Nyx Ở Chợ Đêm

Chương 17




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tay Điền Đậu Đậu xiên đồ ăn dừng lại trong vô thức, quả nhiên mắt mẹ cậu sáng như sao!

Nhưng chị gái và anh Sấm đang trong giai đoạn mập mờ, chưa thể coi là yêu đương nên cậu lắc đầu rất chân thành: “Không có ạ, ngày nào chị ấy cũng bận rộn kiếm tiền sao mà có thời gian yêu đương được.”

Câu hỏi này rõ ràng là do mẹ Điền hỏi nhưng bây giờ Điền Đậu Đậu trả lời mẹ lại không tin lắm: “Thế con bé lén lút như vậy làm gì? Lại còn trốn trong bếp xem điện thoại nữa?”

“Cái này…biết đâu là bí mật thương mại?”

Mẹ Điền: “…”

Sau khi Điền Miêu Miêu trả lời tin nhắn của Lăng Sấm, cô quay đầu lại thì thấy mẹ ngồi bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào mình một cách khó hiểu.

Điền Miêu Miêu đột nhiên cảm thấy điện thoại mình đang cầm hơi nóng.

Trưng ra một gương mặt cười vờ như không để ý nhìn mẹ: “Mẹ nhìn con làm gì? Mẹ lén lười biếng hả?”

Điền Đậu Đậu: “…”

Cứ đánh đòn phủ đầu là được.

Mẹ Điền trầm mặc một lúc, quả nhiên lại cầm đồ ăn bên cạnh xiên tiếp, miệng cũng không nhàn rỗi: “Vừa rồi con nhắn tin với ai vậy?”

“Không có ai, chỉ là chào hàng thôi.” Điền Miêu Miêu đút điện thoại vào túi bộ đồ mặc ở nhà không chút do dự rồi bắt đầu thái đồ ăn, “Mời con đi tham gia lễ kỷ niệm gì đó, còn nói là có quà mang về nhưng con bảo không có thời gian.”

Mẹ Điền ồ một tiếng, không tiếp tục truy cứu vấn đề này nữa.

Ở phía bên kia, “Người bán hàng” Lăng Sấm vẫn đang đọc tin nhắn mà Điền Miêu Miêu vừa gửi.

Điền Miêu Miêu: Mẹ em thấy em trai bị thương nên tới ngay, hôm nay còn nhất quyết phải đi bán với em [che mặt]

Điền Miêu Miêu: Thôi không nói nữa, hôm nay em phụ trách thái đồ ăn [che mặt]

Lăng Sấm khẽ cười rồi đặt điện thoại sang một bên, không gửi tin nhắn cho cô nữa.

Sáu giờ tối, Điền Miêu Miêu đi ra khỏi nhà để xe cùng với chiếc xe ăn nhỏ màu hồng của mình. Chung cư cô sống có cửa hàng nhưng không phải kiểu trực tiếp xây tầng trệt thành các cửa hàng mà là cửa hàng hai tầng xây xuôi theo một bên đường cái bên ngoài chung cư.

Hầu hết những cửa hàng này đều được những người sống gần đó mua lại, lúc trước người bán nhà cho Điền Miêu Miêu còn gọi hỏi rõ cô có muốn mua cửa hàng hay không, nói thể thể giảm giá nội bộ cho cô.

Lúc đó công việc của Điền Miêu Miêu ở khách sạn rất ổn định nên không suy xét đến, nếu biết sẽ mất việc…lẽ ra cô nên mua một cửa hàng nhỏ.

Bây giờ những cửa hàng này đều đã được bán hết và chỉ tìm người thuê thôi, thế nhưng tiền thuê nhà không kinh tế với Điền Miêu Miêu.

Dì Trần là một trong những chủ sở hữu đầu tiên mua cửa hàng, siêu thị nhỏ của dì đã mở được hai năm, Điền Miêu Miêu thường đến chỗ dì để mua bất cứ thứ gì mình cần.

Xe đồ ăn của cô ra khỏi ga ra dưới tầng hầm, rẽ vào một góc và đến lối vào siêu thị của dì Trần. Dì Trần đã sớm dọn chỗ cho cô, nhìn thấy xe thịt nướng của cô đến gần liền chạy ra đón: “Miêu Miêu đến rồi!”

“Dạ, xin lỗi đã làm phiền dì Trần rồi.” Điền Miêu Miêu đỗ xe ở chỗ trống, xuống xe với mẹ, “Đây là mẹ con.”

Điền Miêu Miêu cười chào dì Trần: “Chào Tiểu Trần, nghe Miêu Miêu nói em thường quan tâm tới con bé, cảm ơn em nhiều.”

“Nào có, nào có, mọi người đều là hàng xóm với nhau, giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên.” Dì Trần cũng trò chuyện với mẹ Điền, “Chị còn gọi tôi là em nữa, con của tôi cũng tầm tuổi Miêu Miêu, chắc tôi cũng lớn hơn chị đấy.”

“Nhìn không ra đó, tôi thấy chị trông còn trẻ hơn tôi mấy tuổi.”

Điền Miêu Miêu nghe hai người buôn chuyện với nhau, yên lặng bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.

Phía trước cửa hàng được chủ đầu tư xây dựng khoảng không gian rộng thoáng cho người đi bộ và để xe. Dì Trần không vẽ chỗ đậu xe trước cửa hàng của mình mà chỉ vây khu vực này rồi đặt một vài chiếc dù che nắng, kê thêm một ít bàn ghế để bán đồ uống.

“Xem này, dì đã chuẩn bị bàn ghế sẵn hết rồi, có ai mua đồ nướng cứ ngồi chỗ dì ăn.” Dì Trần hào phóng lấy bàn của mình cho mượn, vừa giúp Điền Miêu Miêu cũng vừa muốn mượn đồ nướng của Điền Miêu Miêu để bán nước trong siêu thị.

Hôm nay vừa vặn là thứ sáu, có không ít người đặc biệt tới ăn thịt nướng, chẳng bao lâu mọi người đã tụ tập trước xe thịt nướng của Điền Miêu Miêu. Lúc trước có Điền Đậu Đậu đều là cậu phụ trách nướng, Điền Miêu Miêu phụ trách đón khách và thu tiền. Hôm nay Điền Miêu Miêu gánh vác trách nhiệm nướng còn mẹ Điền đón khách.

Mẹ Điền phụ trách đón khách ở khách sạn của nhà họ Điền ở thôn Thanh Tịnh nên giờ làm việc cũng thuận buồm xuôi gió.

Khách đến ăn thịt nướng không ngớt, một mình Điền Miêu Miêu nướng không xuể, bây giờ mẹ Điền không còn nghi ngờ việc buôn bán của họ nữa.

“Đồ nướng của nhà chúng tôi đều là thịt tươi sống nên nướng hơi chậm, nhưng đồ ngon cũng đáng để chờ, các bạn ăn xong sẽ biết hương vị hoàn toàn khác với những nơi khác.”

Mẹ Điền mỉm cười xoa dịu một đôi người yêu đang hối thúc, một vị khách quen bên cạnh cũng lên tiếng giúp: “Bên Miêu Miêu làm hơi chậm thật nhưng hương vị thực sự rất ngon. Hôm nay con trai tôi được nghỉ chỉ muốn đến đây ăn.”

“Mọi người thích là mừng rồi, chúng tôi thà bán ít đi miễn là đảm bảo hương vị.” Mẹ Điền đang nói thì thấy một vài nhân viên quản lý đô thị mặc đồng phục đi về phía họ.

Mẹ Điền sửng sốt, đi tới trước mặt Điền Miêu Miêu nói: “Miêu Miêu, quản lý đô thị tới, có phải muốn đuổi chúng ta không vậy?”

“A?” Điền Miêu Miêu ngẩn người, cô mở quầy hàng ở cửa Bắc chợ đêm đã gặp cảnh sát không ít lần nhưng chưa bao giờ gặp trật tự đô thị cả, nhất thời cũng không biết có được phép bày quầy hàng không, “Vậy mẹ đi xem thử xem, con không rời bếp được.”

Mẹ Điền đáp lại rồi đi ra ngoài, ban quản lý đô thị thực sự đến tìm họ nói không được phép dựng quầy hàng ở đây, yêu cầu họ đổi chỗ.

Dì Trần nhìn thấy quản lý đô thị tới cũng vội vàng đi ra: “Có chuyện gì vậy mấy vị đồng chí? Có thể bày quầy hàng bên ngoài tiệm tôi mà.”

Một nhân viên nhân nhìn dì: “Ai nói với dì?”

Dì Trần nói: “Nhà đầu tư! Lúc tôi mua họ nói bên ngoài không quy hoạch thành chỗ đậu xe thì có thể bán hàng nên giá cửa hàng của tôi đắt hơn những cửa hàng khác!”

Nhân viên này nói: “Vậy thì dì đến gặp nhà phát triển mà giải thích. Chúng tôi chỉ làm theo quy tắc thôi.”

Dì Trần chậc lưỡi, lại cười với bọn họ: “Các đồng chí, chúng tôi cũng chỉ kiếm ít tiền để trang trải cuộc sống thôi, các anh không cho bán thì chúng tôi biết làm sao đây?”

“Không phải là chúng tôi không cho các người bán mà chỉ bảo chuyển sang chỗ khác thôi, tôi nhận được báo cáo của mọi người mới tới xem thôi.”

Nhân viên nói rõ ràng như thế, mẹ Điền vội nói: “Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ chuyển sang chỗ khác.”

Nói xong bà vội đến giải thích với khách đang chờ đồ nướng, nhân viên thấy vậy cũng không làm khó bọn họ nữa, bảo họ nhanh chóng dời đi rồi rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, mấy vị khách còn đang chờ thịt nướng bắt đầu thảo luận: “Ai báo cáo thế? Không muốn thấy người khác ăn thịt nướng à?”

“E là quán thịt nướng ở ngã tư kia báo cáo.”

Người này vừa nói vậy mọi người đều cảm thấy rất có lý, người đến ăn thịt nướng nhất định sẽ không báo cáo, khả năng cao nhất chỉ có đồng nghiệp của bọn họ mà thôi.

“Thôi không nói nữa, vẫn là mời mọi người đến cửa Bắc chợ đêm thôi.”

Cửa Bắc chợ đêm cách đây không xa, di chuyển đến đó tuy phiền phức nhưng bị người khác báo cáo nên chỉ có thể đổi địa điểm.

Khóe miệng Điền Miêu Miêu giật giật khi nghe mẹ ở bên ngoài nói sẽ đến cửa Bắc chợ đêm.

Vẫn không thể thoát khỏi số phận này!

“Mẹ, hay là hôm nay chúng ta về đi?” Điền Miêu Miêu đợi mẹ tới thì nói nhỏ.

Mẹ của Điền từ chối không cần suy nghĩ: “Vẫn còn vài khách chưa có đồ nướng đâu, họ không ngại chuyển tới cửa Bắc chợ đêm mà con còn muốn dọn hàng đi về hả?”

Điền Miêu Miêu: “…”

Điền Đậu Đậu luôn nói cô chăm chỉ nhưng thật ra mẹ cô mới là người chăm chỉ nhất nhà.

Mẹ Điền quyết tâm tiếp tục bán ở cửa Bắc chợ đêm nên Điền Miêu Miêu chỉ có thể cắn răng lái xe đến cửa Bắc chợ đêm.

Lăng Sấm đã ra bán thấy lạ khi thấy chiếc xe của Điền Miêu Miêu. Không phải cô nói hôm nay bán ở bên ngoài chung cư à?

Khách gọi đồ nướng đến gần như cùng lúc với họ, những người trong nhóm đồ nướng đã nhiệt tình thông báo vào nhóm.

“Xe đồ ăn của Miêu Miêu bị báo, chúng ta lại quay về cửa Bắc chợ đêm rồi [dở khóc dở cười]”

Phỉ Phỉ: Hả? Ai báo cáo? Tôi mới nhìn vào cửa sổ thấy chiếc xe màu hồng còn ở dưới! Còn nghĩ như vậy tiện ăn đồ nướng ghê!

Dì Trần: Chắc là quán thịt nướng ở ngã tư đường rồi, tôi bán nước đá bên ngoài quán lâu như vậy cũng không thấy ban quản lý đô thị để ý tới, hôm nay Miêu Miêu vừa tới đã bị báo cáo.

Anh Vương: Tôi đã ăn ở nhà rồi, không ngon đâu.

A Tiểu Hổ bán vật liệu xây dựng: Tôi cũng đã ăn rồi [che mặt] Nghĩ lại vẫn thấy tiếc tiền

Điền Miêu Miêu nhanh chóng đăng một thông báo nhóm trong nhóm: “Làm phiền quá, chúng tôi vẫn đến cửa Bắc chợ đêm [che mặt] Bạn nào muốn ăn thịt nướng có thể tìm chúng tôi ở chỗ cũ. [bắn tim]”

Sau khi gửi một bao lì xì trong nhóm xong cô mới đặt điện thoại xuống ra khỏi quầy hàng.

Mẹ Điền đang dọn bàn ghế ra khỏi xe để khách ngồi thì một người đàn ông đi tới.

Mẹ Điền đang khom người nên nhìn thấy một đôi chân dài trước, sau đó mới là khuôn mặt đẹp trai hơn cả minh tinh của đối phương.

Mẹ Điền hơi sững người, giây tiếp theo trên mặt lộ ra nụ cười cực kỳ xán lạn: “Cậu chàng đẹp trai này cũng tới đây ăn thịt nướng sao? Mau ngồi xuống, ngồi xuống đi.”

Lăng Sấm thấy Điền Miêu Miêu tới nên muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì nhưng lại dừng bước vì sự nhiệt tình quá mức của dì. Đây hẳn là mẹ của Điền Miêu Miêu, anh thấy dì đang cố kéo mình ngồi xuống bèn giải thích: “Dì, dì hiểu lầm rồi, cháu là chủ quán cơm chiên bên cạnh.”

Động tác kéo anh của mẹ Điền dừng lại, nhìn anh không tin nổi: “Con là chủ quán cơm chiên bên cạnh?”

Sau khi bà tới cùng Điền Miêu Miêu đã chú ý đến xe cơm chiên bên cạnh, chiếc xe kia rất đẹp, nếu không phải còn có khách đang chờ đồ nướng bà đã qua xem rồi.

Thật không ngờ người ta lại chủ động tới chào hỏi.

Lăng Sấm gật đầu nhưng mẹ Điền vẫn không nỡ rời mắt khỏi anh: “Con đẹp trai như vậy mà còn mở quầy hàng ở đây à? Các quầy hàng ở thành phố A đều thế này hả?”

Ban đầu bà còn cảm thấy Miêu Miêu nhà mình bán buôn là dùng dao giết trâu mổ gà, giờ thấy anh chàng đẹp trai này bà đột nhiên nghĩ chẳng lẽ như này là bình thường ở thành phố A nhỉ?

Khi Điền Miêu Miêu quay lại muốn gọi mẹ đến lấy xiên nướng đã thấy Lăng Sấm đang đứng bên cạnh mẹ mình.

Hôm nay Lăng Sấm mặc một chiếc áo sơ mi hoa kiểu Hồng Kông, nửa dưới mặc một chiếc quần màu đen bình thường, kiểu phong cách hơi khoa trương này mà anh cũng cân được.

Nếu không phải lúc này mẹ cô vừa nói vừa cười với anh thì cô nhất định sẽ tán thưởng trai đẹp hơn nữa.

“Mẹ!” Cô gọi mẹ mình, “Lại đây lấy đồ nướng đi!”

“Đến đây đến đây.” Mẹ Điền trả lời qua loa, vừa đi về phía xe đồ ăn vừa nhìn Lăng Sấm không thôi, “Miêu Miêu, ông chủ cơm chiên bên cạnh con đẹp trai quá!”

“…” Điền Miêu Miêu lẳng lặng đưa thịt nướng cho mẹ, nội tâm hò hét trong âm thầm.

Cứu với, mẹ không có thời gian đến chỗ cơm chiên mà ông chủ Lăng còn tự chui đầu vào lưới nữa!

Mẹ Điền đưa đồ nướng cho khách rồi nói chuyện với Lăng Sấm: “Chàng trai trẻ, con có bạn gái chưa?”

Một vị khách đang ăn đồ nướng bên cạnh nghe thế thì cười: “Ông chủ Lăng của chúng ta vẫn còn độc thân nhưng có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy đó. Miêu Miêu nhà dì mau hạ gục cậu ấy đi.”

Lăng Sấm: “…”

Anh nhìn Điền Miêu Miêu đang bận rộn nướng thịt trong xe đồ ăn, nói với mẹ Điền: “Bên kia còn có khách, con qua đó trước.”

“À, được được.” Mẹ Điền nhìn anh đi về xe đồ ăn, sau đó lại quấy rầy Điền Miêu Miêu, “Miêu Miêu, chỗ bọn con có một anh chàng đẹp trai như vậy mà sao không nói cho mẹ biết?”

“…Không đúng, chẳng lẽ người ta đẹp con cũng phải nói với mẹ hả? Mẹ đến để bán đồ nướng với con hay đến để ngắm trai đẹp?”

“…” Mẹ Điền im lặng hai giây, khóe miệng giật giật, nhìn cô nói: “Con còn dạy ngược lại mẹ à? Nếu là mẹ lúc còn trẻ thì mẹ tự tới rồi chứ làm gì tới phiên con.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Cô tin. 

“Vừa rồi mẹ hỏi giúp con rồi, người ta còn độc thân đấy, con nói xem con gần quan được ban lộc thì đừng lãng phí vô ích.”

Điền Miêu Miêu cười với bà: “Mẹ, hẳn là mẹ thấy việc làm ăn của bọn con bận rộn cỡ nào đúng không? Làm gì có lòng nghĩ tới mấy thứ đó, mà bên người ta cũng rất bận rộn nữa.”

“Bận rộn bận rộn, người trẻ tụi con chỉ biết nói bận rộn mà mẹ chẳng thấy bọn con kiếm được bao nhiêu tiền cả.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Mẹ ơi, xin đừng tàn nhẫn như vậy.

“Nhưng ông chủ Lăng đó thoạt nhìn không phải là người bình thường, sao lại đến đây bán cơm chiên nhỉ?” Mẹ Điền nhìn về phía quầy cơm chiên của Lăng Sấm, vẫn hơi khó hiểu. Bà mở khách sạn mấy năm nay đã tiếp xúc đủ loại khách nên khá tự tin với năng lực nhìn người của mình, có khi nhìn thoáng qua là có thể đoán được nghề nghiệp của khách.

“Bán cơm chiên ở đây chắc là để kiếm sống thôi, cũng có thể là vì thích nữa? Hơn nữa sao mẹ biết người ta không phải người bình thường, con thấy anh ấy cũng bình thường thôi mà.” Điền Miêu Miêu bắt đầu bịa chuyện, mẹ cô mới thấy Lăng Sấm một chút đã quan tâm tới anh như vậy rồi, nếu để mẹ biết Lăng Sấm từng là sói già phố Wall thì còn tới mức nào nữa?

Nghe cô nói xong, mẹ Điền chậm rãi nhíu mày: “Sao ánh mắt con cao thế? Như này mà gọi là bình thường thì con chỉ có thể tìm thần tiên trên trời thôi.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Bên ngoài lại có người ăn thịt nướng, mẹ Điền cuối cùng cũng ra ngoài đón khách, Điền Miêu Miêu thở phào nhẹ nhõm.

Lúc mười giờ, Lăng Sấm đã bắt đầu dọn quán, mẹ Điền thấy anh đóng cửa hàng sớm như vậy nên tò mò hỏi anh: “Ông chủ Lăng đóng cửa hàng sớm vậy?”

“Cơm chiên con chuẩn bị đã bán hết rồi.” Lăng Sấm gật đầu với bà.

Mẹ của Điền cũng thấy công việc kinh doanh của anh rất tốt, lúc đông khách còn phải xếp hàng, có rất nhiều cô gái trẻ xếp hàng, cũng không biết họ đến đây để ăn cơm thật hay là để ngắm trai đẹp.

Nhưng bà lại tỏ ra hiểu rõ, nếu khi còn trẻ mà có một ông chủ đẹp trai như vậy mở quầy hàng thì ngày nào bà cũng ghé.

“Con buôn bán đắt thật, mỗi ngày có thể chuẩn bị thêm một ít cơm chiên, dựng quầy hàng thêm một giờ là có thể kiếm thêm tiền rồi đúng không?” Mẹ Điền cười nói với anh, cậu thanh niên này càng nhìn càng thấy đẹp, bộ quần áo lòe loẹt như vậy mặc vào cũng không xấu mà còn cảm thấy hơi cao cấp.

Bộ này mà mặc trên người Điền Đậu Đậu nhà họ sẽ thành thảm họa mất.

Điền Đậu Đậu đang dựa vào ghế sofa xem TV đột nhiên hắt hơi.

Haizzz, chắc ai đó đang nhắc cậu rồi.

Tại cửa Bắc chợ đêm, Lăng Sấm nghe xong không giải thích gì với mẹ Điền mà chỉ mỉm cười gật đầu.

“Ông chủ Lăng có đói bụng không? Nếu đói bụng thì ăn chút thịt nướng rồi hãy về.” Mẹ Điền đột nhiên mời anh, “Dì giảm giá 50% cho con.”

Khi Điền Miêu Miêu quay lại thì thấy mẹ mình nói chuyện với Lăng Sấm nữa, cô cảm thấy hơi tuyệt vọng: “Mẹ, sao mẹ lại nói chuyện với người ta nữa rồi, mẹ như thế là lười biếng đấy!”

“Chẳng phải bây giờ đang ít người à?” Mẹ Điền tặc lưỡi, không biết Miêu Miêu nhà mình bị gì nữa, không thể nói chuyện với trai đẹp à.

Điền Miêu Miêu nói: “Sau mười giờ sẽ có một lượt người tới, hôm nay là thứ sáu cho nên sẽ càng nhiều người hơn!”

Lăng Sấm nhìn Điền Miêu Miêu và nói với mẹ của Điền, ​​”Bà chủ Điền nói đúng, một lúc nữa sẽ có nhiều người hơn nên con không làm phiền nữa.”

Mẹ Điền gật đầu: “Được, vậy con dọn hàng sớm như vậy sẽ lỗ mất, sau này nhớ chuẩn bị thêm cơm chiên nhé.”

Lăng Sấm đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt rồi lái chiếc xe đồ ăn của mình đi.

Nhìn thấy Lăng Sấm đi xa, Điền Miêu Miêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ đừng thấy người ta đẹp trai mà quấy rối họ.” Điền Miêu Miêu thấy mẹ đi tới thì nói bóng gió.

Mẹ Điền nghe vậy thì khẽ nhướng mày: “Sao lại gọi là quấy rối? Mẹ thấy con không muốn thấy mẹ nói chuyện ai trai đẹp đúng không?”

“…Con có phải là cha đâu mà để ý làm gì?”

Mẹ Điền: “…”

“Lẽ ra lúc nãy con nên chụp ảnh mẹ cười vui vẻ gửi cho cha ngay.”

“…” Mẹ Điền hừ một tiếng, “Gửi thì gửi, mẹ sợ ổng chắc?”

“Ồ.” Điền Miêu Miêu tự đắc hừ một tiếng.

Từ lúc nửa sau gian hàng thịt nướng thực sự nhộn nhịp trở lại, mãi đến mười hai giờ, tất cả xiên thịt do Điền Miêu Miêu chuẩn bị đều bán hết sạch, hai người đóng cửa hàng.

Hôm nay là lần đầu tiên óc heo nướng của Điền Miêu Miêu lên menu, cô chuẩn bị không nhiều nên bán xong rất nhanh, nhiều người đến sau không ăn được nên vào trong nhóm bảo ngày mai cô nhớ chuẩn bị thêm.

Điền Miêu Miêu vào nhóm nói mình sẽ cố gắng chuẩn bị thêm, sau đó thì thấy Lăng Sấm gửi tin nhắn cho mình.

Lăng Sấm: Vừa rồi anh thấy trong nhóm nói xe đồ ăn của em bị báo cáo, có sao không vậy?

Điền Miêu Miêu thấy mẹ Điền đang chuẩn bị tắm rửa mới trả lời: “Không sao, lúc đầu em muốn về nhà nhưng mẹ nhất quyết muốn tới cửa Bắc chợ đêm bán.”

Lăng Sấm: Đã chuẩn bị nguyên liệu rồi mà không bán thì phí thật

Sau khi gửi tin nhắn này, anh không đặt ngón tay lên màn hình nữa như thể đang suy tư điều gì đó. Một lúc sau, anh vẫn gõ vào khung trò chuyện: “Có vẻ như em không muốn anh nói chuyện với dì cho lắm?”

Điền Miêu Miêu nhìn thấy tin nhắn của anh thì ngồi thẳng người trong vô thức, hôm nay cô biểu hiện rõ ràng vậy à!

Điền Miêu Miêu: Đừng hiểu lầm! Em sợ mẹ quấy rối anh [che mặt] Mẹ rất thích trai đẹp, lúc còn trẻ mẹ đu idol còn điên cuồng hơn các cô gái trẻ bây giờ [che mặt]

Lăng Sấm hơi sửng sốt, đúng là dì rất nhiệt tình với anh… Ánh khẽ cười rồi trả lời Điền Miêu Miêu: “Ra là vậy.”

Điền Miêu Miêu: Đúng, đúng! Mà này, anh dọn quán sớm thế sao còn chưa ngủ?

Lăng Sấm: Đang chơi máy tính

Điền Miêu Miêu: Chơi game à?

Lăng Sấm: Theo dõi cổ phiếu

Điền Miêu Miêu: “…”

Đây là chơi máy tính của sói già phố Wall hả?

Ngay khi Điền Miêu Miêu đang gõ gì đó thì mẹ đột nhiên mở cửa bước vào. Cô sợ đến mức không cầm chắc điện thoại làm nó rơi xuống.

Mẹ Điền ở cửa nhìn cô đầy sắc bén: “Lại là nhân viên bán hàng à? Muộn vậy mà còn đi làm nữa?”

“…” Điền Miêu Miêu giả vờ bình tĩnh cầm di động trên giường lên rồi nhìn mẹ: “Sao mẹ tắm nhanh vậy?”

“Quên lấy khăn tắm.” Mẹ Điền cầm lấy chiếc khăn tắm mình để quên trong phòng, nhìn cô đầy ẩn ý rồi mới ra ngoài.

Mẹ đóng cửa lại rồi Điền Miêu Miêu mới mở điện thoại trả lời Lăng Sấm: “Không quấy rầy anh ngươi chơi máy tính nữa, em đi ngủ trước.”

Lăng Sấm: Được, ngủ ngon

Điền Miêu Miêu nhìn chữ “ngủ ngon” anh gửi mà tim đập nhanh vô cớ, cũng chúc anh ngủ ngon lại.

Ngày hôm sau, mẹ Điền là người dậy sớm nhất nhà, khi Điền Miêu Miêu tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi trang trại Ánh Sao thì mẹ Điền đã chuẩn bị xong bữa sáng.

“Lát nữa mẹ đến trang trại Ánh Sao với con xem con có bị người ta lừa không.” Mẹ Điền vừa ăn sáng vừa nói với Điền Miêu Miêu.

Điền Miêu Miêu cắn một miếng bắp trong tay, bĩu môi: “Con dễ bị lừa vậy à? Dẫu sao con cũng chạy mấy cái chợ mới đưa ra quyết định cuối cùng đấy.”

“Đi xem một chút là biết.” Mẹ Điền đi theo cô ra ngoài, chén dĩa bữa sáng tạm thời ngâm trong bồn chờ về lại rửa.

Mấy ông chủ ở trang trại Ánh Sao khá quen thuộc với Điền Miêu Miêu, thấy mẹ Điền tới liền chào hỏi nhiệt tình. Mẹ Điền giúp Điền Miêu Miêu xách thịt và đồ ăn, hôm nay ông chủ đặc biệt để mấy phần óc heo tươi cho họ.

“Đây là cửa hàng có nhiều thịt bò Tây Tạng và óc heo nhất, chủ quán cũng tốt nữa.” Trên đường về, Điền Miêu Miêu vừa lái xe vừa nói với mẹ: “Bọn họ không lừa con chứ?”

“Cũng không tệ.” Mẹ Điền nói: “Nhưng ngày mai mẹ phải về thôn Thanh Tịnh, mẹ về rồi con tính thế nào, lại nghỉ hả?”

Điền Miêu Miêu cũng lo lắng về vấn đề này: “Con định tuyển một người khác. Dù chân Điền Đậu Đậu có lành thì một mình nó nướng vẫn khá chậm, khách đợi lâu quá cũng không tốt.”

Nhưng công việc ở quầy hàng chợ đêm không dễ, cô sợ mình tìm được một người sợ cực, làm không được mấy ngày đã nghỉ.

“Nhưng mẹ đừng quan tâm chuyện này, con định đăng bài hỏi một chút, dù sao vòng bạn bè cũng là vạn năng mà.”

“…” Mặc dù mẹ Điền cảm thấy nghe có vẻ không đáng tin cậy nhưng cũng không bày tỏ ý kiến ​​gì. Sau khi về đến nhà, bọn họ bận rộn chuẩn bị nguyên liệu cho gian hàng buổi tối, Điền Miêu Miêu đi ra ngoài giao mấy xiên thịt sống, quay về lại tiếp tục xiên.

Mẹ Điền cuối cùng cũng bắt đầu nghi ngờ trực giác của mình.

Bận rộn như vậy hình như không có thời gian để yêu đương thật. 

Nhưng dáng vẻ lén lút gửi tin nhắn của Điền Miêu Miêu thực sự đáng ngờ.

Sau khi đi ra quầy hàng vào buổi tối, bà quyết định hỏi những người ở cửa Bắc chợ đêm, có lẽ có thể hỏi ra gì đó. Thừa dịp không có quá nhiều người, bà cầm một chai nước ngọt đi đến xe cơm chiên của Lăng Sấm, nói với anh bằng vẻ mặt tươi cười: “Tiểu Lăng, dì mời cháu uống nước ngọt.”

Lăng Sấm nhìn lon nước ngọt trong tay bà, lễ phép nhận lấy: “Cảm ơn dì.”

“Không sao, chỉ là một chai nước ngọt thôi, không đáng bao nhiêu.” Mẹ Điền cười nhìn cậu rồi nói: “Miêu Miêu mở quầy hàng ở đây đã lâu, quan hệ của hai đứa tốt không?”

Lăng Sấm nghĩ dì đang lo Điền Miêu Miêu là một cô gái sẽ bị bắt nạt nên nói với dì: “Quan hệ của những chủ quán ở đây rất hài hòa, dì không cần phải lo lắng.”

“Vậy thì tốt.” Mẹ Điền cười gật đầu nhưng vẫn không có ý định rời đi, “Dì thấy quầy hàng của hai đứa ở cạnh nhau lại đều là người trẻ tuổi, bình thường có thể qua lại nhiều hơn.”

“Vâng.”

“Vậy con có phát hiện Miêu Miêu nhà dì thân thiết với ai ở chợ đêm không?” Bà nói đến đây thì hạ nhỏ giọng như sợ bị người khác nghe thấy. Lăng Sấm sửng sốt, nhìn dì hơi khó hiểu: “Quan hệ thân thiết?”

“Ừ.” Mẹ Điền đáp, tiến lại gần anh: “Dì cảm thấy con đáng tin cậy nên mới nói thẳng với con. Dì nghi ngờ Miêu Miêu đang yêu đương.”

Lăng Sấm: “…”

Mẹ Điền nói tiếp: “Dì thấy con bé lén lút gửi tin nhắn với người ta mấy lần, gửi xong còn cười ngây ngô nữa, chắc chắn là không ổn rồi! Dì hỏi nó với Đậu Đậu rồi nhưng bọn nó đều không nói gì, mà bình thường con bé cũng rất bận, căn bản không có thời gian quen biết chàng trai nào bên ngoài cả. Thế nên dì nghĩ có thể người đó ở cửa Bắc chợ đêm.”

Lăng Sấm: “…”

“Theo con quan sát thì con thấy ai giống như đang yêu đương với Miêu Miêu nhất?”

Lăng Sấm: “…”

Chắc không phải là anh đâu nhỉ?

Lăng Sấm hiện đang nghiêm túc suy nghĩ về một chuyện, dì muốn nhờ mình giúp đỡ thật hay đang thăm dò mình.

“Hmm… Ở tuổi của bà chủ Điền có ​​yêu đương cũng là chuyện bình thường phải không?” Lăng Sấm nói một câu vô thưởng vô phạt.

Mẹ Điền nói: “Là chuyện bình thường nhưng dì phải kiểm định cho nó để nó không bị tình yêu làm lu mờ đầu óc rồi bị người ta lừa.”

Nói đến đây, bà lại nhìn Lăng Sấm và thở dài: “Nếu con bé yêu đương với con thì dì cũng chẳng cần bận tâm.”

Lăng Sấm: “…”

“Hay là chúng ta thêm WeChat đi?” Mẹ Điền lấy điện thoại di động ra, “Nếu phát hiện có người khả nghi hãy báo cho dì biết.”

Lăng Sấm còn chưa kịp nói chuyện thì giọng nói của Điền Miêu Miêu đã truyền đến: “Mẹ, sao mẹ lại đến chỗ ông chủ Lăng rồi!”

Điền Miêu Miêu trực tiếp chạy tới, cưỡng ép gọi mẹ về xe đồ nướng lại.

Mấy đôi yêu nhau đến trước xe đồ nướng, mẹ Điền đến ghi món cho họ, Điền Miêu Miêu cố tình ở lại xe đồ ăn của Lăng Sấm, hỏi nhỏ: “Mẹ em lại nói gì với anh vậy? Anh đừng để trong lòng.”

Lăng Sấm nhìn cô ấy rồi nói: “Dì nghi ngờ em đang yêu đương, người hiềm nghi ở cửa Bắc chợ đêm.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Mẹ trâu bò vậy sau không đi điều tra tội phạm đi! Kinh doanh khách sạn đúng là nhân tài không được trọng dụng!

“Dì cũng nói muốn thêm WeChat với anh.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Cứu với, ai tới quản mẹ cô giùm đi!!

“Anh có thêm không?” Điền Miêu Miêu trừng to mắt nhìn Lăng Sấm, hỏi đầy lo lắng.

Lăng Sấm không khỏi bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô: “Còn chưa kịp thêm em đã tới rồi.”

“Thật tốt quá, may là em tới kịp.” Điền Miêu Miêu vỗ ngực sau cơn sợ hãi.

Lăng Sấm nhìn cô, cảm thấy buồn cười: “Sao trong mắt em dì lại giống tai họa ghê gớm vậy?”

Điền Miêu Miêu cũng nhìn anh, nghiêm túc nói: “Con trai ra ngoài nên tự bảo vệ mình.”

Lúc mẹ cô còn trẻ cũng trêu ghẹo không ít trai đẹp đấy.

“Điền Miêu Miêu, con gọi mẹ về để chạy tới nói chuyện với ông chủ Lăng hả?” Lần này mẹ Điền mắng Điền Miêu Miêu, “Mau quay về nướng thịt đi!”

“Vâng, đến đây! ” Điền Miêu Miêu trả lời, trước khi chạy trở lại xe thịt nướng của mình còn nói Lăng Sấm đừng để những lời nói của mẹ cô trong lòng.

Mẹ Điền đang đón khách còn tranh thủ lúc rảnh rỗi quan sát xung quanh chợ đêm. Ông chủ trạc tuổi Miêu Miêu ở chợ đêm không nhiều, bà hỏi ông chủ bán thạch băng bên cạnh thì người ta đã kết hôn, còn một chàng trai tóc vàng trông không thông minh lắm, Miêu Miêu nhà mình không thích kiểu này, chỉ còn lại ông chủ Lăng thôi.

Chẳng lẽ người nhắn tin cho Miêu Miêu chính là ông chủ Lăng? Nhưng hai ngày này quan sát đã thấy họ rất ít giao lưu với nhau, đến xưng hô cũng rất xa lạ.

Nhưng hôm qua bọn họ đến ông chủ Lăng đã đến chào hỏi ngay, nhìn qua không giống không có giao tình.

Không được, tối về bà phải thẩm vấn Điền Đậu Đậu một lần nữa mới được, nếu không thì bà không an lòng về thôn Thanh Tịnh.

Lần này Điền Đậu Đậu thật sự rất kín miệng, không tiết lộ bất cứ điều gì với mẹ mình, mẹ Điền không hỏi được gì cũng đành phải về trước.

“Hai đứa ở bên ngoài cẩn thận một chút, đừng vào bệnh viện nữa.” Trước khi đi mẹ Điền còn không quên dặn dò hai chị em, “Còn nữa, nếu Miêu Miêu không yêu đương thật thì cứ yêu đương với ông chủ Lăng đi, thừa lúc người ta vẫn còn độc thân.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Điền Đậu Đậu cũng nhìn Điền Miêu Miêu, được rồi, bây giờ không chỉ toàn bộ cửa Bắc chợ đêm đang cố gán ghép chị gái cậu với Lăng Sấm mà đến cả mẹ cũng gán ghép.

Nếu chị gái cậu không kết hôn với anh Sấm thì rất khó nói.

“Bên ngoài hình như sắp mưa, khỏi tiễn mẹ, mẹ tự tìm đường được.” Mẹ Điền ngăn lại, không để Điền Miêu Miêu tiễn mình, “Tối nay chắc không bán nên hai đứa tranh thủ tìm người giúp một tay đi, mẹ thấy quầy đồ nướng của hai đứa bận quá.”

“Biết rồi, mẹ đừng lo, con sẽ tuyển người.” Nhìn sắc trời bên ngoài âm u, Điền Miêu Miêu lại hỏi: “Mẹ không cần con tiễn thật à?”

“Không cần, không cần, mẹ đi đây.” Nói xong mẹ Điền mang giày vào, đóng cửa lại.

Trước đó mẹ đột nhiên xuất hiện khiến Điền Miêu Miêu và Điền Đậu bị dọa phát sợ, giờ mẹ đi lại luyến tiếc. Điền Miêu Miêu đứng ở ban công nhìn mẹ rời khỏi chung cư rồi mới vào trong.

“Chị ơi, mẹ mang quá trời đồ ăn đến, chất đầy cả tủ lạnh rồi, em nghĩ chị nên đổi tủ lạnh lớn hơn đi.” Điền Đậu Đậu đề nghị với Điền Miêu Miêu.

Điền Miêu Miêu thở dài, nói với cậu: “Tủ lạnh có thể đổi nhưng phòng bếp có chút này thì để ở đâu? Trên đầu em hả?”

“…” Cho nên lúc đầu mẹ khuyên chị mua nhà lớn là sáng suốt! “Hay là chị cho anh Sấm một ít đi, dù sao lần trước cũng mời người ta ăn nhầm bánh ú rồi, thêm một ít cũng không sao.”

Cậu vừa nhắc tới Lăng Sấm thì ánh mắt Điền Miêu Miêu nhìn cậu sắc bén ngay: “Em không nói lộ gì với mẹ đúng không?”

“Hừ,” Điền Đậu Đậu cười một tiếng khinh thường, “Em mà lỡ miệng thì làm gì mẹ về bây giờ?”

“…” Ừm, cũng có lý, “Chờ khi nào em khỏe lại chị sẽ mời em ăn ngon vì biểu hiện tốt của em.”

“Lại là cửa Bắc chợ đêm hả?” Điền Đậu Đậu nhìn cô nghi ngờ, “Chị lừa em một lần đừng hòng lừa lần hai.”

Điền Miêu Miêu kiên nhẫn hỏi: “Vậy em muốn ăn cái gì?”

“Đắt nhất thành phố A!” Điền Đậu Đậu mạnh dạn nói.

“…Tạm biệt.” Điền Miêu Miêu xoay người đi vào trong nhà.

Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lăng Sấm: “Hôm nay mẹ em về rồi, sau này sẽ không buôn bán với em nữa đâu, hai ngày nay em đã gây phiền phức cho anh rồi. [Dở khóc dở cười]”

Lăng Sấm nhanh chóng trả lời cô: “Không đâu, dì tốt lắm, chỉ là hơi nhiệt tình thôi.”

Điền Miêu Miêu: Mẹ rất thích những anh chàng đẹp trai [đầu chó]

Điền Miêu Miêu: Dù sao không làm anh sợ là tốt rồi [che mặt]

Lăng Sấm: Dì không đáng sợ như vậy

Điền Miêu Miêu suy nghĩ một chút, sau đó gõ chữ: “Đúng vậy, dù sao anh cũng đã từng trải, người lúc trước tỏ tình với anh còn kinh động tới cảnh sát.”

Lăng Sấm cười trả lời: “Đừng chỉ nói anh, người tỏ tình với em cũng không ít đâu đúng không? Nghe dì nói còn có người hay gửi tin nhắn cho em.”

Điền Miêu Miêu:? Người mẹ nói không phải là anh hả?

Lăng Sấm: …

______________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lăng Sấm: Không sai, chính là kẻ hèn này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.