Nyx Ở Chợ Đêm

Chương 18




Lăng Sấm đang nhắn tin với Điền Miêu Miêu bị nghẹn họng.

Hình như sau khi anh và Điền Miêu Miêu thêm WeChat thì ngày nào cũng nhắn tin với nhau…Nên người dì Điền nhắc tới là anh thật?

Điền Miêu Miêu: Có phải mẹ em thêm mắm dặm muối gì với anh không!

Khóe miệng Lăng Sấm hơi cong lên, anh trả lời: “Dì nói em lén lút, còn cười ngây ngô với điện thoại nữa.”

Điền Miêu Miêu:...Em làm gì cười ngây ngô!! Mẹ em tự suy diễn linh tinh thôi! Anh đừng tin!

Lăng Sấm: Nên em lén lút thật?

Điền Miêu Miêu:...Em sợ mẹ nghĩ lung tung mới né mẹ, nào ngờ mẹ còn nghĩ nhiều hơn!

Lần này Lăng Sấm cười thành tiếng.

Khi Điền Miêu Miêu nhìn thấy biểu tượng cảm xúc cười mà anh gửi đến, đầu tiên cô cảm thán hóa ra anh cũng dùng biểu tượng cảm xúc, sau đó mới chuyển chủ đề: "Hôm nay anh không chuẩn bị bày quầy hàng à?”

Lăng Sấm: Hôm nay trời mưa nên không mở quầy

Điền Miêu Miêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn tối hơn trước, chắc sắp mưa rồi.

Lăng Sấm: Vừa hay tận dụng cơ hội này làm sạch máy lọc khói

Điền Miêu Miêu: Ồ, em cũng dùng cái này mà chưa làm sạch bao giờ, dễ làm sạch không anh?

Lăng Sấm: Ừm, rất dễ

Hai người hàn huyên thêm vài câu, Điền Miêu Miêu cũng không quấy rầy anh nữa, đang tính tìm người phụ việc cho mình. Ngày nào cũng nghỉ rất muộn nên cô quyết định tìm một người sống gần công viên Ánh Sao sẽ tiện hơn.

Cô soạn một tin tuyển dụng gửi vào nhóm thịt nướng, hi vọng hàng xóm thấy ai thích hợp sẽ giới thiệu cho mình.

Lúc đầu cô còn lo lắng việc tuyển người không suôn sẻ lắm, nào ngờ một đồng nghiệp cũ ở khách sạn nhắn tin riêng với cô.

Chúc Tinh: Chị Miêu Miêu tuyển người làm hả? Em có thể giúp chị nè!

Chúc Tinh học việc ở bếp sau của khách sạn, ban đầu cô bé không tiếp xúc nhiều với Điền Miêu Miêu lắm nhưng do cả hai đều sống ở khu này, thỉnh thoảng có thể gặp nhau trên tàu điện ngầm, thường xuyên qua lại nên quen thuộc. Mặc dù từ lúc Điền Miêu Miêu mở quầy hàng ở cửa Bắc chợ đêm cô bé chưa từng đến ăn nhưng đã tham gia vào nhóm của cô ngay.

Điền Miêu Miêu: Tinh Tinh vẫn chưa tìm được việc làm à?

Chúc Tinh: Chưa, bây giờ tìm việc không dễ [khóc]

Điền Miêu Miêu: Vậy em có thể đến chỗ chị thử, nhưng bán đồ nướng vất vả lắm, thời gian dọn quầy cũng khá trễ.

Chúc Tinh: Không sao, em không sợ vất vả! Em sống gần đây nên về khuya cũng không sao

Điền Miêu Miêu: Lát nữa chị gửi địa chỉ nhà chị cho em, em có thể đến phỏng vấn không?

Chúc Tinh: Được ạ!

Chúc Tinh đến bằng một chiếc xe đạp công cộng, cô bé vừa tới chung cư của Điền Miêu Miêu là trời mưa ngay. Điền Miêu Miêu thấy sắc trời không tốt bèn cầm ô lớn đứng đợi cô ở dưới, sợ cô bé đến sẽ bị dính mưa.

"Chị Miêu Miêu tốt quá đi, còn ở đây chờ em nữa.” Chúc Tinh khóa xe đạp công cộng lại rồi chung ô về nhà với Điền Miêu Miêu.

Điền Đậu Đậu đang dựa vào ghế sô pha xem TV, nghe thấy tiếng mở cửa liền nhìn sang. Điền Miêu Miêu đứng trước của nhà cất ô rồi đưa một đôi dép lê của mình cho Chúc Tinh.

Chúc Tinh cảm ơn cô rồi bước vào nhà, cô bé mỉm cười chào hỏi Điền Đậu Đậu đang ngồi trên ghế sô pha: “Cậu là em trai của chị Miêu Miêu đúng không? Xin chào, tôi là Chúc Tinh.”

Điền Đậu Đậu không ngờ người đến là một cô gái trẻ, cậu đột nhiên xấu hổ không biết để tay chân ở đâu: “À xin chào xin chào, chân tôi bị thương nên không tiện…”

"Tôi biết mà, chị Miêu Miêu đã nói với tôi rồi, cậu đừng nhúc nhích, cứ ngồi đó nghỉ ngơi đi.” Chúc Tinh vừa nói chuyện vừa đi vào với Điền Miêu Miêu, "Tôi nghe chị Miêu Miêu nói trước kia cậu phụ việc trong phòng bếp của khách sạn hả?”

"Đúng vậy," Điền Đậu Đậu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Chúc Tinh, hơi xấu hổ xoa gáy của mình, "Giúp cha một chút thôi."

Chúc Tinh mỉm cười nói với cậu: "Vậy thì chúng ta giống nhau rồi! Trước đó tôi làm chung khách sạn với chị Miêu Miêu, tôi học việc ở bếp sau.”

Điền Đậu Đậu nói: "Có thể học việc ở khách sạn năm sao là siêu lắm.”

"Không đâu, chỉ là đầu bếp đều siêu dã man, tôi học việc lâu như vậy cũng học được không ít.” Chúc Tinh sợ Điền Miêu Miêu không cần mình nên vội vàng nói ra ưu điểm của bản thân, "Ngoại trừ xử lý nguyên liệu thì em cũng làm một số món ăn đơn giản, em làm rất nhanh nên có thể giúp hai người!”

Điền Miêu Miêu rót cho cô bé một ly nước và nói: "Chị biết, mấy người học việc ở bếp sau đều nói em giỏi nhất. Bây giờ Đậu Đậu bị thương nên chị muốn tìm một người phụ trách nướng đồ nướng, chờ sau này chân thằng bé đỡ hơn hai em nướng chung cũng sẽ nhanh hơn.”

"Vâng vâng, em cũng biết nướng đồ nướng, tuy không giỏi như Đậu Đậu nhưng em học nhanh lắm!”

Điền Miêu Miêu cười nói với cô bé: "Chị tin mà, vừa hay chỗ này có một cái lò nướng gia đình, hay là em thử nướng vài xiên cho chị xem đi.”

"Không vấn đề!"

Chúc Tinh theo Điền Miêu Miêu vào bếp, Điền Đậu Đậu sửa sang áo phông của mình, vuốt lại tóc rồi chống nạng đi đến bên ngoài bếp.

“Em theo làm gì?” Điền Miêu Miêu lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, quay lại nhìn Điền Đậu Đậu.

Điền Đậu Đậu giả vờ ho một tiếng rồi nói: "Là cao thủ đồ nướng đương nhiên em phải xem kỹ thuật của cậu ấy xem có chỗ nào làm sai thì có thể chỉ cậu ấy.”

Đây là lần đầu tiên Điền Miêu Miêu thấy cậu tích cực như vậy, cô liếc cậu một cái, cuối cùng nhìn đôi chân quấn băng gạc của cậu: "Chân em hết đau rồi? Mới nãy còn nhờ chị lấy khăn tay giùm mà bây giờ lại có sức xem người khác nướng đồ nướng rồi."

"Cái đó, cái đó khác. Em luôn nghiêm túc với công việc của mình."

Khóe miệng Điền Miêu Miêu giật giật, không muốn vạch trần cậu.

Cũng không biết trước kia là ai ầm ĩ đòi nghỉ ngơi.

Chúc Tinh đi ra ngoài lấy một cái ghế dựa cho Điền Đậu Đậu, bảo cậu ngồi xuống: “Mời đầu bếp Đậu Đậu ngồi xuống xem và đưa ra lời khuyên.”

“Được rồi, khụ.” Khi Điền Đậu Đậu ngồi xuống đã ngửi thấy mùi thơm từ tóc của Chúc Tinh làm tai cậu hơi đỏ lên.

Điền Miêu Miêu vẫn nhìn chằm chằm vào cậu rồi híp mắt, mẹ của cô nên về trễ hơn một ngày mới đúng! Như vậy sao còn có thể quan tâm cô yêu hay không chứ!

Nhưng Điền Đậu Đậu đúng là, cách khoảng thời gian cậu thất bại trong việc tình yêu mới có bao lâu đâu mà đã rơi vào bể tình tiếp rồi?!

Ha ha, đàn ông.

Cô không quan tâm Điền Đậu Đậu nữa mà tập trung thảo luận về thịt nướng với Chúc Tinh, mặc dù Chúc Tinh không phải là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này nhưng dù sao cũng đã làm việc ở bếp sau lâu như vậy nên hơi đề điểm một chút là cô bé hiểu ngay.

Điền Miêu Miêu thương lượng tiền lương với cô bé, nói nếu ngày mai không mưa là có thể đi bán.

Chúc Tinh thất nghiệp một khoảng thời gian đã rất lo lắng, hôm nay cuối cùng cô bé cũng tìm được công việc mới nên vô cùng phấn khởi: "Vậy chiều mai em sẽ qua, có cần giúp gì thì nói với em!"

“Được.” Sau khi Điền Miêu Miêu tiễn Chúc Tinh đi, cô quay lại nhìn Điền Đậu Đậu đầy ẩn ý.

Giống hệt như cách cậu nhìn mình trước đây.

Điền Đậu Đậu né tránh cô: "Chị làm gì đấy? Đừng hiểu lầm em.”

“Hừ, ai hiểu lầm em.” Điền Miêu Miêu đi tới, nhìn cậu cười: “Đừng nói em có cảm tình với Chúc Tinh nhé?”

“Em, em không hề, chị đừng nói tào lao.” Điền Đậu Đậu nhìn chung quanh nhưng không dám nhìn Điền Miêu Miêu, “Em chỉ cảm thấy cô ấy là một cô gái xinh đẹp thôi.”

"Ồ, vậy sao?"

“Đương nhiên.” Điền Đậu Đậu gật đầu, rõ ràng là thiếu khí thế, “À, cô ấy có bạn trai chưa?”

Điền Miêu Miêu hừ một tiếng: "Liên quan gì tới em?"

"Chẳng phải em lo quán đồ nướng của chúng ta bận quá ảnh hưởng đến việc yêu đương của cô ấy sao?" Điền Đậu Đậu nói đầy chính trực.

Điền Miêu Miêu dò xét cậu vài lần, nói với cậu: “Vậy sao chị biết, em tự đi hỏi đi.”

Nói đến đây cô lại đột nhiên cười: "Nhưng vấp ngã một lần là khôn ra ngay, giờ còn biết hỏi người ta có bạn trai chưa.”

Điền Đậu Đậu: "..."

Điền Đậu Đậu đã từng ngày nào trời cũng mưa để không phải bán buôn, nhưng bây giờ cậu chỉ hi vọng ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời để chị cậu có thể thuận lợi mở quầy hàng.

Thế thì chiều Chúc Tinh sẽ tới.

Ông trời dường như đã nghe thấy tiếng lòng của Điền Đậu Đậu, khó có khi quan tâm đến cậu, sau một đêm mưa cuối cùng trời quang mây tạnh.

Sau bữa trưa Điền Đậu Đậu bắt đầu tự mày mò bản thân, thậm chí cậu còn đặc biệt gội đầu.

Cậu mặc một chiếc áo phông mới toanh và quần đùi đứng trước gương, nghiêm túc suy nghĩ xem mình có nên bôi vuốt một ít sáp hay không.

Lúc Điền Miêu Miêu tới đã thấy dáng vẻ lòe loẹt này của cậu.

"...Lát nữa em còn xiên đồ ăn mà mặc quần áo mới như vậy làm gì? Không sợ dơ à?”

Điền Đậu Đậu nghe thấy giọng nói của cô thì quay lại nhìn cô: "Đây gọi là cảm giác về nghi thức làm việc. Thay một bộ đồ mới, làm một kiểu tóc mới sẽ mang lại một chút tươi mới cho công việc nhàm chán."

“Ồ.” Điền Miêu Miêu thờ ơ gật đầu, “Sao trước đây chị không thấy em có cảm giác nghi thức này nhỉ?”

"... Em mới khám phá ra được chưa! Nếu chị không có gì làm thì đi nói chuyện với anh Sấm đi!"

Điền Miêu Miêu: "..."

Cô quyết định tối nay sẽ nói với mẹ Điền Đậu Đậu lại yêu.

Vẫn là kiểu yêu đơn phương.

Buổi chiều Chúc Tinh đến sớm, thấy họ đang xiên đồ ăn thì chủ động mang găng tay giúp đỡ. Xiên đồ ăn là việc thủ công nên Điền Đậu Đậu đặc biệt tích cực dạy cô bé một vài điểm chính. Để xiên đồ ăn tốt hơn Chúc Tinh đã làm chậm hơn bọn họ nhiều nhưng có còn hơn không.

"À đúng rồi, tối nào cậu cũng đi bán với bọn tôi thì bạn trai cậu có ý kiến gì không?" Điền Đậu Đậu vô tình hỏi Chúc Tinh.

Chúc Tinh hơi sửng sốt, mặt đỏ bừng: "Tôi chưa có bạn trai."

"Ồ, ra vậy." Điền Đậu Đậu yên tâm ngay, "Không sao, cậu còn trẻ mà, không cần vội. Bây giờ vẫn nên tập trung vào sự nghiệp thì hơn.”

Điền Miêu Miêu nghiêng đầu nhìn cậu, nhưng Chúc Tinh lại gật đầu đầy nghiêm túc: "Đầu bếp Đậu Đậu nói đúng, bây giờ tôi còn không thể nuôi sống bản thân thì nói gì đến việc yêu đương.”

Cô bé nói xong lại tò mò nhìn Điền Miêu Miêu: "Chị Miêu Miêu có bạn trai chưa? Lúc trước ở khách sạn cũng có rất nhiều đồng nghiệp có ý với chị. Quản lý Giản đó..."

"Cậu nói Giản Khoan à?" Điền Đậu Đậu ngắt lời cô, "Anh ta thì là cái thá gì chứ, trước đó còn mời chị gái tôi đến khách sạn năm sao với anh ta nhưng mà chị tôi không đi, chị ấy chỉ thích cửa Bắc chợ đêm thôi."

Điền Miêu Miêu mím môi, vừa định nói gì thì Chúc Tinh đã nhìn Điền Đậu Đậu với sự tò mò: "Chị Miêu Miêu từ chối quản lý Giản hả? Trước đó tôi hi vọng bọn họ lắm đó!"

Xem ra ánh mắt chị Miêu Miêu cao ghê!

Điền Đậu Đậu hừ hai tiếng ra vẻ cao thâm rồi nói với Chúc Tinh: “Lát nữa cậu ra bán có thể để ý ông chủ Lăng của quầy cơm chiên kế bên, anh ấy đẹp trai hơn quản lý Giản nhiều.”

“Thật à?” Chúc Tinh vừa nghe đến trai đẹp là sáng mắt lên, mặc dù không muốn yêu nhưng ai mà chẳng thích ngắm trai đẹp!

"Ừm, cậu nên hi vọng anh ấy với chị gái tôi đi, rất nhiều người ở cửa Bắc chợ đêm ship bọn họ.”

Điền Miêu Miêu: "..."

Cô thấy Điền Đậu Đậu đang ỷ mình bị thương nên cô sẽ không đánh nó để mà lật trời.

Sau khi nghe cậu nói vậy Chúc Tinh rất tò mò về Lăng Sấm, ước gì có thể đến cửa Bắc chợ đêm càng sớm càng tốt.

Ba người chuẩn bị xiên cho quầy hàng, ăn tối ở nhà với nhau rồi Điền Miêu Miêu mới chở Chúc Tinh ra ngoài bằng xe đồ ăn.

Sau khi đến cửa Bắc chợ đêm, xe ăn của Lăng Sấm vẫn chưa đến, Chúc Tinh còn hơi thất vọng nhưng chẳng mấy chốc đã có khách đến gọi đồ nướng nên cô bé gạt đi những suy nghĩ khác, tập trung nướng đồ cho mọi người.

Hôm nay là lần đầu tiên cô bé ra bán nên nhất định phải thể hiện thật tốt.

Khi Lăng Sấm lái chiếc xe ăn uống của mình đến là lúc đợt khách đầu tiên đã được ăn đồ nướng. Anh đỗ xe rồi tới xem.

Điền Miêu Miêu đang chào khách, thấy anh đi tới liền cười nói với anh: "Ông chủ Lăng đến rồi à?"

“Ừ.” Lăng Sấm gật đầu, nhìn thấy Chúc Tinh đang nướng thịt trong xe đồ ăn. Anh nhìn thấy tin nhắn của Điền Miêu Miêu trong nhóm nói mình đã tuyển người nên tối nay sẽ mở quầy hàng đúng giờ.

"Đây là đầu bếp em mới tuyển à? Trẻ hơn anh tưởng.”

Vị khách bên cạnh nghe thấy lời này liền cười đáp: "Chứ còn gì nữa? Tôi vừa thấy là cô bé trẻ như thế còn lo tay nghề của cô bé không tốt, ai ngờ người ta nướng ngon không khác gì Điền Đậu Đậu.”

Điền Miêu Miêu nói: "Chúc Tinh từng làm việc trong bếp sau của một khách sạn năm sao. Tuy cô bé không phải là bếp trưởng nhưng vẫn thừa sức đến gian hàng nhỏ của tôi nướng."

Lăng Sấm nghe nói Chúc Tinh cũng làm việc trong khách sạn năm sao nên hỏi cô: “Cùng khách sạn với em à?”

"Đúng vậy, em ấy cũng sống gần đây nên khá tiện.”

Lăng Sấm khẽ gật đầu, chợ đêm đóng cửa muộn, ở xa thực sự rất phiền phức.

Khi Chúc Tinh quay lại, cô vừa hay nhìn thấy Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đang đứng cùng nhau, một người cúi đầu xuống một người ngẩng đầu lên nói gì đó.

Cảnh tượng này lập tức làm tim cô bé rạo rực. Mặc dù cô chưa từng gặp Lăng Sấm nhưng anh chàng đẹp trai này chắc chắn là anh không sai! Đậu Đậu nói đúng, hai người này đẹp đôi hơn quản lý Giản nhiều! Hai người này chỉ cần đứng chung một chỗ nói chuyện thôi cũng ngọt ngào rồi!

Thật tuyệt khi tìm được công việc này, không chỉ có thể kiếm tiền mà còn có thể đu CP, tuyệt vời.

Điền Miêu Miêu dường như nhận ra ánh mắt của cô bé, nên quay đầu nhìn cô: “Tinh Tinh nướng xong chưa?”

"Dạ xong rồi, thịt bò và sụn gà đã sẵn sàng.” Chúc Tinh liên tục gật đầu.

Điền Miêu Miêu đi lấy đồ đã nướng xong, Lăng Sấm thấy cô đang bận cũng quay về quầy của mình. Chúc Tinh vừa nhìn về hướng xe đồ ăn của anh vừa buôn chuyện với ĐIền Miêu Miêu: “Vừa nãy là ông chủ Lăng phải không chị Miêu Miêu? Đẹp trai quá đi!”

"..." Quả nhiên, dù sao khuôn mặt này cũng được cảnh sát chứng nhận đẹp trai.

"Hai người đang yêu nhau hả? Vừa rồi ánh mắt hai người nhìn nhau đắm đuối lắm!”

"..." Đuôi lông mày của Điền Miêu Miêu không khỏi giật giật, "Ánh mắt đắm đuối chỗ nào? Mấy người đu CP như bọn em toàn dựa vào trí tưởng tượng thôi hả?”

Chúc Tinh không thừa nhận mình tưởng tượng, nói lần sau thấy sẽ chụp cho cô xem.

Bằng chứng như núi làm cô không thể ngụy biện nữa.

Lăng Sấm vừa mới thu dọn đồ đạc xong, đang chuẩn bị mở quầy thì một chiếc xe điện ba bánh mà anh chưa từng thấy chạy qua.

Xe điện ba bánh này được thiết kế chuyên dụng cho quầy hàng, lớn hơn và cũng tinh tế, đẹp mắt hơn so với xe điện ba bánh thông thường, trên thân xe còn có treo biển quảng cáo có viết chữ vàng nền đỏ "buffet món kho" trông rất bắt mắt.

Đây cũng là lần đầu tiên Điền Miêu Miêu nhìn thấy chiếc xe này, người lái xe phía trước là một người đàn ông trẻ tuổi, trông lớn hơn Lăng Sấm vài tuổi, anh ấy mặc một chiếc áo phông kiểu miền núi và quần đùi, trên đầu còn đội một chiếc mũ rơm. Chiếc xe này cũng chậm rãi dừng ở ven đường dưới ánh mắt của mọi người giống như chiếc xe đồ ăn màu hồng của Điền Miêu Miêu,.

Ngay đối diện Điền Miêu Miêu, cạnh quầy mì chua cay của chị Trương.

Đây là...người mới? Điền Miêu Miêu chớp mắt, quả thật ở đây chưa có buffet món kho*, anh chàng kia tới làm đồ ăn vặt ở cửa Bắc chợ đêm ngày càng phong phú hơn.

*Từ gốc là 现捞卤菜 là một dạng buffet món kho, với nước sốt kho, các món ăn kèm do thực khách tự chọn, sau đó được nhìn thấy quá trình chế biến và có thể dùng bữa luôn tại chỗ (Tham khảo từ Huang MiaoMiao)

Ông chủ buffet cũng nhận thấy mọi người đang nhìn mình, anh ấy xuống xe, nhìn thấy quầy cơm chiên và đồ nướng đối diện với mình trước.

Hết cách rồi, xe đồ ăn của hai người nổi bật quá.

Trước khi đến anh cũng đã thiết kế chiếc xe điện ba bánh của mình lại, sơn thành màu xanh da trời, mùa hè trông sẽ rất mát mẻ. Không ngờ ở đây còn có người lái loại xe đồ ăn mắc tiền này phấn đấu hơn anh nhiều.

Còn là hai người nữa chứ.

Ánh mắt anh từ quầy cơm chiên chuyển sang quầy đồ nướng rồi dừng lại trên người Điền Miêu Miêu. Sau khi nhìn Điền Miêu Miêu vài giây, anh đột nhiên nhấc chân đi về phía đối diện.

“Miêu Miêu BBQ.” Anh nhìn thấy dòng chữ viết trên xe đồ ăn màu hồng, quay đầu cười với Điền Miêu Miêu, “Xem ra anh không nhận nhầm người, đúng là Điền Miêu Miêu.”

Điền Miêu Miêu nghe anh ấy gọi tên mình nên hơi kinh ngạc, thấy cô quan sát mình, người đối diện liền cởi mũ rơm ra để cô nhìn rõ mặt hơn: “Là tôi, Giang Thận đây, cô còn nhớ tôi không?"

Điền Miêu Miêu sửng sốt khi nghe thấy cái tên Giang Thận, sau đó cô ấy mở to mắt kinh ngạc: "Giám đốc Giang?! Sao anh cũng đến cửa Bắc chợ đêm mở quầy hàng rồi?"

_________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lăng Sấm:? Anh là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.