Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 45: Linh Thể




Quá trình tế bái các đời tổ tiên của tông môn dài dòng lại buồn tẻ, phải gần một tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Hứa Dương xoa xoa đầu gối đau nhức cùng Tôn Ích bước ra khỏi Điện, đối mặt trực tiếp với hai tên thủ hạ phía sau lúc trước.

Hai người thi lễ với Hứa Dương cùng Tôn Ích, thở hổn hển nói "Sư, sư tỷ, chúng ta tới rồi."

"À, đã tế bái xong rồi." Tôn Ích lấy ra ngọc bay, lại chỉ một chỉ về hướng tây, "Phải đi Vụ Đức Điện, các ngươi lần này chạy nhanh lên một chút."

"Vâng..."

Đến khi Hứa Dương rơi xuống ở bên ngoài Vụ Đức Điện, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, mặc dù tòa đại điện này nhỏ gấp đôi Cực Thiên Điện, nhưng lại chật ních người, bên ngoài cửa Điện có ba hàng người xếp thành hàng dài như con rồng.

"Ôi vãi... vậy thì có mà xếp hàng tới mùa quất năm sau à?"

Tôn Ích nói "Mọi việc của đệ tử tông môn đều do Vụ Đức Điện xử lý. Ở trong và ngoài tông môn đều có hơn tám vạn người, ngày nào cũng có chuyện này. Bây giờ lại có thêm đệ tử mới nhập môn thì càng có nhiều người hơn một chút."

Nàng lại cười đắc ý, "Nhưng có đệ tử ở đây, đương nhiên sẽ không để Hứa sư thúc phải chờ đợi khổ sở giống như các nàng được. Sư thúc xin mời đi theo ta."

Hứa Dương tiến vào cửa cùng với nàng, không cần quan tâm trong đại điện đang xếp hàng mấy trăm người, trực tiếp đi thẳng vào trong sảnh.

Nhìn thấy có người sắp chen ngang nhảy vào hàng, các nữ đệ tử đang định quát mắng, nhưng thoáng thấy bộ dáng của nam đệ tử, tất cả đều lập tức thay đổi thái độ nở nụ cười, nhẹ nhàng chào hỏi "Vị sư đệ này, hay là xếp hàng ở phía trước ta đi?"

"Vị trí của ta gần phía trước nhất, sư đệ xếp hàng ở chỗ này nè..."

"Xếp hàng ở đây, ta đi lấy cho ngươi cái ghế!"

Với việc Tôn Ích mở cửa sau, cộng thêm sự đồng lòng "Dụ dỗ" của những người trong hàng, Hứa Dương đã đến sảnh trong chỉ trong vài phút.

Hắn đưa phù bài của mình cho quản sự Vụ Đức Điện, người phụ trách việc đăng ký đệ tử mới và báo lên sư thừa, người này ngay lập tức tìm ra tên, tuổi, quê quán và các thông tin khác của hắn.

"Hóa ra ngươi chính là Hứa sư đệ." Đệ tử quản sự kia mỉm cười gật đầu, trong sổ ghi lại thông tin của Hứa Dương, nhưng chỉ viết hai chữ "Tạm thiếu" trong hạng mục tu vi.

Hóa ra là Trầm Thiên Mục đã phái người đến chào hỏi qua, đây cũng không phải là chưa có tiền lệ, có khi đệ tử tông môn đột phá giữa chừng mà chưa hoàn thành, hoặc bị thương nặng trong lúc bế quan, tu vi chính là "Tạm thiếu".

Ví dụ như Bạch Tử Huy nói là Thất Mạch cảnh hậu kỳ, nhưng có trời mới biết sau khi chữa trị xong còn lại được bao nhiêu thực lực, tu vi chỉ có thể bỏ qua.

Đến khi Hứa Dương hoàn thành xong việc đăng ký đệ tử mới, chỉ mất khoảng thời gian uống xong một chén trà, hắn liền xoay người rời ra khỏi Vụ Đức Điện.

Hắn liếc mắt nhìn đội hàng dài như rồng dường như còn chưa xê dịch chút nào, trong lòng tự nhủ khó trách khi sư phụ nói rằng những thủ tục này sẽ mất cả ngày.

Tôn Ích cười nhẹ nói "Hứa sư thúc, việc nhập môn đã thỏa đáng, có muốn ta đưa ngài về Hồng Vân Phong hay không?"

Hứa Dương chợt nhớ tới Lăng Nguyệt mấy người, bản thân mình đã chính thức coi là nhập môn rồi, không biết tình hình bọn họ như thế nào rồi?

Thế là hắn hỏi Tôn Ích nói "Có mấy người là bằng hữu đi cùng ta, đang tham gia khảo hạch nhập môn, có thể tìm ai để hỏi kết quả?"

"Đệ tử mới nhập môn chính là do Vụ Đức Điện phụ trách, Hứa sư thúc có thể nói tính danh bọn họ cho đệ tử."

Hứa Dương nói tên của mấy người Lăng Nguyệt, Tôn Ích quay người nhanh chóng rời đi, sau một lát đã quay trở lại, nói với Hứa Dương "Hứa sư thúc, không tìm được tình hình về việc nhập môn của mấy người bằng hữu của ngươi."

"Hả?" Hứa Dương mắt nhìn sắc trời, "Buổi trưa bọn họ bắt đầu khảo hạch..."

Tôn Ích gật đầu nói "Hứa sư thúc có chỗ không biết, buổi trưa hôm nay, đệ tử phụ trách khảo hạch đã bị Phụng Luật Điện đưa đi không rõ vì lý do gì. Việc khảo hạch bị gián đoạn mất một lúc, sau đó mới bắt đầu lại từ đầu."

Hứa Dương thầm nghĩ sư phụ mình nói chuyện thật đúng là dễ dùng, cái tên họ Triệu kia cứ như vậy mà ngã xuống.

Hắn vội vàng nói "Vậy ngươi có thể đưa ta đi đến chỗ sơn môn không?"

"Dĩ nhiên tuân mệnh."

Hứa Dương cưỡi ngọc bay của Tôn Ích, không lâu sau bay trở lại địa điểm khảo hạch, giữa không trung nhìn thấy Tống Tiểu Nam vươn tay chạm vào giám linh thạch, quả cầu lập tức hiện ra hai điểm sáng.

Đệ tử bạch y bên cạnh lập tức cao giọng nói "Luyện Khí Nhị Trọng."

Chung quanh lập tức vang lên tiếng kinh hô, "Hắn thật là nam sao?"

"Nam tử Luyện Khí Nhị Trọng, ta thực sự từ trước đến giờ còn chưa có thấy qua!"

"Nam nhân này luyện kiểu gì, mà thực lực còn mạnh hơn cả của ta thế..."

Giám khảo phụ trách vừa tới cũng khá kinh ngạc, liếc mắt nhìn ghi chép trên lá bùa, rồi nhìn về phía Tống Tiểu Nam nói "Mười chín tuổi, nam tử...... Ngươi hẳn là có thể chất đặc biệt?"

Tống Tiểu Nam chắp tay nói "Tôn sư nhãn lực thật tốt, tiểu tử quả thật là Chu Tước chi thể."

Giám khảo nhắm hai mắt lại, gật đầu nói "Quả nhiên là thế. Tuy rằng "Ngũ hành chi thể" không hiếm bằng "Linh thể", nhưng cũng chỉ là trong hàng trăm vạn người mới ra được một cái. Trong khí huyết chứa một lượng lớn Linh Nguyên Hỏa Hành, rất có ích lợi trong tu luyện.

"Nếu ngươi là một nữ tử, thì sau này thành tựu sẽ không thể đoán trước được, đáng tiếc a..."

Bên trên ngọc bay, Hứa Dương thầm nghĩ trong lòng khó trách Tống Tiểu Nam cũng là nam nhân như mình, nhưng thực lực lại khác nhau, hóa ra là như thế này. Haizz! Sao khoảng cách giữa người với người lại chênh lệch lớn như vậy chứ? Người ta là cái gì mà "Linh thể" "Ngũ hành chi thể", còn ta thì lại là "Phế vật chi thể"...

Giám khảo kia lại chỉ vào con Huyền Yên Giáp, nói "Đi đo gân cốt đi."

"Vâng."

Tống Tiểu Nam hơi làm chuẩn bị, hít sâu một hơi, đem cái con Quái rùa kia khiêng lên, nhưng hiển nhiên cũng không thoải mái.

Đến khi có người vỗ vào lưng con rùa, cái con Huyền Yên Giáp kia lập tức phồng lớn lên hai vòng, hắn liền chống đỡ không nổi, đem Quái rùa ném lên trên mặt đất.

Đệ tử bạch y liếc mắt qua, báo nói "Bốn trăm tám mươi cân."

Xung quanh lại là một trận nghị luận, "Luyện Khí Nhị Trọng, mà lại chỉ có một chút khí lực như này thôi à."

"Nam nhân mà, có thể mạnh được bao nhiêu chứ?"

"Hừ, cái gì mà Chu Tước chi thể, ta thấy cũng không gì hơn cái này."

Sau đó Tống Tiểu Nam lại đo bia rèn hồn, hồn lực chỉ có hai phân.

Người phụ trách khảo hạch nói "Đệ tử ngoại môn là dư xài, có thể tiến nhập được nội môn hay không, thì phải xem tạo hóa của ngươi rồi."

Dứt lời, nàng đóng một con dấu lên lá bùa của Tống Tiểu Nam và chỉ vào con đường dẫn đến ngọn núi, "Đi đi. Người tiếp theo."

Tống Tiểu Nam chắp tay hành lễ, sau đó chạy mấy bước đến bên cạnh Lăng Nguyệt, hưng phấn nói "Vậy bây giờ ta cùng Nguyệt tỷ tỷ còn có tiểu Toàn đều đã có thể đi vào tông môn rồi!"

Tống Toàn lập tức bồi thêm một câu, "Còn có Hứa thiếu sư nữa."

"Đúng, đúng, còn có Hứa thiếu sư."

Một tên đệ tử bạch y đi tới, khua tay nói với những người đã thông qua khảo hạch nhập môn "Mười người các ngươi, đi theo ta."

Sau đó đệ tử kia đưa mọi người lên núi và dừng lại ở một nơi trông giống như một sân tập võ, nơi có mười mấy đệ tử thanh sam khác đang đợi.

Hứa Dương nhìn qua "Sân tập võ", hỏi Tôn Ích nói "Nơi đó để làm gì?"

"À, đó chính là nơi để tuyển chọn đệ tử nội môn."

Trên đường Hứa Dương đến, hắn đã tìm hiểu một chút về sự phân chia đẳng cấp đệ tử của Huyền Hoa tông, đệ tử tông môn dựa theo tư chất, được chia thành đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn cùng đệ tử cốt cán.

Từ đó đến nay, yêu cầu đối với tư chất càng ngày càng cao, nhân số cũng càng ngày càng ít.

Tài nguyên tu luyện mà đệ tử ngoại môn nhận được mỗi tháng, cùng sư thừa, công pháp, linh thuật đều kém xa đệ tử nội môn, mà đệ tử nội môn thì lại khó có thể đuổi theo kịp được đệ tử cốt cán.

Hứa Dương chỉ vào đám người Lăng Nguyệt, nói "Mấy người kia là bằng hữu của ta, chúng ta có thể xuống xem một chút được không?"

"Dĩ nhiên không gì là không thể." Tôn Ích suy nghĩ một chút, "Hứa sư thúc, có cần đệ tử đi thông báo một tiếng hay không, chỉ cần mấy người bằng hữu này của ngài tư chất không tính là quá kém, thì bọn họ sẽ đều có thể được tuyển nhập vào nội môn, vì thể diện của ngài cùng Trầm sư tổ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.