Ở Cuối Mùa Thu - Tam Quý Miêu

Chương 24: Hoàn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi tôi đến bệnh viện, mẹ đã ra khỏi phòng cấp cứu.

Mẹ nằm trên giường, suy nhược, muốn cười với tôi nhưng không thể.

Mẹ gầy đi rất nhiều, trông như một bộ xương.

Bệnh của mẹ nặng đến mức phải cấp cứu, vì vậy tôi đã nghỉ học và ở lì trong bệnh viện.

Mặc dù Đồng Thiên Minh đã sắp xếp cho mẹ tôi các dịch vụ chăm sóc chuyên nghiệp, nhưng tôi vẫn ở bên cạnh mẹ, kể cho mẹ nghe những mẫu chuyện cười, lau chùi cơ thể, cho mẹ uống nước, tôi hy vọng mẹ sẽ mau khỏe lên.

Tình trạng bệnh của mẹ đã có chút cải thiện, đúng vào thời điểm gần Tết.

Tính thời gian, tôi đã chia tay Thẩm Yến được hai tháng.

Vì tôi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hắn và Lưu Á Bình ở ngoài văn phòng hắn.

Tôi còn nhớ giọng điệu tức giận của Lưu Á Bình: "Thẩm Yến, cậu có biết một giáo viên và học sinh không thể ở bên nhau cho thế nào hay không…Khả năng của cậu ai cũng nhìn thấy, có thể nói là tương lai rực rỡ, tại sao cậu lại làm những việc như vậy?"

Hôm đó, tôi đã đứng ở ngoài cửa trong một thời gian dài, tôi nghe Thẩm Yến nói rằng hắn tôn trọng quyết định của tôi, nếu không chia tay, hắn sẽ từ chức.

Từ chức...

Chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng lại có trọng lượng lớn, làm tôi hầu như không thể thở nổi.

Dù rằng do tôi đã cám dỗ hắn trước, nhưng hắn không nói gì.

Tôi không cần hắn từ bỏ cái gì vì tôi, cho nên tôi bắt đầu trốn tránh hắn.

Thẩm Yến đã gọi tôi vào văn phòng trong một buổi tối tự học.

"Tại sao gần đây em luôn trốn tránh anh?" Hắn đã nhận ra điều không ổn của tôi.

Tôi chỉ cười một cách không quan tâm: "Vì gần đây em đã tìm thấy một chàng trai thú vị hơn thầy ở một lớp khác, vì vậy..." Tôi nhìn hắn, cười nhẹ nhàng, "Em muốn đổi mục tiêu."

Hắn nhìn vào mắt tôi với đầy vẻ khó tin, cùng với nỗi đau đớn, sau đó hắn chậm rãi hỏi: "Em vừa nói... gì?"

"Em nói, em đã không còn thích thầy nữa, thầy không nhận ra sao?" Tôi kìm nén nước mắt, không muốn khóc.

Nhìn vào đôi mắt đẹp của hắn, tôi cố gắng phủ nhận trong lòng.

Không phải, em không thích ai khác, em chỉ... không muốn trở thành gánh nặng của anh.

Hôm đó, Thẩm Yến đã đỏ mắt trong văn phòng, thật lâu sau hắn mới nhẹ nhàng thốt lên: "Tôi hiểu rồi."

Tôi chỉ cười khinh thường và bỏ đi mà không quay đầu lại, ra khỏi văn phòng, nước mắt trào ra, tôi cố gắng chạy, nhưng không thể ngừng lại được.

Để chăm sóc mẹ tốt hơn và không phải đối mặt với Thẩm Yến nữa, tôi đã làm thủ tục thôi học.

Tôi dự định năm sau sẽ học lại ở một trường nội trú, phong bế hoàn toàn để học cho hết lớp 12, Đồng Thiên Minh hoàn toàn ủng hộ điều này.

Trong những ngày ở bệnh viện, tôi có rất nhiều thời gian trống.

Vì vậy, tôi thường ngồi trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ, luôn nhớ về Thẩm Yến, về bộ dạng hắn nghiêm túc, về hình ảnh hắn cúi đầu hôn tôi.

Đôi khi tôi cũng tự hỏi, chậu hoa dâm bụt trên ban công của hắn đã nở hoa hay chưa, hoa có đẹp lắm không…

Số điện thoại của hắn đã được tôi ghi nhớ trong lòng, đôi khi dãy số đó cũng xuất hiện trên màn hình điện thoại của tôi, số lần từ nhiều thành ít, tôi biết rằng bên kia đầu dây chính là người tôi nhung nhớ, nhưng tôi không đủ dũng cảm để nhấc máy.

Tôi không muốn trở thành gánh nặng của hắn, không muốn trở thành gánh nặng của bất kỳ ai.

Tôi hy vọng Thẩm Yến có thể có được những gì mình muốn.

Dù sao đi nữa, hắn cũng là một người rất tốt, rất tuyệt vời.

- ----------

Một năm trôi qua nhanh chóng, chỉ chớp mắt mà tôi đã vào đại học.

Tôi đã nhìn thấy tòa tháp ngà trong giấc mơ của mình, giờ đây nó xuất hiện trước mắt tôi một cách rất gần gũi, nhưng lại có chút không chân thực.

Vừa mới bắt đầu học kỳ, nhà trường đã tổ chức một buổi thuyết trình về kiến thức vật lý.

Tôi nhìn tên buổi thuyết trình, đó là một buổi thuyết trình xoay quanh sự liên kết lượng tử.

"Liên kết lượng tử".

Điều này khiến tôi nhớ đến một người trầm tĩnh dịu dàng, người đã từng giải thích cho tôi nghe về từ này.

Nhưng bây giờ...

Khi tôi đang mơ màng, đám đông xô đẩy, tôi suýt nữa thì ngã, nhưng một cánh tay mạnh mẽ đã giữ tôi lại.

Tôi rơi vào một vòng tay ấm áp.

Mùi hương quen thuộc, như ánh nắng mặt trời, ôm lấy tôi, đưa tôi trở lại mùa thu năm đó, mùa thu mà tôi mơ ước.

Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt làm nhoè đi hình dạng của người trước mặt.

Tôi nghe thấy giọng nói kia, từ trong lồng ngực hắn: "Chào em, bạn học Đồng, tôi là người trình bày chính của buổi thuyết trình hôm nay, Thẩm Yến."

****

Khi hai hạt nhân trong vũ trụ va chạm vào nhau, chúng sẽ liên kết với nhau mãi mãi, cho đến khi hoàn thành sứ mệnh cuối cùng

"Vì vậy, em và thầy là định mệnh của nhau"

- -------hoàn---------

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.