Ô Danh

Chương 89: Dĩ Đáo




Dĩ đáo: Đã tới

- --

Đoan Minh Sùng rời đi chưa bao lâu, Tuế Tuần đã đến.

Trong tay y là thánh chỉ màu vàng, y cau mày vén rèm châu đi vào rồi ngồi xuống bên giường ướm thử trán Tuế Yến trước, sau đấy y mới nói: "Trong cung có thánh chỉ."

"Nói gì vậy?"

Trông Tuế Tuần không mấy vui vẻ: "Muốn ta đảm nhiệm chức Binh bộ Thượng thư."

Trên khuôn mặt Tuế Yến vẫn còn chút tái nhợt vì bệnh, hắn nghiêng đầu ho rồi hỏi y: "Đại thần trong triều tiến cử huynh đảm nhận, bọn họ điên rồi à?"

"Không phải bọn họ, là thái tử."

"Ầy ý!"

Tuế Tuần liếc hắn: "Im miệng."

Tuế Yến đành phải cất lại sọt lời suýt buột miệng, lời nói ra thành: "Vậy ca ca không vui à? Ta nghe nói trong triều cãi nhau vì Binh bộ mấy ngày nay, tranh thủ định ra người đảm nhiệm trước năm mới cũng xem như là xong một chuyện."

"Chuyện trong triều phiền quá, ta không muốn dây vào."

Trước đó Tuế Tuần cũng đã nói với Đoan Minh Sùng vấn đề này, nhưng Đoan Minh Sùng thoạt trông có vẻ ôn hòa dễ chịu, xử lý chuyện lại quyết giữ ý mình, không để Tuế Tuần từ chối đã xử lý xong.

Tuế Yến nghi ngờ nhìn y: "Phải không?"

Tuế Tuần nghe vậy mới chau mày: "Với lại ta đã hứa với Giang Ninh năm sau sẽ đến Giang Nam, nếu trong triều có chuyện quan trọng khẩn cấp thì ta lại phải nuốt lời."

Tuế Yến: "..."

Nói tới nói lui cũng là vì Giang Ninh.

"Hoãn lại một hai năm rồi hãy đi, Giang Ninh tỷ tỷ hẳn sẽ không trách huynh đâu."

Tuế Tuần lạnh lùng nói: "Đây không phải là vấn đề trách hay không! Ta đã hứa với nàng ấy rồi sau đó lại nuốt lời thì có khác gì phường tiểu nhân bội tín bạc nghĩa không?!"

Tuế Yến: "..."

Không ngờ ca ca của mình lại nghĩ nhiều thế.

Tuế Yến đáp khô khốc: "Vậy huynh… nghĩ sao rồi?"

Tuế Tuần có chút phiền, y ném thánh chỉ lên giường: "Ta không biết, không phải đang nghĩ đây à?"

Tuế Yến kéo chăn rúc vào, hắn nói nhỏ: "Vậy huynh từ từ nghĩ đi, ta ngủ thêm chút nữa."

Tuế Tuần thấy khuôn mặt hắn vẫn còn vẻ bệnh tật thì khẽ gật đầu: "Ngủ đi, ta ở đây với đệ một chốc."

Tuế Yến cũng gật đầu.

Hắn nhắm mắt ủ giấc, đương lúc mơ màng thiếp đi, bên ngoài bỗng vang lên tiếng pháo nổ đì đùng dọa hắn giật mình tỉnh lại. Tuế Yến uể oải mở mắt, lấy tay đè lại lồ ng ngực đập loạn của mình, không có sức lực kêu: "Ca…"

Tuế Tuần đang ngồi bên cửa sổ dùng dao khắc khắc cây trâm, nghe tiếng hắn kêu thì cau mày.

"Hải Đường?"

Rất nhanh, Hải Đường đã nhảy nhót tới: "Nhị thiếu gia, có chuyện gì dặn dò ạ?"

"Không phải đã dặn mấy ngày này không được làm ồn trong phủ sao? Bây giờ ở ngoài là ai đốt pháo ồn tới vậy?"

"Chắc đám con nít phố bên đó, hôm nay trừ tịch, trên phố toàn người cả, có múa lân sư rồng nữa, rộn ràng lắm."

Tuế Yến nằm trong chăn chỉ lộ ra cái đầu, bây giờ hắn muốn đi chơi nhưng không cử động được chỉ có thể đố kỵ căm hận ra mặt.

Tuế Tuần đặt nửa cây trâm đang khắc xuống, y cầm theo dao khắc như đi chém người, đằng đằng sát khí đi ra ngoài.

Lát sau, tiếng pháo nổ bên ngoài đột ngột im bặt, cả một lúc lâu cũng không có âm thanh nào.

Tuế Yến: "..."

Hắn không cách nào tưởng tượng được ca ca hung thần ác sát nhà mình bằng cách nào mà có thể cầm dao khắc đi quát mấy đứa nhỏ kia ngừng chơi pháo.

Chốc sau, Tuế Tuần hung thần ác sát đội rét lạnh đi vào. Y ngồi xuống bên cửa sổ tiếp tục khắc trâm, làm như không có gì nói với Tuế Yến: "Không sao, ngủ đi. Ta cho người canh ở đầu ngõ rồi, sẽ không có ai qua đâu."

Tuế Yến: "..."

Bỗng chốc Tuế Yến không biết nói gì, hắn chỉ có thể khô khốc đáp: "Cám, cám ơn huynh trưởng."

"Ra vẻ, ngủ đi."

Tuế Yến thấy một lời khó nói hết mà rúc vào trong chăn.

Ngày trừ tịch, cả kinh thành đều là tiếng pháo vang từ sáng sớm cho đến tận mùng một năm mới. Con đường bên ngoài hầu phủ chẳng có âm thanh nào, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng đì đùng xa xa vang tới.

Lúc bệnh, Tuế Yến rất dễ mệt mỏi, chưa bao lâu hắn đã ngủ say.

Trong cung.

Đoan Minh Sùng bước xuống xe ngựa, một cung nhân khom người đi tới cung kính thưa: "Điện hạ, bệ hạ truyền lệnh nói nếu người quay về thì đi thẳng tới điện Thái Hòa."

Đoan Minh Sùng gật đầu: "Cô đi đổi y phục rồi sẽ qua đấy, làm phiền rồi."

Cung nhân vội nói không dám, hắn lại dặn thêm mấy câu nữa mới rời đi.

Đoan Minh Sùng quay về thay thuốc trên cánh tay rồi đổi sang mãng bào* sau đó mới dẫn người tới điện Thái Hòa.

*Mãng bào: Quần áo chính thức của quan lại, trên có thêu hình mãng xà bốn vuốt

Hôm nay là cung yến, triều thần đều đã tới từ sớm. Đoan Minh Sùng còn chưa đi tới điện Thái Hòa đã chạm trán Đoan Chấp Túc.

Đoan Minh Sùng không có hận ý gì với Đoan Chấp Túc, nhưng ít nhiều gì cũng vì chuyện Tuế Yến gián tiếp bị hắn hại trúng độc mà lòng có chút vướng mắc. Y không đổi sắc mặt mà đi tới khẽ gật đầu: "Tam hoàng huynh."

Đoan Chấp Túc gật đầu: "Thái tử điện hạ vẫn khỏe."

Đoan Minh Sùng với Đoan Như Vọng ở trong triều địa vị ngang nhau, người sáng mắt đều nhìn ra được. Ngoài mặt Đoan Chấp Túc không giúp bên nào nhưng ai mà biết hắn đang âm thầm bày ra kế gì, hơn nữa từ sau khi Đoan Hi Thần chết, hắn càng xuất thần nhập quỷ hơn, có lúc còn không thượng triều, cả ngày cáo bệnh.

Chỉ cần Đoan Chấp Túc không chủ động trêu chọc mình, Đoan Minh Sùng sẽ không khắc khe với hắn, nhưng nếu Đoan Chấp Túc thật sự không phân rõ tình thế thì dựa vào tính tình bây giờ của Đoan Minh Sùng, e là y sẽ ra tay không nể tình.

Hai người lãnh đạm đối mặt nhau. Ngay lúc Đoan Minh Sùng định cất bước rời đi trước, Đoan Chấp Túc lại gọi y, có vẻ muốn nói lại thôi.

"Thái tử điện hạ."

Đoan Minh Sùng ngừng bước, y ngoái nhìn hỏi: "Có việc gì?"

Đoan Chấp Túc gọi y lại thì có hơi hối hận, hắn đấu tranh một chốc rồi hỏi khẽ: "Vong Quy vẫn khỏe chứ."

Đoan Minh Sùng hơi cau mày.

Có lẽ nói ra được câu đầu tiên, Đoan Chấp Túc nói những câu sau cũng thông thuận hơn: "Ta nghe nói mấy ngày này y bệnh nặng… đã khá hơn chút nào chưa?"

Đoan Minh Sùng thản nhiên đáp: "Đã khỏe nhiều rồi, đa tạ tam hoàng huynh lo lắng."

Đoan Chấp Túc ngây người, trong lòng bỗng ùa lên một cảm giác có hơi kỳ quái: Giống như mấy ngày trước ở bãi săn ngoài thành, Đoan Minh Sùng thân mật ôm Tuế Yến trong lòng, còn cả câu cảm ơn chẳng duyên cớ lúc đưa trả lại áo choàng.

Đoan Chấp Túc liếc nhìn Đoan Minh Sùng, trong tích tắc đó, hình như hắn vừa nghĩ thông điều gì, đồng tử co lại kịch liệt, hắn có chút hoảng sợ nhìn Đoan Minh Sùng.

Câu Tống Tiển nói khi đó lại vờn quanh bên tai: "Sao ta nhìn hai người này cứ thấy quai quái thế này?"

"Đệ…"

Bờ môi Đoan Chấp Túc khẽ run, hắn đang định nói gì nữa thì thấy Đoan Minh Sùng nghiêng người nói với bên cạnh: "Nhị hoàng huynh."

Cũng không biết Đoan Như Vọng tới từ khi nào, cẩm bào xanh sẫm kéo lê dưới đất, gã cười như không cười nhìn hai người, không biết lại nghĩ tới cái gì nữa.

"Thái tử, Chấp Túc, trời lạnh thế này còn ở đây bàn chuyện gì quan trọng à?"

Lời Đoan Chấp Túc sắp buột miệng nói ra lại bị nuốt vào, hắn hơi cúi đầu: "Nhị hoàng huynh."

Tay áo rộng của Đoan Minh Sùng che lại bàn tay đang nắm chặt, trên mặt y vẫn là sự nho nhã hiền hòa: "Không có gì, tùy ý chuyện trò mấy câu mà thôi."

Không biết Đoan Như Vọng có tin không, gã hứng thú nhìn Đoan Chấp Túc như đang nghĩ làm sao kéo tam hoàng đệ hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ vào.

Nói về chuyện kéo người xuống quẫy nước đục thì Đoan Như Vọng có thể xem là cố sức rất nhiều.

Ba người trước sau đi vào điện Thái Hòa, Đoan Minh Sùng mặc kệ bọn họ, y để cung nhân dẫn mình tới chỗ ngồi. Một cung nhân cúi mi cụp mắt đứng bên phải phía sau lưng y, trong tay còn bê ly rượu.

Sau khi Đoan Minh Sùng ngồi xuống, y hàn huyên mấy câu với đại thần bên cạnh rồi ngoái đầu nhìn cung nhân kia, hững hờ nói: "Ngươi là người mới đến điện Thái Hòa à? Hình như cô chưa gặp ngươi bao giờ."

Cung nhân kia run lên, gã lúng túng nói: "Bẩm thái tử điện hạ, mấy ngài trước nô tài mới được điều tới điện Thái Hòa để hầu hạ."

Đoan Minh Sùng mỉm cười: "Vậy à?"

Y nói xong thì không hỏi nữa.

Cung nhân - Vô Mặc âm thầm nghiến răng, nhủ thầm tên hầu gia không có mắt kia còn kêu mình tới bảo vệ thái tử, cả đông cung con ruồi bay còn không lọt thế kia làm gì có chỗ cần mình bảo vệ. Đúng là ăn no rửng mỡ mà.

Nói thì nói thế chứ gã cũng dốc hết tâm huyết đổi đủ kiểu thân phận âm thầm cẩn thận đi lại trong cung, gã chỉ sợ thái tử không cẩn thận bị người ta hại chết, tới chừng đó Tuế Yến không liều mạng với mình mới lạ.

Vô Mặc cúi đầu, khóe mắt liếc nhìn Đoan Minh Sùng uống rượu tư thế ưu nhã, gã nghĩ mãi vẩn không nhìn ra thái tử cực kỳ khôn khéo này có thật sự nhu nhược bất kham như Tuế Yến nói hay không. Gã bắt đầu hoài nghi thái tử mà Tuế Yến nói với người mình nhìn thấy bây giờ là hai người khác nhau.

Trong lúc gã đang suy nghĩ lung tung, hoàng đế đã được đỡ lên long ỷ, kế đó mọi người quỳ xuống hô vang vạn tuế.

Trời tối. Trong thiên viện hầu phủ.

Tuế Yến khoác áo choàng thật dày ngồi trên nhuyễn tháp bên song cửa sổ, hắn hơi ngửa đầu nhìn bầu trời đen nhánh ngoài kia.

Tuế Yến sinh bệnh nên đêm trừ tịch hầu phủ cũng không quá náo nhiệt, chỉ tùy tiện bày tiệc rượu ăn uống qua loa rồi giải tán. Tuế Tuần là ngươi không hiểu phong nguyệt*, tất nhiên y sẽ không thu xếp mấy chuyện vặt, ngay cả đốt pháo cũng không cho người trong phủ làm. Ban đầu Hải Đường hứng chí bừng bừng định đi đốt pháo hoa lại bị Tuế Tuần hạ lệnh cưỡng chế, nó chỉ đành cất lại đống pháo mà chẳng cam lòng rồi ngoan ngoãn đi sắc thuốc.

*Phong nguyệt: Chuyện nho nhã lãng mạn

Đêm trừ tịch, Quân Cảnh Hành về Doãn phủ đón năm mới với Doãn Thâm Thu, trong thiên viện còn mình Tuế Tuần ở cạnh Tuế Yến.

Tay Tuế Tuần quen cầm kiếm giết địch, cầm dao khắc lại khó khăn vô cùng. Cả ngày y ở lại thiên viện với Tuế Yến, vừa ngồi vừa chau mày khắc cây trâm bằng gỗ hoa đào. Gỗ hoa đào thì hỏng không ít nhưng một thứ giống cây trâm cũng không khắc được.

Gỗ vụn trên vạt áo rơi xuống đất, y lại cầm khúc gỗ đào khác lên định khắc lại. Y chẳng ngẩng đầu đã nói: "Đừng ngồi đó hứng gió lâu quá, còn muốn bệnh nữa à?"

Tuế Yến vịn hai tay lên bệ cửa sổ, bên cạnh đặt mấy chậu than cháy đượm, hắn cũng chẳng thấy lạnh lắm.

"Đợi chút nữa."

Nghe vậy Tuế Tuần ngẩng đầu, y cau mày hỏi: "Đợi cái gì?"

Tuế Yến không đáp.

Đúng lúc Tuế Tuần định đứng lên quát hắn về giường nằm thì bầu trời đen nhánh ngoài xa bỗng vang tới tiếng rít, kế đó từng cụm pháo hoa bay lên trời rồi đột ngột nở rộ thành những tia sáng.

Tuế Yến cong mắt: "Đợi pháo hoa."

Tuế Tuần không thể hiểu được cái kiểu hứng thú này, y lạnh lùng bước lên nói: "Móng vuốt."

Tuế Yến lập tức rút tay về, kế đó Tuế Tuần mạnh bạo đóng cửa sổ lại: "Nằm xuống ngủ đi."

Hắn dẫu môi nói: "Huynh trưởng chẳng thú vị chút nào."

Tuế Tuần cũng thừa nhận: "Ta biết, khỏi cần đệ nói."

Y vừa nói vừa ôm Tuế Yến về giường, kéo chăn lại hết mới nói: "Năm nay không cần đón giao thừa, đệ nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai trong phủ chắc sẽ có nhiều người tới, có thể sẽ hơi ồn đấy."

Tuế Yến dựa vào gối đầu: "Mấy ngày nay ta ngủ nhiều quá, bây giờ không buồn ngủ."

"Ta đi hỏi Hải Đường xem nó sắc thuốc xong chưa nhé?"

Tuế Yến: "..."

"Rồi rồi rồi, ta đi ngủ đây! Ngủ ngay.".

Hắn không cam tâm rúc người vào trong chăn, ngẫm nghĩ một chốc, hắn lại nhô đầu ra: "Huynh trưởng, chừng nào huynh về phòng?"

"Chờ đệ ngủ đã."

Tuế Yến "ồ" lên rồi lăn lộn trong chăn cả ngày, hắn vẫn thấy không buồn ngủ lắm.

Chốc sau, Tuế Tuần xốc chăn lên, lạnh lùng vô tình nói: "Ngủ không được vừa hay, thuốc sắc xong rồi, uống hết rồi hãy ngủ."

Tuế Yến nhắm mắt giả chết ngay lập tức.

Nhưng vẫn vô ích. Hắn bị Tuế Tuần ép đút hết nửa bát thuốc, mặt mày xanh mét.

Tuế Tuần cầm bát thuốc đi: "Ngủ đi."

Tuế Yến làm gì còn sức giãy giụa, hắn bi ai trừng Tuế Tuần rồi cuộn vào chăn.

Không biết có phải do thuốc có tác dụng không, cơn buồn ngủ nhanh chóng phủ lấy hắn, chốc sau đã thiếp đi.

Tuế Yến còn tưởng mình ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã sang năm mới, không ngờ nửa đêm đã giật mình tỉnh lại. Hắn mơ màng mở mắt ra nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn giường, một bóng người thấp thoáng thắp đèn bên cạnh bàn.

Hắn mịt mờ gọi: "Huynh trưởng?"

Người bên ngoài sửng sốt rồi cất bước đi về phía hắn.

Hắn lại gọi: "Nguyệt Kiến à? Ngươi quay lại rồi à?"

Người đó đi tới trước giường rồi nhẹ nhàng giở màn lên lộ ra khuôn mặt tuấn mĩ, là Đoan Minh Sùng.

Tuế Yến ngây ngẩn, cả người tỉnh táo ngay tắp lự.

Đoan Minh Sùng cười với hắn: "Mới nãy ngươi gọi ai vậy?"

Vừa trông thấy Đoan Minh Sùng, làm gì Tuế Yến còn nhớ Nguyệt Kiến họ gì. Trên khuôn mặt hắn toàn là vẻ mừng rỡ. Tuế Yến dang tay với Đoan Minh Sùng, tít mắt gọi: "Điện hạ!"

Thấy hắn vui như thế, Đoan Minh Sùng cũng không tính toán chuyện mới nãy hắn gọi nhầm người.

Y đi tới, dịu dàng nắm tay Tuế Yến rồi thuận thế ngồi xuống giường. Tuế Yến tò mò vô cùng: "Không phải điện hạ nói mai mới đến à?"

Đoan Minh Sùng cười khẽ, y giơ một ngón tay đến bên môi Tuế Yến: "Suỵt!"

Tuế Yến ngậm miệng. Hắn nhẹ nhàng hít thở nghe Đoan Minh Sùng nói. Ai mà ngờ Đoan Minh Sùng không nói ngay mà lại như đang đợi gì đó.

Chỉ một chốc sau, giữa trời đêm quạnh quẽ tịch mịch bỗng vang lên tiếng chuông bình thản trong đêm trừ tịch đón năm mới ở kinh thành. Ánh nến nghiêng nghiêng cạnh màn giường, soi sáng nửa gương mặt nhu hòa ấm áp của Đoan Minh Sùng

Tuế Yến ngây ra nhìn y.

Đoan Minh Sùng nghe tiếng chuông xong mới cười khẽ: "Đã sang ngày mai, ta đến đây."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.