Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 46: Đệ Tử Nội Môn




Hứa Dương thầm nghĩ trong lòng chỉ là gia nhập vào một tông môn mà thôi, lại gây ra nhiều phiền toái như vậy, may mà mình "Sớm trúng tuyển" được là nhờ Trầm Thiên Mục, nên cũng đỡ rắc rối.

Về phần Lăng Nguyệt mấy người bọn họ, có thể trở thành đệ tử nội môn được là tốt nhất, nói thế nào thì cũng đều là người một nhà. Nhưng cũng không cần phải vội vàng "Lấy quan hệ" của Tôn Ích đi, nếu như bọn họ có thể bằng thực lực của mình tiến nhập nội môn, thì cần gì phải nợ nhân tình Tôn Ích?

Thế là hắn mỉm cười nói với Tôn Ích "Chúng ta trước cứ đi xem sao rồi hẵng nói..."

Hắn một câu nói còn chưa dứt lời, từ khóe mắt hắn bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc trong đám đông bên dưới, không khỏi trong lòng căng thẳng, Đường Tiểu Tuyết cùng Cổ Ngọc Thụ?!

Dưới sự dẫn dắt của đệ tử bạch y, hai người lần lượt nhìn những người tham gia khảo hạch nhập môn, rõ ràng là đang tìm chính mình!

Hứa Dương vội vàng vỗ Tôn Ích, thấp giọng nói "Đi mau!"

"Hả? Được."

Đường Tiểu Tuyết cùng Cổ Ngọc Thụ căn bản là không có nhìn lên trên trời —— nói lợn nái biết trèo cây các nàng cũng tin, nhưng nói Hứa thiếu gia đã gia nhập Huyền hoa tông, trở thành đệ tử nội môn, thì khẳng định có đánh chết các nàng cũng không tin!

Cổ Ngọc Thụ liếc xéo Đường Tiểu Tuyết, hồ nghi nói "Này, đã tìm hơn nửa ngày cũng không thấy người đâu, thông tin của ngươi có chuẩn xác không?"

Đường Tiểu Tuyết hừ lạnh một tiếng, "Thích tin hay không thì tùy ngươi, ta cũng không yêu cầu ngươi phải đi theo ta."

"Nói nhảm, trả lại mười vạn lượng bạc để vào cửa, lão nương liền rời đi!"

Đường Tiểu Tuyết chán nản, đành phải hòa hoãn ngữ khí, "Nửa tháng trước, thủ hạ của ta tận mắt thấy biểu đệ đi về hướng này, sau đó ta lại thăm dò được tin tức ở Khúc Đồng trấn, hắn cùng ba người đã kết bạn đi tới Huyền Hoa tông."

Trên mặt nàng lộ ra vẻ tiếc nuối, "Nhưng những người kia đúng là cao thủ Luyện Khí Tam Trọng, ta không thể không về thành Phượng Minh để điều binh, nếu không lúc này sợ là đã cùng biểu đệ bái đường rồi..."

Cổ Ngọc Thụ nhìn đội ngũ không thấy đầu không thấy cuối, cau mày nói "Những người này đang làm gì vậy?"

Đệ tử bạch y dẫn đường nói "Dĩ nhiên là tham gia khảo hạch nhập môn rồi."

Đường Tiểu Tuyết cau mày nói "Nhiều người như vậy, chẳng lẽ tiến vào sơn môn đều phải giao tiền sao?"

Đệ tử kia liếc nàng một cái, "Dĩ nhiên là không cần." Trong lòng tự nhủ lúc chính Ngọ Phụng Luật Điện vừa xử lý một đám người, hiện tại ai còn dám nhận chứ?

Cổ Ngọc Thụ giữ chặt nàng, vội nói "Thế tại sao thu của chúng ta mỗi người một vạn lượng?!"

"Nói nhảm, các ngươi là đến tìm người, có thể giống nhau sao?"

Đường Tiểu Tuyết cùng cổ Ngọc Thụ liếc nhau, cả hai đều cảm thấy đau khổ không dứt, hai vạn lượng a! Sớm biết như thế thì đã nói là mình tới để tham gia khảo hạch nhập môn rồi...

Thẳng cho đến khi hai người nhìn qua một lượt tất cả những người tham gia khảo hạch, mà vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng "Tướng công" đâu.

Đường Tiểu Tuyết nói "Chắc biểu đệ sẽ không thông qua khảo hạch, mà tiến vào tông môn rồi đấy chứ?"

Đệ tử bạch y hỏi "Biểu đệ ngươi tu vi gì?"

"Vẫn chưa Luyện Khí nhập môn..."

"Ngươi đây là xem thường Huyền Hoa tông sao?! Ta Luyện Khí Nhị Trọng, cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn. Luyện Khí nhập môn? Hừ!"

Hai người rụt cổ lại, liền nói "Không dám".

Đường Tiểu Tuyết thầm nghĩ mình đã bí mật dò xét con đường dẫn đến đây rất kỹ càng rồi, tuyệt đối không lộ chút sơ hở nào, biểu đệ nhất định là đang trốn ở chỗ nào đó trên núi. Chỉ cần mình cho người canh giữ tốt đường ra khỏi núi, sớm muộn gì hắn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của mình!

Mà Cổ Ngọc Thụ bên kia thì trong lòng đã có tính toán sẵn, Đường Tiểu Tuyết là người duy nhất phát hiện ra tung tích của Hứa công tử, ta sẽ liều chết đi cùng nàng, tất sẽ có thu hoạch!

Một bên khác, Hứa Dương đi theo Tôn Ích đến địa điểm tuyển chọn đệ tử nội môn, ngẩng đầu nhìn lại không còn thấy bóng dáng người bên kia sơn môn, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Chợt, hắn lại không khỏi bật cười, mình hiện tại đã là người của Huyền Hoa tông, trên đất của nhà mình còn phải sợ hai người kia đuổi theo đòi cưới nữa hay sao?

Cho dù mình đứng ở trước mặt các nàng, chẳng lẽ các nàng còn dám đem đệ tử đường đường Hồng Vân Phong Trầm thượng sư mang đi hay sao?

Đúng lúc này, có người trên khán đài lớn tiếng nói "Vậy thì đệ tử liền đắc tội rồi."

Giọng nói rất quen thuộc, Hứa Dương quay đầu lại nhìn, liền thấy Lăng Nguyệt lấy xuống xích sắt từ phía sau lưng, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, sau đó hét lớn một tiếng, vung về phía trước mặt đệ tử thanh sam.

Đệ tử thanh sam kia hiển nhiên cũng không quá quan tâm lắm, chỉ nâng cây phất trần chặn lại ở bên người, nhưng khi nghe thấy tiếng "Bành" trầm đục, cả người nàng lập tức bị một lực rất lớn làm cho lảo đảo suýt nữa té ngã.

Mấy vị giám khảo đang xem trận chiến lập tức nhỏ giọng nói chuyện với nhau, "Có thể làm cho Hồ sư muội Luyện Khí Ngũ Trọng chật vật như vậy, linh lực của người này ngược lại là cực kỳ hùng hậu."

"Luyện võ đạo chỉ biết lợi hại gân cốt. Vừa rồi dùng cỗ linh lực kia thôi động linh thuật tông môn, uy lực tăng lên ít nhất bốn thành!"

Một đệ tử tuổi hơi lớn mắt nhìn Lăng Nguyệt giao lên lá bùa, nói "Tuổi tác khá lớn một chút, miễn cưỡng vào được nội môn."

Nàng nhìn thấy mấy người khác gật đầu một cái, lại nói "Nàng thuộc loại tư thế cứng rắn, Trọng Lôi Phong là thích hợp nhất, để nàng đi đến chỗ đó đi."

Một tên đệ tử bạch y lập tức cao giọng nói "Lăng Nguyệt, đưa về Trọng Lôi Phong."

Lăng Nguyệt vui mừng nhướng mày, thi lễ với mấy tên giám khảo, lui qua một bên, lại dùng sức nắm tay với Tống Toàn, nói "Xem ngươi rồi!"

Tống Toàn gật đầu, đi vào giữa sân.

Vị Hồ sư muội lúc trước kia vừa mới chỉnh đốn lại quần áo xong, vẫy tay với nàng một cái, "Tới đi."

"Đệ tử đắc tội rồi!" Tống Toàn vừa dứt lời, cả người liền đã lướt về phía trước, "Phá Nhạc!"

Hồ sư muội chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, cuống quít dùng cây phất trần đón đỡ, đồng thời bứt ra né tránh, nhưng lại nghe được tiếng vang "Xẹt toạc", ống tay áo trái bị một đạo ngân mang đâm thủng.

Vị giám khảo tương đối lớn tuổi kia khẽ gật đầu, "Thân pháp nhanh nhẹn, nhãn lực vô cùng tốt, ra chiêu quả quyết, mới mười bảy tuổi, đúng là một thiên tài đáng trông đợi."

"Trương sư thúc nói cực phải."

"Ta thấy Thương Vũ Phong thích hợp nhất với nàng."

"Ừm, để cho nàng học "Hoa bay đầy trời" của Hoắc sư tỷ cũng không tệ."

Trương sư thúc cũng gật đầu đồng ý, đang muốn tuyên bố kết quả, lại nghe thấy Tống Toàn cao giọng nói "Chư vị sư tôn, trong lòng đệ tử hâm mộ Hồng Vân Phong đã lâu, không biết có thể cho đệ tử đi Hồng Vân Phong được hay không?"

Trong lòng nàng thầm nghĩ đến Hứa thiếu sư...Hứa sư tỷ, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy ngươi ở trên đỉnh Hồng Vân Phong một chút, cả đời này ta sẽ không hối hận! Ta cũng sẽ luyện tập chăm chỉ ngàn vạn lần để thu hẹp khoảng cách chênh lệch giữa chúng ta!

Trương sư thúc chậm rãi nói "Linh thuật của Hồng Vân Phong lấy lâu dài, vĩ đại làm chủ, chỉ sợ là bản tính cũng không hướng hợp với ngươi."

Tống Toàn cực kỳ kiên định nói "Đệ tử nguyện đi Hồng Vân Phong, mong sư tôn thành toàn!"

Trương sư thúc mắt nhìn các đồng môn bên cạnh, cuối cùng gật đầu nói "Thôi được rồi."

Tống Tiểu Nam thấy người trong lòng mình cùng muội muội đều đã thuận lợi được chọn làm đệ tử nội môn, trong lòng rất là cao hứng, đang định chuẩn bị ra sân để trổ tài thân thủ, thì lại nghe thấy Trương sư thúc nói "Luyện Khí nhị giai, lại còn là nam tử...Thôi bỏ đi, người kế tiếp."

Tống Tiểu Nam vội vàng, chắp tay nói "Mong rằng sư tôn cho tiểu tử một cái cơ hội, để ra sân biểu hiện một phen..."

Trương sư thúc nhíu mày lắc đầu, "Lực chỉ có hơn bốn trăm cân, hồn lực hai phân, có thể có chỗ nào hơn người?"

Nàng quét mắt qua lá bùa tiếp theo, nói "Vương Thăng, đến phiên ngươi."

Nàng vừa nói xong, liền nghe thấy có người sau lưng nói "Trương sư tỷ, hắn là một tên nam nhân, từ rất xa đi đến núi Huyền Hoa cũng không dễ dàng, chi bằng cho hắn một cơ hội đi."

Trương sư thúc quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Hứa Dương, lập tức chính là một trận choáng váng mê mẩn, vội vàng nhìn sang chỗ khác, trong lòng âm thầm cả kinh nói tiểu tử này đơn giản còn muốn mạng người hơn so với cả tên Tả Ngọc Thu của Đồng Lăng Phong kia...

Nàng ho khan hai tiếng, "Khục khục, vị sư đệ này là?"

"Ah, ta là Hứa Dương của Hồng Vân Phong."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.