Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 49: U Cốc Đêm Yên Tĩnh




Hứa Dương với tư cách là đệ tử thân truyền của Trầm Thiên Mục, là một nhân tuyển lôi cuốn cho vị trí đệ tử cốt cán, cách đối đãi cùng Tống Toàn sẽ khác nhau một trời một vực.

Hắn bay trở về, còn có người "Hầu hạ" đặc biệt, khi đến Hồng Vân Phong thì trời vẫn còn sáng.

Đệ tử thanh sam dẫn hắn thu hồi lại ngọc bay, nhìn cách đó không xa vài toà thạch ốc, cung kính nói "Hứa sư thúc, đó là những ốc xá không ai dùng. Nếu ngài vẫn còn chưa hài lòng, thì trên núi còn có không ít."

Hứa Dương thầm nghĩ khi bắt đầu luyện Thiên Vận Triền Tâm Công thực sự có chút như thế kia, tốt hơn là nên tìm nơi khác xa hơn.

Thế là hắn nói với đệ tử kia "Ta thích yên tĩnh, ngươi xem có chỗ nào thích hợp hơn hay không?"

Đệ tử kia rầu rĩ nói "Hứa sư thúc, trên Hồng Vân Phong chỉ có một số nơi có linh khí nồng đậm như thế này mà thôi, còn lại phần lớn đều là chỗ ở của các đệ tử khác, nơi yên tĩnh chỉ sợ..."

Hứa Dương xua tay, "Linh khí gì đó không quan trọng, yên tĩnh mới là quan trọng nhất."

"Cái này... ngược lại là có một nơi, ngài đi theo ta."

Không bao lâu, ngọc bay rơi xuống giữa một mảnh rừng rậm ở bên cạnh sườn núi, đệ tử thanh sam chỉ vào một căn nhà nhỏ ở phía trước "Chính là nơi này, đây là nơi được xây dựng bởi các chư vị sư tổ khi họ còn trẻ để hóng mát, không có đệ tử nào khác ở gần đây trong vòng hơn mười dặm xung quanh."

Hứa Dương nhìn xung quanh bốn phía, chỉ thấy phía sau thạch ốc là một ngọn sơn tuyền, đáy trong vắt, nước chảy róc rách.

Phía tây là rừng thông, cây cối rõ ràng là đã nhiều năm tuổi rồi, thẳng tắp lên mây, xanh mơn mởn tươi tốt.

Mà phía đông là một tảng núi đá kỳ lạ, mặt trời chiếu vào phản chiếu ánh sáng muôn màu, giữa khe đá còn có mấy đóa hoa trên núi chui ra, khoan thai bừng lên sức sống.

Nơi này có núi, có nước và rừng cây, nó giống như một kiệt tác lãng mạn của phái hội họa truyền thống Trung Quốc, chỉ cần tùy tiện là có thể giết chết các danh lam thắng cảnh hạng 5A trước đó.

"Nơi này thật tuyệt," hắn hài lòng gật đầu, "Ở đây đi!"

Đệ tử thanh sam do dự nói "Sư thúc, linh khí ở đây hơi mỏng manh..."

"Không sao." Hứa Dương trong lòng tự nhủ linh khí đối với ta chỉ như phù vân, ta lại không hấp thu được, nhiều hay ít thì có gì khác nhau chứ?

Đệ tử kia bất đắc dĩ, nhanh chóng mang theo hai cái đệ tử ngoại môn, phân phó các nàng đem thạch ốc cẩn thận quét dọn qua một lần.

Sau đó nàng lại nói với Hứa Dương, "Hứa sư thúc, đệ tử Lý Ca, sống ngoài hai mươi dặm ở trên núi. Nếu ngài có bất cứ chuyện gì, chỉ cần phân phó một tiếng với đệ tử là được."

Hứa Dương gật đầu, "Vậy thì làm phiền ngươi rồi."

"Đây đều là bổn phận của đệ tử." Lý Ca dứt lời, liền cáo lui rời đi.

Trước giờ cơm tối, hai đệ tử ngoại môn đã dọn dẹp xong thạch ốc.

Hứa Dương bảo bọn họ tự mình rời đi, vừa vào nhà liền không khỏi nhíu mày —— trong phòng chỉ có một cái giường, một cái bàn gỗ hai cái ghế, thậm chí không có nổi một cái bếp nồi.

"Vậy còn phải tự mua đồ đạc của mình nữa à?" Hắn nhớ tới Tôn Ích từng đề cập tới, có một nơi mà đệ tử tông môn bán vật phẩm ở bên phía Phồn Trân Điện, "Ngày mai sẽ đi nơi đó xem sao, nhân tiện bán hết mấy thứ linh tinh trên người."

Hứa Dương cả ngày hôm nay đã gặp phải quá nhiều chuyện, toàn thân kiệt sức, chỉ hơi dựa vào trên giường đá, là đã ngủ thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, một tiếng vang trầm "Bành" làm hắn bừng tỉnh.

Hắn nhảy ra khỏi giường, chỉ thấy xung quanh tối đen như mực, sau đó hắn mới nhớ ra cái nơi ma quái này thậm chí còn không có nổi một ngọn đèn.

Hắn lấy cây châm lửa trên người ra, lấy một nắm cỏ khô từ trên giường, thì thấy cánh cửa nhà đang đung đưa, chẳng lẽ âm thanh vừa rồi là do gió núi thổi tung cánh cửa phát ra.

Hắn thở dài, bước ra khỏi nhà, nhặt một cành cây khô làm ngọn đuốc, vừa ngước lên, hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy một con "Gấu khổng lồ" ở phía đông đang giương nanh múa vuốt.

Ối mẹ ơi! Hắn vội vàng lao vào trong phòng, đóng cửa lại, nhìn qua cửa sổ bên cạnh, chỉ thấy thân hình con gấu kia không hề động đậy, liền giơ ngọn đuốc ra lắc mạnh, mới nhận ra đó là một tảng đá hình thù kỳ lạ.

Còn chưa kịp cho hắn thở, lại nghe thấy phía sau có tiếng sột soạt vang lên, hình như có rất nhiều người đi lại ở xung quanh, trong núi yên tĩnh đến nỗi âm thanh đặc biệt rõ ràng khiến lỗ tai người ta tê dại.

Đồng thời không biết phát ra tiếng "Tích tắc" nhịp nhàng ở đâu.

Hứa Dương lập tức nhớ tới một bộ phim kinh dị mình đã xem trước đó, bên trong có một dòng máu tươi không ngừng nhỏ xuống màn ảnh, giống hệt như âm thanh này!

Á đù! Cái nơi tồi tàn này ban ngày thì đẹp như tranh vẽ, nhưng tại sao ban đêm lại khiếp người thế này chứ?! Hắn bắt đầu thấy nhớ Hải Yến một chút, có con chim ngu ngốc ở đây, ít nhất cũng còn có người có thể nói chuyện.

"Ngươi ở đây à..."

Đột nhiên, một giọng nói tung bay của một nữ tử từ phía sau Hứa Dương vang lên quanh quẩn ở trong thạch ốc.

"Vãi lúa! Có ma?!" Hắn sợ tới mức dựng cả tóc gáy, tiện tay quơ lấy cái ghế gỗ ở bên cạnh, bỗng nhiên đập về phía âm thanh kia.

Răng rắc, cái ghế vỡ vụn, nhưng cũng không có nện trúng vào cái gì cả!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.