Lăng Dạ Tầm đi tới bên cạnh Đường Thải Nhi, theo tầm mắt của nàng nhìn về phía hai mộ đá cách đó không xa. Bài vị thẳng đứng, mặt trên không có khắc chữ. Lăng Dạ Tầm mím môi, ôm lấy Đường Thải Nhi đã cứng đơ, đi về phía hai bia mộ.
Ngồi xuống tra xét, bùn đất đã khô ráo, còn có rất nhiều cỏ dại mọc cao lên, có thể thấy được hai mộ phần này không phải là mộ mới.
Đường Thải Nhi cười cười, nói: "Cha mẹ thật là, lại chôn ai ở đây vậy. Ta đi tìm bọn họ hỏi một chút." Dứt lời, cước bộ có chút không ổn định chạy vào phòng, "Cha mẹ! Hai người ở đâu? !"
Vào rồi lại ra, rồi lại vào.
Lăng Dạ Tầm đứng ở bên mộ phần, nhìn nàng mạnh mẽ treo lên khuôn mặt tươi cười tìm người khắp nơi. Khi thấy nàng đi ra từ gian phòng cuối cùng, trên mặt đã không còn vẻ tươi cười nữa, siết thật chặt bức thư đã ngả màu vàng trong tay.
"Bọn họ. . . . . ." Đôi môi Đường Thải Nhi run rẩy, ánh mắt vô thần nhìn Lăng Dạ Tầm đứng bên cạnh hai mộ phần khô kia.
Cước bộ nặng nề, từng bước, từng bước.
"Con gái ta, Đường Thị Thải Nhi. Lúc con nhìn thấy phong thư này thì bên cạnh nhất định đã có người đứng lại cho con phó thác cả đời rồi."
“Phụp phụp” Đường Thải Nhi quỳ gối bên mộ phần, đưa tay, duỗi về phía cây cỏ trên mộ phần kia.
Ánh mắt Lăng Dạ Tầm âm trầm, nửa ngồi ở bên người Đường Thải Nhi, cầm tay của nàng, lại bị nàng hung hăng hất ra.
Trong mắt Đường Thải Nhi không có một giọt nước mắt, gương mặt quật cường, bắt đầu liều mạng nhổ cỏ.
"Hãy tha thứ cho chúng ta vì đã gạt con, đuổi con ra khỏi Vong Xuyên cốc. Ngày đó, chúng ta biết mệnh số đã đến, thứ gì nên trả cuối cùng cũng phải trả. Oán trách, Thải Nhi đừng tìm đừng để ý, hãy theo phu quân của con dạo chơi khắp chân trời, tự nhiên sống, đừng vì thù hận mà bỏ lỡ cuộc đời này."
Đường Thải Nhi dùng tay trần, liều mạng đào bùn đất. Đá vụn trong bùn cứa đứt ngón tay nàng, nàng cũng hoàn toàn không biết.
Nàng không tin, không tin cha mẹ lại nhẫn tâm bỏ nàng mà đi.
Nàng không tin, sẽ có người giết được bọn họ.
Nàng không tin. . . . . .
Lăng Dạ Tầm bắt được hai tay của nàng, ngăn nàng tiếp tục thương tổn tới mình, để nàng đến trước mặt. Trong phút chốc, Khóe mắt Đường Thải Nhi ươn ướt, nước mắt không ngừng theo gương mặt chảy xuống.
Nàng nghẹn giọng, khóc nói: "Tại sao bọn họ lại chết. . . . . . Tại sao lại . . . . ."
Tầm mắt mơ hồ, bị nam tử trước mặt gắt gao đón vào lòng. Giống như một loại ngầm cho phép, Đường Thải Nhi rốt cuộc không đè nén nữa mà khóc to. Nàng kiên cường, nhưng không chứng minh được nàng có thể kiên cường đến thờ ơ.
Nàng hiểu vì sao hai năm trước cha mẹ lại đột nhiên đuổi nàng đi vào nửa đêm, cũng hiểu vì sao phải để nàng tìm được người yêu rồi mới được trở lại.
Nhưng mà, tình yêu cuối cùng không cách nào thay thế tình thân.
Nếu như có thể, nàng tình nguyện không cần Dạ Nhi, chỉ cần cha mẹ trở lại. Nàng tình nguyện vẫn ở trong cốc này, bầu bạn cùng nhị lão.
"Ta không nên đi, không nên đi. . . . . ." Đường Thải Nhi khóc nói, thanh âm đứt quãng, nước mắt trong khoảnh khắc làm ướt áo Lăng Dạ Tầm.
Đối với Lăng Dạ Tầm mà nói, hắn cũng không biết cách an ủi người khác như thế nào. Lúc này cũng chỉ có thể ôm nàng trong ngực, mặc cho nàng khóc.
Hắn nhìn hai mộ phần bằng đá bên cạnh, cúi đầu nhìn bức thư đã ngã vàng nằm ở một bên.
"Thải Nhi, đã từng có lúc phụ thân vì để con rời xa Lam công tử đã dùng ngân châm phong bế tất cả ký ức của con lại. Hôm nay chắc hẳn con đã nắm tay hắn đến đây, nếu như, phụ thân đồng ý cho hai con trăm năm hảo hợp, đồng thời nói lời xin lỗi với Lam công tử; Nếu không phải, phụ thân sẽ rất vui, con ta có phúc khí tốt, sẽ tìm được một vị phu quân mang về."
Lăng Dạ Tầm thu hồi tầm mắt, giơ tay lên khẽ vuốt ve lưng của nàng. Mặc cho nàng phát điên đánh mình, tiếng khóc gọi vang vọng xung quanh, khiến mùa thu bi thương càng thêm cô tịch. . . . . .
"Thải Nhi, ta với ngươi, ở lại đây mấy ngày."
Đường Thải Nhi gào khóc xong, ngồi ở trước mộ phần của cha mẹ, không nói câu nào chỉ ôm bài vị khắc tên cha mẹ. Lăng Dạ Tầm cũng không nhúng tay vào, bởi vì hắn biết, những thứ này là cơ hội để nàng có thể làm nữ nhi hiếu kính cha mẹ một lần cuối cùng.
Bóng đêm dần buông xuống, giữa dòng suối phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo.
Trong cốc, gió lạnh thổi từng cơn. Lăng Dạ Tầm cởi bỏ áo ngoài của mình, khoác lên trên người Đường Thải Nhi vẫn ngồi bên bia mộ.
Kể từ lúc vào đây, những lời Lăng Dạ Tầm nói với nàng, nàng giống như không nghe thấy. Một câu cũng không đáp lại hắn, giống như Thải Nhi vui vẻ đã biến mất, Lăng Dạ Tầm chợt có chút sợ hãi.
Sợ từ lúc này Đường Thải Nhi sẽ không tìm lại được nụ cười nữa.
Trước mắt không ngừng thoáng qua lúc mới gặp gỡ Thải Nhi, nụ cười trong sáng vô tư kia, bên tai nhớ tới khi đó nàng nhớn nhác kêu “Nãi nãi nhà ngươi cái bánh quai chèo! Ngươi dám đánh hắn? !”
Ký ức trong đầu, càng nhớ lại, càng ùa về.
Nhưng mà hắn có thói quen không nói, thói quen che giấu, thói quen không để bất kỳ kẻ nào phát hiện ra nhược điểm của hắn.
Tiếng khắc bỗng nhiên dừng lại, Lăng Dạ Tầm ngẩng đầu nhìn về phía Đường Thải Nhi, phát hiện nàng đang mím môi nhìn mình.
Lăng Dạ Tầm không mở miệng, đợi nàng lên tiếng.
"Ta muốn, ở đây để tang bảy ngày. Nếu ngươi cần gấp, sáng mai ta sẽ đào thuốc viết cách chữa bệnh cho ngươi, để ngươi mang về trước." Giọng nói yếu ớt thường thường, không gợn sóng.
Khóe miệng Lăng Dạ Tầm nhếch lên, nhăn mày lại, không biết tại sao lại nổi giận, nhưng không phát tác ra. Giơ tay lên nắm bàn tay lạnh cóng của Đường Thải Nhi, giống như một loại cam kết, trầm trầm nói: "Ta với ngươi, sẽ không để ngươi một mình."
Sẽ không một mình, một người gánh không được, thì hai người gánh. Những lời này, tới khi nào thì có thể áp dụng vậy, Đường Thải Nhi nín khóc bật cười, nhìn đôi mắt Lăng Dạ Tầm quyết định: “Ta sẽ tìm ra hung thủ."
Mặc dù, đó không phải là điều cha mẹ muốn.
"Được, ta giúp ngươi."
"Thanh minh hàng năm, ta đều phải trở lại, ở cùng bọn họ bảy ngày."
"Được, ta đến cùng ngươi."
Khóe mắt Đường Thải Nhi lần nữa ứa lệ, từng giọt rơi trên bia mộ, khiến đoạn gỗ trở nên ẩm thấp.
"Cha mẹ nói, thông gia gặp nhau thì lập tức ta sẽ được gả ra ngoài, thứ mà bọn họ chờ là cái gì, chẳng lẽ bọn họ lại không muốn. . . . . . Vì sao lại chấp nhận bỏ mạng. . . . . ."
Lăng Dạ Tầm có chút không quen nâng tay vuốt búi tóc của Đường Thải Nhi. Sương sớm cuối thu khiến những sợi tóc và quần áo của nàng ướt nhẹp, nghĩ đến nàng mới vừa khỏi phong hàn, có chút không muốn nàng cứ ngồi bên ngoài như vậy.
Đứng dậy, từ phía sau ôm lấy Đường Thải Nhi, nhợt nhạt nói: "Nếu lạnh, thì dựa vào ta cho ấm."
Mấy ngày tiếp theo, Đường Thải Nhi cũng vẫn ngồi trước mộ phần, thỉnh thoảng thì ngẩn người, thỉnh thoảng lại nhìn mộ phần rồi nói chuyện.
Mà Lăng Dạ Tầm từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn bắt đầu cuộc sống nổi lửa nấu cơm, vào rừng bắt gà, xuống sông bắt cá, phân biệt rau dại với quả dại.
Nhớ mang máng lúc trước có nhóm lửa nướng gà như thế nào, Lăng Dạ Tầm liền chuẩn bị trái bầu làm gáo.
Sống, khét, Đường Thải Nhi cũng ăn hết.
Thấy nàng ăn ngay cả chân mày cũng không nhăn, Lăng Dạ Tầm cũng gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, giây tiếp theo liền phun ra ngoài. Sau đó, cướp đùi gà trong tay Đường Thải Nhi, sắc mặt âm trầm xoay người bỏ đi.
Đường Thải Nhi vừa nhai thịt trong miệng, vừa nhìn thân ảnh cố chấp của Lăng Dạ Tầm trở lại đống lửa, tiếp tục nướng. Đợi nuốt miếng thịt cháy khét trong miệng xuống, mới quay đầu lại, nhìn mộ phần của cha mẹ nói: "Hai người nhìn đi, tính tình của hắn có phải rất cố chấp hay không? Bây giờ con mới phát hiện ra, ban đầu thu dưỡng hắn là một kẻ đáng yêu đến mê người. Aizzz, chẳng biết từ bao giờ, lại trở thành cái bộ dạng như hiện tại. Lạnh lùng, còn đặc biệt õng ẹo. Đừng, cha, thật ra thì rất giống tính cách trước đây của cha, sao, những thứ này là mẹ nói cho con biết."
Lăng Dạ Tầm vừa nướng gà, lỗ tai bén nhạy nghe từng câu một của Đường Thải Nhi. Hắn ngắm bóng lưng Đường Thải Nhi, lại từ từ cúi đầu, thầm nghĩ, lần này nhất định phải nướng thật ngon. Hắn đường đường là Lẫm vương, ngay cả nướng con gà cũng không xong, chẳng phải làm chuyện cười cho thiên hạ sao.
Lúc này, Đường Thải Nhi đứng dậy đi tới, bởi vì đã ngồi lâu nên hai chân có chút tê dại, đấm bóp, sau khi điểm thông huyệt vị, liền hướng Lăng Dạ Tầm đi tới.
"Ta đến đây.”
Lăng Dạ Tầm cầm quả dại bên cạnh ném vào tay Đường Thải Nhi, "Ngươi nghỉ ngơi đi, để ta."
Đường Thải Nhi chê cười: "Chưa chín."
Lăng Dạ Tầm đen nửa mặt, Đường Thải Nhi thấy vậy, vội vàng giải thích lại: "Phu quân, thổi lửa nấu cơm vốn là chuyện nương tử ta nên làm, hay là người đi nghỉ ngơi đi."
Sắc mặt Lăng Dạ Tầm hòa hoãn, vẫn nói: "Ta nấu cơm, ngươi dọn dẹp phòng đi."
"Được rồi." Đường Thải Nhi gật đầu một cái, đứng dậy muốn đi.
"Đợi chút." Lăng Dạ Tầm lại mở miệng gọi nàng.
Đường Thải Nhi quay đầu nhìn, thấy Lăng Dạ Tầm vén áo lên, hung hăng xé một mảnh lụa trắng bên trong xuống, đứng dậy dùng nó thắt trên cánh tay trái của Đường Thải Nhi .
"Không có bạch y cho nàng mặc, tạm thời mang cái này." Lăng Dạ Tầm nghiêm túc nói.
(Bạch y: Ý anh Tầm muốn nói là áo tang )
Đường Thải Nhi cười cười, giơ tay lên sờ sờ miếng lụa trắng trên cánh tay trái, xoay người vào phòng.
Lăng Dạ Tầm dừng một chút, lại xé xuống, liếc nhìn, cũng thắt ở trên ống tay áo của mình. Ngước mắt lên, nhìn mộ phần của hai nhị lão, sắc mặt nặng nề.
Lam công tử. . . . . . Là Lam Anh sao?
Cứ như vậy ở đáy cốc, đợi gần bảy ngày.
Ngày thứ tám, Lăng Dạ Tầm ngồi trên bè trúc, cúi đầu nhìn kỹ một quyển sách cổ, đang xuất thần, bỗng cảm thấy bè trúc trầm xuống, khép sách ngước mắt lên nhìn, hóa ra là Đường Thải Nhi mang theo giỏ đứng trước mặt hắn.
"Là sách gì thế, xuất thần như vậy?"
Lăng Dạ Tầm nhìn tên một chút nói: "Tạp thư, tìm được ở dưới giường ngươi."
Đường Thải Nhi nghẹn lời, "Dưới giường ta?"
"Ừ." Lăng Dạ Tầm đặt sách ở một bên, Đường Thải Nhi nhìn lướt qua, quả nhiên, ba chữ to《Ngân bình cúc》chói mắt vô cùng.
"Ngươi đi tìm gì vậy?"
Đường Thải Nhi đưa giỏ đến trước mặt Lăng Dạ tầm, "Nam Vân Linh nhãn."
Lăng Dạ Tầm nhìn trong giỏ có một thứ giống cỏ linh chi, nhíu mày nói: "Là nó?"
"Ừ, cũng giống linh chi, nhưng thuộc tính lạnh. Nhìn kỹ sẽ phát hiện toàn bộ rễ đều có lốm đốm màu đen, vỏ cây sần sùi hơn cỏ linh chi một chút."
Lăng Dạ Tầm cầm Nam Vân Linh nhãn lên nhìn, lại đưa tới trước mũi ngửi một cái, mùi thảo dược thơm ngát.
"Đừng xem sách nữa, đi, theo ta đi xem thứ này." Đường Thải Nhi để giỏ xuống, kéo Lăng Dạ Tầm. Nhưng mất thăng bằng, suýt nữa rơi xuống nước. Lăng Dạ Tầm ôm nàng, hai người lại ngã trên bè trúc, bọt nước bắn khắp nơi, một ít bắn lên mặt Đường Thải Nhi.
Trong mắt Lăng Dạ Tầm hàm chứa một chút ý cười, giơ tay lên nhẹ nhàng đem lau những giọt nước kia, thấp giọng nói: "Sao không cẩn thận như vậy."
Đường Thải Nhi giơ tay lên lau qua loa mấy cái, nhìn phu quân phóng điện loạn xạ, ho nhẹ hai cái: "Ta xưa nay đều thế, đi, dậy nào."
Đường Thải Nhi dẫn Lăng Dạ Tầm tới căn phòng trúc lớn nhất trong nhà, nơi đó cũng là chỗ ở của cha Đường mẹ Đường. Lăng Dạ Tầm nhìn lướt qua, cuối cùng rơi vào trên bóng lưng Đường Thải Nhi đang ngồi xổm.
"Khi ta đến tìm cái xẻng thì phát hiện." Đường Thải Nhi vừa nói, vừa lôi ra một rương gỗ lớn khắc hoa văn.
Lăng Dạ Tầm vươn người đến nhìn, cùng lúc đó Đường Thải Nhi cũng mở rương ra, trong nháy mắt mặt mày đỏ ửng.
Mũ phượng khăn quàng, giá y đỏ thẫm.
Đường Thải Nhi vui vẻ ra mặt, cầm mũ phượng khăn hỉ lên cười nói: "Đây là giá y lúc mẹ xuất giá." Vừa nói lại lục lọi ở dưới, "Ha ha, còn có y phục phụ thân nữa."
Lăng Dạ Tầm ngồi xuống, sờ sờ tơ lụa thượng hạng kia, thoáng chút đăm chiêu.
Đường Thải Nhi bên này, đã lấy hỉ phục của tân lang ra, dựa theo Lăng Dạ Tầm ước lượng mấy lần.
"Không ngờ, vóc người của Lăng Dạ Tầm ngươi cùng phụ thân ta năm đó rất giống nha. Ừ, nhưng mà tay áo hơi ngắn."
Lăng Dạ Tầm đứng lên, để cho nàng có thể ước lượng được tốt hơn, cúi đầu nhìn nụ cười luôn ở trên miệng Đường Thải Nhi, đây là nụ cười tươi nhất mấy ngày nay.
"Thải Nhi."
"Ừ? A, eo của ngươi sao lại bé như vậy!" Đường Thải Nhi cầm y phục bao quanh eo ước lượng, sau khi phát hiện không khỏi kêu lên, "Ngươi quá gầy! Phải ăn nhiều một chút!"
Lăng Dạ Tầm nhợt nhạt cười một tiếng, nắm hai vai Đường Thải Nhi, đặt nàng đến trước mặt mình: "Thải Nhi, nàng có nguyện ý gả cho ta không?"
Đường Thải Nhi sửng sốt, sống lưng cứng đờ. Ngẩng đầu nhìn đôi mắt Lăng Dạ Tầm, cảm giác đôi mắt kia tựa như một dải ngân hà, tinh quang kia khiến cho mình không cách nào muốn rời đi.
Nàng có nguyện ý gả cho ta không?
Ta nguyện ý.
Nhưng mà, ngươi nhơ ra ta chưa? Tình cảm hiện tại đối với ta là gì? Là trách nhiệm hay chỉ là thương hại?
Đường Thải Nhi cúi đầu cười cười, nắm thật chặt giá y trong tay, hồi lâu mới nói: "Không phải ta đã là người của ngươi rồi sao, Hoàng thượng ban hôn. . . . . ."
Lăng Dạ Tầm dừng một chút, cứ như vậy ôm chặt vai nàng, rất lâu sau đó.
"Không giống nhau."
Khác ở chỗ nào? ánh mắt Đường Thải Nhi liếc về nơi khác: "Nói cái này để làm gì chứ, không có gì khác biệt đâu."
"Nàng từng nói qua, cha mẹ nàng vẫn có một tâm nguyện, chính tận mắt nhìn nàng xuất giá mặc giá y lên người."
Đường Thải Nhi tiếp tục không nhìn hắn, ừ, ta hiểu, ngươi chỉ là thương hại ta. . . . . .
"Nàng đã từng nói qua, nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là có thể cùng người mình yêu quy ẩn rừng núi, giống như cha mẹ nàng làm một đôi thần tiên quyến lữ."
Cơ thể Đường Thải Nhi run lên, mấp máy miệng, ngước đầu nhìn ánh mắt nghiêm túc kia, không có chút gợn sóng, đã không còn là che giấu, mà tồn tại một tia thận trọng và chân tình.
Có một câu trả lời, vào thời khắc này, nét vẽ sống động.
"Nàng còn nói qua, đời này ta đã là người của Đường Thải Nhi nàng, muốn chạy trốn, cũng trốn không thoát. Nàng còn nói, thân là tướng công phải luôn luôn bảo vệ nương tử."
trong nháy mắt hai mắt ươn ướt, người trước mắt dần dần nhòa đi. Khóe miệng Đường Thải Nhi không khỏi cong lên một nụ cười, nhưng trong đôi mắt, giọt lệ lại không ngừng chảy xuống, từng giọt từng giọt, dường như muốn phát tiết mấy ngày nay.
Đến bây giờ trong lòng đều là phiền muộn, giống như qua cơn mưa nước mắt, sẽ gặp tinh không vạn lí.
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."
"Nàng đã từng nói qua, cho dù ta là ai, cho dù ta ở đâu, nàng cũng sẽ tìm được ta, làm nương tử của ta. . . . . ."
"Ngươi nhớ lại? Ngươi đã nhớ lại? ! ! Ngươi thật. . . . . ." Đường Thải Nhi bắt được vạt áo Lăng Dạ Tầm, một lần lại một lần hỏi.
Lăng Dạ Tầm khẽ cong đuôi mắt, cười giống như mê hoặc vạn thiên.
"Ô ô ô! !" Giây tiếp theo Đường Thải Nhi, gào khóc, "Dạ Nhi thối! Ô ô! Dạ Nhi thối! !" Mắng hai câu, liền nhào vào trong ngực Lăng Dạ Tầm, đánh đấm gọi mắng, liều mạng bôi toàn bộ nước mắt nước mũi lên bạch y của Lăng Dạ Tầm.
Lăng Dạ Tầm nhíu nhíu mày, một giây kế tiếp đành phải cười cười, tiếp tục ôm Đường Thải Nhi, bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ định đánh chết tương công nhà nàng sao?"
"Dạ Nhi thối, ngươi rõ ràng nhớ ta, tại sao không nói ra chứ, ô ô! Ngươi có biết ta rất khó xử hay không, cũng không biết làm sao để quyến rũ khối băng lớn như ngươi!"
Khóe miệng Lăng Dạ Tầm co giật, nhàn nhạt lặp lại một lần, "Quyến rũ. . . . . ."
Đường Thải Nhi ngồi thẳng lên, lau nước mắt, con mắt đã hồng hồng, "Nói, lúc nào thì nhớ lại!"
"Vẫn chưa nhớ lại hoàn toàn, chỉ được một phần."
"À. . . . . ." Chân mày Đường Thải Nhi xoăn tít, giơ tay lên thăm dò mạch đập của Lăng Dạ Tầm, lại quan sát sắc mặt của hắn, không xác định nói: "Có lẽ ban đầu lượng thuốc ngươi uống không đủ, cho nên mới xuất hiện hậu di chứng loại mất trí nhớ này."
"Ừ, có lẽ vậy."
"Dạ Nhi."
"Ừ."
"Dạ Nhi ơi ~~"
"Ta ở đây."
"Dạ Nhi của ta! !" Giây tiếp theo Đường Thải Nhi nhảy một cái, bất chợt nhảy lên người Lăng Dạ Tầm, hai chân kẹp ở eo hắn, phần trên hung hăng ôm lấy hắn, "Ha ha, Dạ Nhi của ta đã trở về."
Lăng Dạ Tầm một tay gỡ Đường Thải Nhi đang bám trên người xuống, cười nói: "Đừng làm rộn."
"Ngươi rốt cuộc đã trở lại! Nhớ ngươi muốn chết! Ta thật là sợ ngươi sẽ vĩnh viễn không nhớ ra ta, thật sự rất sợ, con bà nó chứ cái bánh quai chèo!" Đường Thải Nhi vui mừng sôi nổi, xúc động dắt tay Lăng Dạ Tầm, giống như tìm lại được hài tử.
Đường Thải Nhi lại nhảy đến gần Lăng Dạ Tầm nhìn trái nhìn phải, nhìn hết một lượt, "Đại mỹ nhân, cười cho gia một cái."
Khuôn mặt Lăng Dạ Tầm, trong nháy mắt đen sì.
"Đợi lát nữa phải nói cho cha mẹ biết, vừa vặn hai phu quân của ta . . . . . . A, ngươi dám đánh ta?" Đường Thải Nhi xoa xoa cái trán, người này lại dám gõ đầu mình.
Lại thấy khóe miệng đối phương mang theo ý cười, trong mắt toàn là cưng chiều, êm ái nói: "Cái gì mà hai, nàng vốn là chỉ có một mình ta."
Đầu này đang ầm ĩ, lại nghe bên tai truyền đến tiếng gió. Đường Thải Nhi và Lăng Dạ Tầm cùng lúc ngừng lại, bốn mắt nhìn ra ngoài phòng.
Có người, là ai?