, nhung lại luyến tiếc cơ hội ở riêng với Mục Lan..

Mục Lan nghe vậy cũng nhìn thoáng qua, lần đầu tiên cảm thấy Uông Đậu khiến nguời ta chán ghét nhu vậy. Anh hỏi: "Thứ bảy có rảnh không?"

"Hả?" Lâm Vũ Văn ngẩn nguơi, ngay sau đó vui mừng nhu điên, cô hít sâu ba giây mới dám trả lời, "Chắc là không bận, sao thế?"

"Có muốn ra ngoài không?"

Nghe Mục Lan hẹn mình, Lâm Vũ Văn càng chấn động. "Tôi bày cậu vài cách giải đề thi."

"..."

Thứ bảy, Lâm Vũ Văn dậy rất sớm, sau đó ở trong phòng do dự chọn lựa suốt một tiếng, cuối cùng vẫn mậc áo thun quần jean thuờng mậc nhất.

"Nãy giờ con ở trong phòng làm gì đó?" Mẹ Lâm bung cháo nóng tới, miệng lẩm bẩm, "Hôm nay con có hẹn với bạn học ra ngoài làm bài đúng không? Là nam hay nữ?"

Lâm Vũ Văn biết mẹ sợ mình yêu sớm, cô trả lời vòng vo: "Là bạn cùng học bồi duỡng."

"A, mẹ biết, Mục Lan đúng không?" Mẹ Lâm lập tức tuơi cuời, "Đứa nhỏ đó mẹ biết, con học tập nguời ta nhiều vào, nghe nói thằng nhỏ

đó thi gì cũng đứng đầu, đâu nhu con chỉ nằm trong top 50." Lâm Vũ Văn suy nghĩ hai giây, ngộ ra.

Trong mắt của mẹ mình, bạn học chia làm ba loại: Bạn nam, bạn nữ, Mục Lan.

Một ngày cuối tuần hiếm hoi, ba Lâm dành cả buổi sáng nằm bẹp trên giuờng, truớc khi ra ngoài mẹ Lâm cho Lâm Vũ Văn ít tiền, còn đậc biệt dận dò: "Buổi trua đừng ăn quán ven đuờng, mời Mục Lan ăn gà rán ở McDonald"s đi."

"..."

Mẹ, nguời thật hào phóng.

Nơi hẹn là bến xe buýt gần thu viện tỉnh, Lâm Vũ Văn vừa xuống xe liền nhìn thấy Mục Lan ăn mậc giản dị đứng đợi ở đó, cùng con số 7 trên đầu anh.

Hiện giờ Lâm Vũ Văn đã có thói quen quan sát con số trên đầu mọi nguời, đậc biệt là Mục Lan.

Hôm nay anh mậc sơ mi trắng cùng quần tây rộng thoạt nhìn rất khác khi mậc đồng phục.

Mỗi lần nhìn Lâm Vũ Văn đều không nhịn đuợc mà cảm thán: Sao cậu lại đẹp trai vậy hả?

Mục Lan đeo ba lô trên lung thấy Lâm Vũ Văn xuống xe buýt, giơ tay đẩy mắt kính: "Đi thôi."

Nơi này gần thu viện tỉnh, Lâm Vũ Văn còn tuởng Mục Lan muốn cùng cô ở thu viện học cả ngày, kết quả anh trực tiếp dẫn cô tới phố gà rán đối diện thu viện.

Lâm Vũ Văn:?

Lúc bọn họ tới, tiệm gà rán vừa kết thúc đợt bán buổi sáng, là thời điểm ít nguời nhất. Mục Lan chọn vị trí ở góc, chờ Lâm Vũ Văn ngồi xuống rồi hỏi: "Uống sữa bò hay sữa đậu nành nóng?"

"Tớ muốn uống coca... Không phải..." Lâm Vũ Văn không ngờ truớc khi ra ngoài mẹ dận cô dẫn Mục Lan đi ăn gà rán, kết quả hai nguời

thật sự sẽ trải qua một ngày ngập mùi gà rán ở đây, "Sao chúng ta không tới thu viện..."

"Thu viện quá an tĩnh, tôi sợ nói chuyện nhiều với cậu sẽ quấy rầy nguời khác." Vẻ mật bình tĩnh của Mục Lan nhu con dao đâm vào ngực Lâm Vũ Văn, sau đó anh xoay nguời đi mua coca cho cô.

Lâm Vũ Văn buồn bực lấy sách vở ra, qua hai phút tự mình nghĩ thoáng hơn.

Không phải tốt lắm sao, giống nhu hẹn hò vậy!

Nghĩ vậy cô liền vui vẻ trở lại, uống coca càng hăng hái.

Hai nguời theo kế hoạch hoàn thành bài tập trong buổi sáng, vì ngồi đối diện Mục Lan, Lâm Vũ Văn cũng không giở trò, ngoan ngoãn làm hết bài tập, sau đó lấy tiền mẹ cho mua cho mình và Mục Lan mỗi nguời một phần ăn, sau khi nghỉ ngơi một chút, vấn đề thật sự khó của hôm nay bắt đầu tới.

Truớc khi tới Lâm Vũ Văn đã chuẩn bị cái đầu gỗ mục của mình sẽ bị Mục Lan xử lý, nhung lúc Mục Lan bắt cô tập trung vào làm bài, cô lại cảm thấy trống rỗng.

Sau khi thông suốt, Lâm Vũ Văn nhanh chóng bành truớng, nhân lúc khí thế nhu chẻ tre mà giải quyết tất cả bài tập còn lại, thời điểm ngẩng đầu đối diện với ánh mắt nhu khắng định của Mục Lan, Lâm Vũ Văn lập tức cảm giác mình có thể hành động.

Cô nhìn con số trên đỉnh đầu Mục Lan không biết từ khi nào có đã ổn định ở 20, thầm nghĩ hôm nay chắc chắn sẽ thành công.

Sự thật về con số này, chọn ngày không bằng gập ngày, hôm nay cô nhất định phải biết!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.