Bội bạn
Tuế Yến đứng ở ngoài cửa.
- --
Bội bạn: Phản bội
- --
Tuế Yến dưỡng bệnh ở hầu phủ nửa tháng Đoan Minh Sùng mới xử lý hết chuyện trong triều.
"Chỉ… chỉ cho đất phong, đuổi khỏi kinh là xong việc rồi à?"
Quân Cảnh Hành gắt: "Không lẽ ngươi thật sự muốn thái tử tàn hại hoàng tử à? Đối với một hoàng tử mà nói, đuổi khỏi kinh thành cũng xem như hình phạt nặng nhất, ngươi còn đòi gì nữa?"
Tuế Yến cắn thìa: "Ta còn tưởng ban rượu gì đó cơ."
"Ăn nói bậy bạ."
Tuế Yến bỏ thìa ra, hắn nhoài ra ghế dựa lưng xem Quân Cảnh Hành nghiên cứu thuốc: "Từ đầu tới cuối, hai người Đoan Chấp Túc với Đoan Như Vọng đều không có ý tranh đoạt hoàng vị. Cho bọn họ xuất kinh còn vừa ý bọn họ… chọn ra đất phong cho bọn họ chưa?"
"Chỉ nghe nói của tam hoàng tử ban đầu là Dung Châu, sau đó không biết sao lại đổi."
Tuế Yến cau mày: "Tại sao?"
"Tại sao?"
Đoan Chấp Túc nhẹ nhàng rót trà vào ly sứ, hai ngón tay đẩy ly tới trước mặt Đoan Minh Sùng, thản nhiên nói: "Chẳng tại sao cả."
Đoan Minh Sùng cụp mắt, vừa nhìn lá trà chìm nổi trong ly vừa nói: "Dung Châu là chốn cằn cỗi, núi nghèo đất hoang, thật sự không phải là nơi tốt để đi."
Đoan Chấp Túc nhấp ngụm trà: "Ta thích."
Đoan Minh Sùng bật cười: "Thích cái gì ở đó? Biên cảnh nguy hiểm khổ cực à? Hay là cát vàng bay đầy trời?"
Đoan Chấp Túc thong dong uống hết nửa ly trà rồi để ly xuống chiếc bàn tử đàn sau đó mới thong thả đáp: "Vong Quy biết lý do."
Đoan Minh Sùng: "..."
Nụ cười biến mất tiêu.
Lúc đứng dậy rời khỏi phủ, Đoan Minh Sùng còn thoáng nhìn Đoan Chấp Túc một cái.
Đoan Chấp Túc ngồi ngay ngắn bên án, y đưa mắt nhìn mặt hồ sóng nước lóng lánh ngoài hành lang dài, vẻ mặt bình thản, không biết lại nghĩ đến cái gì nữa.
Đoan Minh Sùng ngập ngừng một chốc mới hỏi: "Có đáng không?"
Đoan Chấp Túc không cử động, đôi mắt chăm chú nhìn mặt hồ đầy ắp ánh sáng. Y hững hờ hỏi: "Cái gì đáng?"
"Tính A Yến huynh cũng rõ, kể cả huynh có giúp y tránh kiếp nạn này, y chắc chắn cũng sẽ không tha thứ cho huynh."
Bàn tay cầm ly của Đoan Chấp Túc khẽ siết lại, y nghiêng đầu, chăm chú nhìn Đoan Minh Sùng, chốc sau mới nói: "Tất cả mọi chuyện ta làm không phải vì muốn y tha thứ cho mình."
Đoan Minh Sùng cau mày.
Đoan Chấp Túc đưa lưng về phía mặt hồ gợn sóng soi chiếu ánh tà dương, dù y nở nụ cười nhưng vẫn khiến người ta không mảy may thấy chút ấm áp nào.
Cô khổ quấn quanh người.
Không biết qua bao lâu, Đoan Chấp Túc chợt lẩm bẩm.
"Đời trước nợ, đời này trả."
"Ta…"
"Ta còn trả được không?"
Đoan Chấp Túc đưa tay đỡ trán, y cười khẽ, chỉ là nụ cười càng lúc càng cô đơn tuyệt vọng.
Quân Cảnh Hành nhún vai: "Thành ra cũng không biết sao thái tử lại chọn vùng đất giàu có bên đông dãy núi phía nam Thương Lạc, nghe đâu đã trình sổ con cho bệ hạ rồi."
Nếu không có gì bất ngờ, đất phong của Đoan Chấp Túc đã định xong.
"Ây da…"
Quân Cảnh Hành liếc cái là nhìn thấu hắn, y trợn trắng mắt: "Người ta đã chịu tội cho ngươi ngươi còn muốn tính kế người ta nữa phỏng?"
Tuế Yến vỗ lưng ghế: "Ta không dễ gì tiêu tan hiềm khích lúc trước với kẻ khác đâu. Bây giờ ta chỉ muốn thấy y sống không vui, như vậy ta mới vui."
Quân Cảnh Hành không vui búng trán hắn một cái: "Thú vui gì đây?"
Tuế Yến bị búng trán thì hơi ngả ra sau: "Thú vui bụng dạ hẹp hòi."
Quân Cảnh Hành không nhịn được bật cười, y đang định nói gì đấy thì bỗng trước mắt lóe lên một bóng đen, y còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một vật nặng hung tợn đánh vào mi tâm.
Tiếng trầm đục vang lên.
Y ngây người ra rồi bất giác đưa tay đè vào chỗ thoáng đau trên trán. Lúc này y mới phát hiện chỗ đánh trúng mình là ngón tay như đao của Vô Nguyện, không biết nàng ta đã để tay ở đấy từ khi nào.
Quân Cảnh Hành: "..."
Bỗng chốc Quân Cảnh Hành quên cả việc phải nổi giận thế nào.
Vô Nguyện chắn trước mặt Tuế Yến, lạnh lùng nhìn y: "Lần sau còn táy máy tay chân ta sẽ dùng đao thật."
Tuế Yến: "Chẹp…"
Quân Cảnh Hành: "..."
Chốc sau, cả thiên viện truyền tới tiếng gào thét như chó dại của Quân Cảnh Hành.
"Đầu óc ngươi không bị gì thật à?! Có bệnh thì đi tìm đại phu trị lẹ đi, đừng có gây họa cho người khác nữa!!"
"Ta cái đó là táy máy tay chân hả? Não ngươi hư mắt ngươi cũng mờ luôn rồi hả?!"
"Nói! Ngươi nói đi! Trả lời ta một câu!!"
Vô Nguyện không thèm cãi với y, chỉ là ném cho cái nhìn thương hại rồi quay sang nói với Tuế Yến: "Tiểu chủ tử, hình như y hơi điên, người tránh xa y chút, coi chừng bị cắn đó."
Quân Cảnh Hành: "..."
Tuế Yến: "Ừa ha ha ha ha ha!"
Quân Cảnh Hành bị chọc điên rồi
Màn đêm buông xuống, Đoan Minh Sùng vội vã tới hầu phủ.
Sau khi định ra hình phạt cho hai vị hoàng tử, Đoan Minh Sùng nhân lúc Đoan Như Vọng thất thế mà âm thầm khuấy loạn triều đường. Sau nửa tháng bận bịu liên tục, đây là lần đầu y đạp bước vào hầu phủ.
Chắc là sợ Tuế Yến tức giận, tay y còn cầm theo hồ lô ngào đường, trong lòng còn ôm cả đống mứt gói nhỏ gói to.
Y xua tay cho hạ nhân lui đi rồi đứng ở cổng thiên viện cả buổi trời, sau đó y mới hít sâu, đá cửa đi vào.
Trời hãy còn sớm nhưng hiếm thấy là Tuế Yến đang ngủ say.
Quân Cảnh Hành đang nghiền thuốc ở ngoài, thấy Đoan Minh Sùng đến thì vội cúi người hành lễ.
"Gặp mặt điện hạ."
Đoan Minh Sùng gật đầu: "A Yến đâu?"
"Đã uống uống đi ngủ rồi."
"Ừ."
Y đi vào nội thất, thấy Tuế Yến đương ngủ say, vẻ mặt vẫn tốt thì lui ra ngoài.
Quân Cảnh Hành vẫn chưa rời khỏi, y cúi đầu buông thõng tay như đang đợi Đoan Minh Sùng vậy.
"Có chuyện gì à?"
Quân Cảnh Hành ngập ngừng một chốc mới nói khẽ: "Điện hạ thứ tội, chuyện của Hàm Duệ là năm ấy ta ủy thác mới dẫn tới rắc rối bây giờ, mong điện hạ xử trí nhẹ."
Đoan Minh Sùng rũ mắt nhìn mấy tờ giấy trên án, y giở thử thì phát hiện Tuế Yến đang luyện chữ.
Y cười khẽ, tiện tay lật mấy tờ nữa, lơ đễnh nói: "Nàng ta mưu hại hoàng tử, dù là ai sai khiến thì đều phải giết cửu tộc, ngươi biết chứ?"
Quân Cảnh Hành im lặng một chốc rồi nói: "Biết."
Từ sao dạo Tuế Tuần nói chữ Tuế Yến xấu, hắn đã âm thầm nghẹn lại ý định luyện chữ, chỉ là không biết hắn bệnh nên tinh thần không tập trung hay là hắn vốn hay lo ra, luyện năm sáu tờ đã vứt bút không luyện nữa.
Đoan Minh Sùng lật một chốc đã xong, y thấy Quân Cảnh Hành quỳ dưới đất từ bao giờ thì bất đắc dĩ xoa mi tâm: "Lần này tội của Hàm Duệ bị người ta đào ra ánh sáng, nếu không phạt nặng sẽ làm người ta nói ra nói vào."
Quân Cảnh Hành cúi đầu, y khẽ cắn răng: "Nhưng nàng ấy…"
Đoan Minh Sùng ngắt lời: "Nhưng ta biết tất cả chuyện nàng ấy làm là vì cái gì, chuyện năm đó cô cũng có tham gia vào, tất nhiên sẽ không để nàng ta mất mạng."
Quân Cảnh Hành ngẩng đầu ngay: "Ý của thái tử điện hạ là…"
"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Cô sẽ phán lưu đày nàng ta, theo tam hoàng huynh tới thẳng đất phong."
Quân Cảnh Hành sửng sốt.
"Chỗ của tam hoàng huynh tất nhiên sẽ không bạc đãi nàng ta." Đoan Minh Sùng nói, "Ngày sau nếu muốn về kinh, cơ hội gì mà không có."
Nghe vậy Quân Cảnh Hành mới an tâm.
"Đa tạ điện hạ."
Đoan Minh Sùng tùy ý xua tay, y gấp tờ giấy trong tay ngay ngắn lại, sau đó…
Không hề nao núng nhét vào tay áo mình.
Quân Cảnh Hành: "..."
À ừ, mình có thấy gì đâu.
Đoan Minh Sùng làm xong chuyện ấy mà mặt mày không chút gợn sóng, y đứng lên hỏi: "Lệ Chiêu ở nơi nào?"
Quân Cảnh Hành kinh hãi.
Không biết chuyện của Lệ Chiêu là do Tuế Yến do dự không quyết hay thật sự quên nữa, từ sau khi về phủ hắn chưa từng nhắc tới, Quân Cảnh Hành sợ hắn phát bệnh nên cũng không dám chủ động nhắc tới.
Kéo dài như vậy đã hết nửa tháng.
Quân Cảnh Hành ướm hỏi: "Hôm nay điện hạ tới là vì chuyện của Lệ Chiêu sao?"
Ngày thường Tuế Yến uống thuốc xong còn phải vùng vẫy hồi lâu mới chịu ngủ, hôm nay không biết sao hắn uống thuốc xong, còn chưa đây một nén hương đã ngủ thiếp đi, có gọi cũng không tỉnh dậy.
Quân Cảnh Hành như hốt hoảng phát hiện ra gì đó, lòng rét lạnh. Y vội cúi đầu không dám hỏi thêm.
Đoan Minh Sùng từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói: "Y không xuống tay được, ta thay y… Đưa cô tới đó."
"Vâng…"
Phòng của hạ nhân ở hầu phủ đều được bố trí chỗ hậu viện, trời đã tối, Quân Cảnh Hành thắp đèn đưa Đoan Minh Sùng tới một gian phòng rồi đưa tay lên gõ cửa.
Rất nhanh, cửa được mở ra từ bên trong.
Trong phòng thắp nến, ánh sáng yếu ớt bị gió thổi lay.
Lệ Chiêu thấy hai người kia đứng ngoài cửa thì sửng sốt rồi quỳ xuống hành lễ.
Đoan Minh Sùng đưa mắt nhìn thẳng rồi đi vào, nhàn nhạt nói: "Không cần đâu, lễ của người Nam Cương cô nhận không nổi."
Lệ Chiêu run lên.
Đoan Minh Sùng đi vào trong phòng, liếc thấy chiếc hộp nhỏ vuông vức được bọc bằng vải đỏ thì không biết nghĩ tới cái gì, y bỗng cười nhạo một tiếng.
Lệ Chiêu vẫn quỳ dưới đất, có lẽ đã sớm biết kết cục của mình, lão hít sâu một hơi rồi nói thẳng: "Ta có lỗi với tiểu thiếu gia."
Quạn Cảnh Hành thờ ơ đứng nhìn.
Đoan Minh Sùng bật cười: "Cô rất muốn biết rốt cuộc Đoan Như Vọng đã hứa gì với ngươi mà có thể khiến ngươi nhẫn tâm ra tay với chủ nhân của mình?"
"Y chẳng hứa gì với ta cả, ta vốn dĩ là người Nam Cương, lúc trẻ ở biên cảnh bị thương nặng, trời xui đất khiến được lão hầu gia cứu, ta vì báo ân mới cam nguyện quy thuận về dưới trướng hầu gia."
Đoan Minh Sùng lạnh nhạt nhìn lão.
Đã nói đến mức này, Lệ Chiêu cũng không cần giấu nữa.
"Ta vốn tưởng cả đời này mình sẽ tận sức vì Tuế gia rồi chết già ở hầu phủ, chưa hề nghĩ sẽ gặp lại người Nam Cương."
"Cho nên ngươi nội ứng ngoại hợp, tính kế Tuế An hầu hết lòng hết dạ tin tưởng mình?"
Lệ Chiêu khẽ nhắm mắt: "Nước nhà với tình nghĩa khó vẹn toàn. Lời ta đã nói hết, ta có lỗi với lão hầu gia, có lỗi với… thiếu gia."
Đoan Minh Sùng không nói gì.
"Lệ mỗ* dưới Cửu Tuyền sẽ thỉnh tội với hầu gia." Lão hơi ngước nhìn chiếc hộp nhỏ bọc vải đỏ trên án, nhẹ giọng nói: "Xin thái tử điện hạ giao vật trên bàn cho tiểu thiếu gia."
*Mỗ: Cách tự xưng về bản thân
Nói xong, lão hơi nhấc tay, đoản đao đã giấu trong tay áo từ trước lóe ra ánh sáng lạnh, đột ngột đâm vào cổ họng lão.
Máu tràu ra ngay lập tức.
Thân thể lão nện xuống đất, tiếng trầm đục vang cả căn phòng.
Đoan Minh Sùng không thay đổi sắc mặt như đã sớm đoán được. Quân Cảnh Hành lại giật bắn, không ngờ một người nói chết là chết, sạch sẽ lưu loát.
Mùi máu tanh chậm rãi tràn ngập.
Quân Cảnh Hành nhìn thứ trên bàn: "Điện hạ, cái đó…"
Đoan Minh Sùng chau mày: "Đừng để ý, đốt là được."
"Nhưng còn bên hầu gia…"
"Dù cho tự sát lão cũng dùng đao của Nam Cương đủ thấy lão ta đã chọn lập trường cho mình từ sớm. Đồ của kẻ phản bội ta không dám để A Yến sử dụng."
"Nhưng…"
"Đốt là được, qua một thời gian thì nói với A Yến lão cớ mình có tuổi đã rời đi, không cần phải nói sự thật cho y hay."
Bây giờ sức khỏe Tuế Yến không tốt mấy, e là không chịu được kích động. Thêm nữa là Đoan Minh Sùng không dám cho hắn biết mình tàn nhẫn độc ác, can thiệp vào chuyện người của hắn.
Quân Cảnh Hành do dự hồi lâu rồi nói: "Vâng."
Quân Cảnh Hành vừa định lấy món đồ trên bàn thì một bên cửa khép hờ bỗng bị người đẩy ra.
Hai người sửng sốt ngoái nhìn lại.
Không biết Tuế Yến đã đứng ngoài cửa từ khi nào, hắn có chút mịt mờ nhìn vào trong phòng.
Dù đã sang xuân nhưng kinh thành hãy còn chút lạnh vậy mà hắn lại đi chân trần, ăn vận mỏng manh, bờ môi lạnh run.
Đoan Minh Sùng sững sờ, y tái mặt hệt như bản thân mình rơi vào hầm băng.