Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 94: Cute Là Chính Nghĩa




Bàng Đức Phi thanh lý xong dư nghiệt của bang Ô Diêm, đang định quay người rời đi, chợt nhìn về phía một đống củi khô, cười lạnh nói "Động tác rất nhanh, có thể trốn đi được từ dưới "Ám Long Ảnh" của ta?"

Nàng đưa tay tụ tập linh lực, đã thấy Ma Ngưu chui ra từ dưới đống củi khô, bịch quỳ trên mặt đất, run giọng nói "Tiên sư tha mạng! Tiểu nhân biết bí mật của Đỗ Hoằng, ta mang ngài đi, các nàng tích trữ rất nhiều thứ có giá trị liên thành..."

Bàng Đức Phi thu tay lại, híp mắt nói "Tích trữ rất nhiều thứ? Nàng định làm gì?"

"Bẩm Tiên sư, kỳ thật hơn một năm trước, ba Đương Gia đã đoán ra được chỗ vị trí "Trọng Bảo" kia của ngài, liền bí mật đồng ý đánh cắp nó sau lưng ngài."

Ma Ngưu biết rất rõ cung cấp càng nhiều thông tin thì khả năng sống sót lại càng lớn, lúc này là biết gì nói nấy, "Nhưng các nàng cũng biết rằng, nơi chứa "Trọng Bảo" kia tất nhiên cực kỳ nguy hiểm. Thế là các nàng liều mạng đề cao thực lực, đồng thời đi khắp nơi "Buôn bán", dùng tiền có được mua rất nhiều thứ, dùng để chuẩn bị đi lấy cái "Trọng Bảo" kia.

"Tiểu nhân đã từng tình cờ nghe lén được nơi các nàng giấu những thứ đó, chỉ cần ngài tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân sẽ dẫn ngài đi, ít nhất giá trị hai ba trăm vạn lượng!"

Bàng Đức Phi hơi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói "Tốt, mệnh của ngươi lưu lại. Dẫn đường đi."

"Tạ Tiên sư!"

Ma Ngưu đưa Bàng Đức Phi bay quanh núi Song Đỉnh trong một khoảng thời gian ngắn, rồi dừng lại ở trước một hang động tự nhiên.

"Tiên sư, chính là ở đây." Nàng cẩn thận từng li từng tí thăm dò nói, "Vậy tiểu nhân có thể đi được chưa?"

Bàng Đức Phi nhíu mày, "Sơn động này to lớn như thế, ngươi bảo ta đi đâu tìm chứ?"

"Vị trí cụ thể, cũng chỉ có Đỗ Hoằng ba người các nàng biết..."

"Phế vật!"

Bàng Đức Phi đi lòng vòng ở bên trong động đá vôi, không tìm được vật tư mà Đỗ Hoằng giấu, liền quay người rời đi.

Những vật này đối với nàng mà nói cũng không quan trọng lắm, điều nàng quan tâm đến chính là Đỗ Hoằng có làm lộ vị trí của "Thứ đó" hay không.

Nàng lại nói với Ma Ngưu "Mang ta đến nơi mà Đỗ Hoằng đã chết."

"Vâng."

Vào buổi chiều hôm đó, Ma Ngưu đầu đầy mồ hôi đào thi thể đám người Đỗ Hoằng lên.

Thi thể đã bị thối rữa, nhưng quần áo mà các nàng đang mặc vẫn còn nguyên vẹn. Ma Ngưu lại dưới mệnh lệnh của Bàng Tiên sư, lật toàn bộ vật mang theo ở bên trên thi thể ra, bày chúng lên trên mặt đất.

Bàng Đức Phi nhìn qua những thứ vụn vặt kia, cau mày, trong lòng thầm nghĩ tất cả những thứ đáng tiền hay không đáng tiền cũng đều không còn nữa, ngay cả mắt giả, cúc áo cũng đều bị người ta tháo đi mất rồi, có thể thấy được người đã giết nàng khám xét thi thể rất cẩn thận. Nếu như Đỗ Hoằng vẽ vị trí của "Thứ đó" lên bản đồ, tất nhiên cũng sẽ bị lấy đi.

Nàng lúc này một trận tâm phiền ý loạn, nhất định phải tìm ra người đã giết Đỗ Hoằng, mặc kệ nàng có biết chuyện gì hay không, cũng nhất định phải đem giết chết để tránh phiền phức sau này!

"Thứ đó" quá quan trọng, tuyệt không được phép nửa điểm sơ xuất!

Nàng đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó kẹp trên tóc của Đỗ Hoằng, tiến lên nhìn kỹ, phát hiện ra lại là hai cái lông chim màu đen.

Ma Ngưu cũng bu lại, nhìn theo ánh mắt của nàng, vội vàng nói "A, đây là của con chim Tước sống đêm mà Đỗ Hoằng nuôi, bây giờ cũng không biết đã bay đi đâu rồi."

Chim Tước sống đêm? Bàng Đức Phi ánh mắt ngưng tụ, nam tử đẹp trai mà mình gặp được hôm đó ở trên ngọc bay, chẳng phải cũng có một con chim Tước sống đêm đứng ở trên vai sao.

Chợt, nàng lại nhớ tới câu nói của Trương Thân rằng chiếc bình ngọc có chứa "Kiềm Hằng Chi Huyết" cũng được mua từ trong tay của một nam tử đẹp trai.

Nàng đột nhiên đứng dậy, ngóng nhìn về phía núi Huyền Hoa, lạnh giọng nói, "Xem ra, chính là ngươi."

...

Hứa Dương đi theo sư phụ vào cửa núi Thụy Dật Phong, hai tên đệ tử thanh sam lập tức tiến lên nghênh đón, thi lễ nói "Gặp qua Trầm sư tổ, Hứa sư thúc."

Trầm Thiên Mục gật đầu, còn chưa kịp mở miệng, thì nam đệ tử của một trong hai người đối diện đã tiếp nói "A, Diệp sư tổ đã phân phó qua, nếu như Hứa sư thúc tới, thì đệ tử sẽ trực tiếp đưa hắn tới đài Đào Viên."

"Ồ, vậy thì tốt rồi." Trầm Thiên Mục cười nói, "Diệp sư muội an bài rất chu toàn."

Nàng quay đầu lại phân phó Hứa Dương "Nếu như thế thì, ngươi tự mình đi đến chỗ của nàng là xong, vừa vặn đúng lúc vi sư vẫn còn phải đi một chuyến đến Cực Thiên Điện, nên sẽ không đi theo nữa."

Hứa Dương khom người nói "Vâng", đợi đến khi tiễn Trầm Thiên Mục xong, liền đi theo tên đệ tử tiếp đón khách kia bay về phía trên núi.

Một lát sau, hai người rơi xuống ở trong một mảnh rừng cây đào.

Dù bây giờ đã là tháng bảy nhưng hoa đào vẫn nở rộ trên cây như cũ, đưa mắt nhìn qua, làn gió nhẹ đưa lên từng đợt gợn sóng màu hồng phấn, hương thơm đập vào mặt, làm say mê lòng người.

Đệ tử dẫn đường kia lại mang Hứa Dương bước vào trong rừng, đi được một đoạn thì thấy một bình đài lát bằng đá cẩm thạch trắng, rộng hơn ba mươi trượng vuông, được một bức màn vải ngăn thành nhiều khu vực.

"Hứa sư thúc, đây chính là đài Đào Viên. Diệp sư tổ bình thường truyền dạy ở phía Đông Bắc." Đệ tử dẫn đường chỉ vào góc bệ đá, thấy không có ai ở đó liền nói tiếp, "Bây giờ vẫn còn sớm quá, Hứa sư thúc có thể ở đây chờ một lát, Diệp sư tổ sẽ tới ngay.

"Đệ tử còn phải đi sơn môn để tiếp đón khách, liền cáo lui trước."

"Làm phiền rồi." Hứa Dương chắp tay với hắn, xoay người đi về phía góc đông bắc của thạch đài.

Chỉ nhìn thấy một mảnh dài bảy tám trượng được bao quanh ở đây, với hơn mười chiếc đệm được đặt đều ở phía bên trái cùng một chiếc bàn bằng gỗ ở ngay phía trước, cao hơn năm tấc, phía trên cũng có hai chiếc đệm, trông giống như là bục giảng. Ở bên cạnh sàn gỗ, còn có không ít nhạc cụ, cùng một cái tủ đá.

Hứa Dương buồn bực ngán ngẩm đi qua gảy hai phát nhạc cụ, không những không gọi ra được tên của những thứ này, mà còn không nghe ra được loại âm thanh gì.

Nhưng vào đúng lúc này, một tiểu cô nương thân mặc thanh sam từ trong rừng cây đào đi đến, nhìn qua khoảng mười một mười hai tuổi, trên đầu chải búi tóc song nha, cũng chính là tục xưng "Đầu bánh bao", hai má ửng đỏ vẫn còn mang theo một chút mập mạp trẻ con, dưới hàng mi dày và hẹp là một đôi mắt ngơ ngác như nai tơ đang chớp chớp, cộng thêm cái mũi nhỏ và cái miệng nhỏ nhắn, đơn giản là quá cute.

Tiểu cô nương kia tùy tiện ngồi xuống ở hàng đệm cuối cùng cười toe toét rồi nhìn xung quanh, khi thấy Hứa Dương gảy loạn nhạc cụ, không khỏi có chút nhíu mày.

Trong lòng Hứa Dương bị sự cute của nàng làm cho mềm nhũn, thầm nghĩ thật sự là trẻ con của xã hội lạc hậu sớm đã làm chủ rồi a, ngươi xem tiểu nha đầu này, nếu như đặt ở tiểu học của hậu thế có thể cũng còn chưa có tốt nghiệp, mà trước mắt mình lại phải một mình lên núi Tu Linh, nghĩ đến cũng là thật đáng thương.

Hắn mỉm cười như một kiểu đại ca ca, đi tới gần tiểu nha đầu, phi thường hòa khí hỏi "Tiểu muội muội, ngươi là đệ tử của Diệp sư thúc sao?"

Tiểu Lolita liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt gật đầu.

Hứa Dương trìu mến sờ lên đầu của nàng, ngồi xuống ở bên cạnh, cười tủm tỉm nói "A, ta tên Hứa Dương, cũng là đến để học nghệ từ Diệp sư thúc. Ngươi tên gì?"

Tiểu Lolita nhíu nhíu mày, mở miệng nói "Hoàng Phủ Bá Hàn."

Hứa Dương nhấc ngón tay cái lên, "Ờ, đúng là một danh tự có khí thế!" Nhịn không được lại đưa tay lên sờ sờ cái đầu lông xù nhỏ của nàng.

Khi Hoàng Phủ Bá Hàn nhắc tới trong một hơi, liền muốn phát cáu, thì đúng lúc có một bàn tay an ủi ở trên đầu, sự thoải mái dễ chịu trên đỉnh đầu khiến khuôn mặt nàng đỏ bừng, lập tức phát tiết trong một hơi, "Ah, ngươi..."

"Ồ, suýt nữa thì quên mất." Hứa Dương từ trong tay áo lấy ra một cái túi giấy dầu, thần thần bí bí bóc ra, ngả vào dưới mũi tiểu nha đầu, "Thơm không? Thịt thỏ nướng!"

Hắn nói xong, xé xuống một cái chân thỏ đưa cho Hoàng Phủ Bá Hàn, "Thử một chút xem! Tay nghề của Tống Toàn không tệ đâu! Đương nhiên, tay nghề của ca ca nàng còn tốt hơn nữa!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.