Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 3: Đáng Yêu Quá, Nhất Định Là Nam Hài Tử




Thiết Trụ nhìn thấy cảnh thiếu gia tuấn tú đang cởi quần áo, suýt chút nữa chảy máu mũi, vội vàng xoay người, ngờ vực nói "Đổi quần áo?"

"Ta giả bộ là ngươi, nói thiếu gia bị bệnh, muốn đi ra ngoài mời đại phu đến chữa trị, sau đó thừa cơ chạy trốn!"

"Hả?!" Thiết Trụ bỗng nhiên trợn tròn con mắt, liên tục khua tay nói, "Như vậy sao được..."

"Không có gì không được!" Hứa Dương thái độ quả quyết. Dù sao hắn chuyển kiếp tới đây cũng đã hơn một năm, tình cảm đối với chỗ này không sâu, trước tiên chạy trốn giữ mạng rồi nói tiếp!

Hắn rất nhanh cởi áo dài nam, lại bắt đầu cởi quần ngoài, một mặt thúc giục, "Nhanh! Nhanh lên! Ngươi có còn muốn bảo vệ tính mạng thiếu gia nhà ngươi nữa hay không?"

"Vì thiếu gia!" Thiết Trụ cắn răng giải khai nút thắt, "Ta bằng bất cứ giá nào!"

Một lát sau, Hứa Dương hai ba lần mặc lên váy dài rộng rãi phi thường, đến nỗi xách theo váy mới có thể bước đi được.

Hắn lại ngồi ở trước gương, ba chân bốn cẳng chải búi tóc kiểu nữ nhân cho mình.

Hắn trong gương, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sáng, đích thực là một vị anh hùng khí khái hừng hực lại xán lạn như một bông hoa hồng "Thiếu nữ xinh đẹp" đáng yêu, đơn giản đẹp hơn gấp trăm lần bất kỳ nữ minh tinh nào hắn từng thấy trong kiếp trước.

Ngay cả chính hắn cũng bị vẻ mặt xinh đẹp của mình trấn áp, nháy nháy con mắt, khẽ hé môi son nói "Đáng yêu quá, nhất định là nam hài tử!" Cuống quít lại lấy ra đồ dùng hóa trang, đem ngũ quan của mình bôi lung ta lung tung mới thở phào nhẹ nhõm.

Thiết Trụ nhìn hắn luống cuống tay chân "Trang điểm", chỉ cảm thấy một quả tim của mình cũng sắp theo Nam Thần bay ra khỏi Hứa phủ.

Chần chừ nửa ngày, nàng rốt cuộc lấy dũng khí, tiếng như muỗi vằn nói "Thiếu gia, từ trước cho tới nay ta đều, đều cực kỳ sủng ái đối với người... Có thể, có thể hay không ở một khắc cuối cùng, vì ta giúp người... cho ta lưu lại một đời ký ức? "

Hứa Dương nghe lời nói ấy, hai tay vội vàng ôm chặt lấy mình, hoảng sợ phi tốc chớp mắt, run giọng hỏi "Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?"

"Ôm một chút, có thể hay không..." Thiết Trụ lấy ra mười vạn phần dũng khí, tròng mắt nhìn chằm chằm mặt đất úp úp mở mở.

"Hừ, dọa ta sợ hết hồn, còn tưởng rằng ngươi thật muốn cướp mất đời..." Hứa Dương nuốt xuống nửa câu nói sau, giang hai cánh tay ra phóng khoáng, "Qua đây."

...

Đêm nay, không gió không trăng, mượn tay giết người, phóng hỏa, bỏ trốn và —— đào hôn.

Hứa Dương xách theo một bộ váy dài, ra khỏi phòng ngủ, phóng nhanh về phía cửa sau bỏ chạy, hai tay lại không ngừng xoa ngực, đau đến nỗi méo cả mồm, "Mẹ kiếp, không hổ là Tu Linh cơ sở, khí lực thật đúng là kinh khủng. Cho nàng ôm một phát, ôi... Cái xương sườn này của ta không phải là gãy mất rồi sao?"

Đi ra chưa được chục bước, là có một cái cửa sân trong chắn ở trước mặt, hắn nhìn bốn phía, cũng không thấy được những người khác, lập tức cẩn thận từng li từng tí tiến lên đẩy, không khỏi bi phẫn nói "Quả thực là bị khóa?!"

Hắn vốn muốn tìm đường khác, vô ý thức sờ soạng một cái ổ khóa, lúc này vui mừng quá đỗi, "Ể, ai đã làm việc này? Nhất định phải tăng tiền công cho nàng! Ngay cả chìa khoá cũng quên không rút!"

Mở khóa, đi ra ngoài, Hứa Dương một đường hướng về phía đông, ven đường lại gặp được ba bốn chỗ cửa sân trong, nhưng không phải là khóa chặt, là ở dưới tường viện vừa vặn có một đống tảng đá, giẫm lên là có thể vượt qua tường đi ra.

Bốn tên nữ gia đinh trấn giữ cửa sau Hứa phủ đang tươi cười hớn hở hàn huyên tán gẫu, hoàn toàn không chú ý tới có bóng người trượt dọc theo chân tường chạy ra ngoài.

Trời cũng giúp ta! Hứa Dương một mực vượt qua góc đường, lúc này mới thở dài ra một hơi, xem như đã thoát ra khỏi hang hổ.

Hắn căn bản lại không biết, lúc này đang có một đám "Chó liếm mép" đang từ xa nhìn vào bóng lưng của hắn lâm vào mê mẩn.

"Không hổ là thiếu gia, đến cả tư thế chạy trốn cũng đẹp trai như vậy!" Đang nói chính là Đại Xuân người sinh ra với tai bị dị tật bẩm sinh, trong mắt tỏa ra những tiểu tinh tinh.

"Đúng thế," Phúc Tài quệt mồm đang chảy nước miếng, "Cho dù người có mặc trang phục nữ, nhưng cũng vẫn quá là tao nhã, anh tuấn, xinh đẹp thướt tha, đơn giản là hoàn mỹ, A —— rất muốn uống nước rửa chân của người!"

"Oa, trong không khí còn có mùi thiếu gia... Ta, ta muốn tung bay rồi."

"Đại Xuân, may mà có ngươi báo tin, ta mới có thể tham dự được việc đại sự ảnh hưởng đến cả một của thiếu gia! A —— thật hạnh phúc!"

"Lục Đình Đình, ngươi một con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga?! Lão nương không chiếm được tâm hồn thiếu gia, cũng tuyệt không thể đến lượt ngươi!"

Hứa Dương sở dĩ có thể một đường chạy ra khỏi Hứa phủ một cách "Suôn sẻ", cũng là bởi vì đám "Fan hâm mộ" cổ động viên Đại Xuân này của hắn, dàn xếp giải quyết mọi chướng ngại vật trong phủ.

Với khuôn mặt đẹp trai kinh hoàng của mình, các sinh vật nữ trong phủ Hứa gia đều bị hắn ta dụ dỗ mê hoặc.

Đừng nói những gia phó này, ngay cả các loại hình thủ vệ, muỗi cái bình thường trong phủ cũng khinh thường hút máu của người khác, cả ngày cũng chỉ vo ve vây quanh hắn.

Hứa Dương không dám chậm trễ, chạy trốn như điên. Chưa đến giữa trưa, hắn cũng đã trông thấy trấn Kê Vĩ khoảng cách hai mươi dặm từ thành Phượng Minh.

Gần lối vào thị trấn, khách bộ hành cứ tụm năm tụm ba, bàn tán xung quanh gì đó.

Hứa Dương tò mò tiến tới, từ xa hắn nhìn thấy một bức chân dung khổng lồ có diện tích tám thước, được dán ngay trên cổng chính ở lối vào thị trấn, và chính mình đang được vẽ trên đó.

Người xem vẫn đang bàn tán sôi nổi, "Này, tiểu ca trong tranh đẹp trai quá! Bên cạnh viết gì vậy?"

"Không biết chữ thì ra đằng sau mà đứng. Để ta xem sao, "Tối qua, đại thiếu gia Hứa gia mất tích, Hứa phủ treo giải thưởng..." "

"Hóa ra là vẽ thiếu gia Hứa gia, khó trách dáng dấp như thế... Hắc hắc!"

"Chậc chậc, không hổ là thiếu gia anh tuấn nhất thành Phượng Minh!"

"Đừng xen vào!" Người kia tiếp tục niệm nói, "Hứa phủ treo giải thưởng cho những ai cung cấp manh mối về Hứa thiếu gia, phần thưởng là ba nghìn lượng bạc. Người nào có thể mang hắn an toàn trở về, trọng thưởng là năm vạn lượng bạc!"

"WOW! Năm vạn lượng! Cả một đời ta không ăn không uống cũng không tích góp được nhiều như vậy!"

"Trời ạ, Hứa phủ thật sự là hào phóng!"

"Ta nói, làm sao mà đang yên đang lành thì đại thiếu gia này lại không thấy tăm hơi vậy?"

Lập tức có người giảm thấp thanh âm nói "Ngươi chưa nghe nói à? Hứa gia lập võ đài kén vợ, thiếu gia Hứa gia không muốn, nên trong đêm đã đào hôn thôi!"

"Một thiếu gia chạy ra khỏi nhà lá gan cũng đủ to! Không sợ bị người ta lừa đi mất sao?"

"Hừ, người nam nhân nào mà không trân trọng thanh xuân? Ta nghĩ chắc là hắn có quan hệ riêng tư."

"Năm vạn lượng a, nếu có thể để cho ta có thể tìm được Hứa thiếu gia này thì tốt..."

"Đừng có nằm mơ, nghe nói Hứa gia gia chủ đã hứa hẹn, lúc Hứa gia luận võ kén vợ đạt được bốn người cường giả đứng đầu, người nào tìm được Hứa thiếu gia đầu tiên, thì người đó là chính thê Hứa gia! Ngươi có thể tìm được nhanh hơn bọn họ được sao?"

"Đúng thế đúng thế," người này hiển nhiên đã nghe nói qua địa vị bốn người đứng đầu, "Ba nhà họ Lục, Lưu, Đường, tính cả Trân Bác Trai đã dốc toàn bộ lực lượng."

Hứa Dương nghe vậy chỉ cảm thấy phía sau cổ phát lạnh, thầm nghĩ Nương a, con chỉ là đào hôn, cũng không phải phản quốc, người làm cái qui mô lớn như vậy sao?

Hắn cuống quít kéo cổ áo, đem nửa mặt che khuất, nhìn bốn phía một chút, bước nhanh rời khỏi đám người.

Lại chạy ra hai, ba dặm, hắn liền nghe thấy sau lưng tiếng vó ngựa dồn dập vang, lúc này cảnh giác chui vào trong bụi cỏ ven đường.

Thận trọng quả thực là một trong những phẩm chất cần có của nam nhân!

Vẻn vẹn mấy phút đồng hồ sau, Đường Tiểu Tuyết cưỡi Lân Mã cường tráng lỗ mũi phun khí thô gào thét chạy qua.

Hứa Dương đợi nàng đi xa, vừa muốn thở phào, lại xa xa trông thấy Cổ Ngọc Thụ mang theo một nhóm người, trong tay cầm cây gậy trúc gẩy bụi cây cỏ dại, để điều tra theo kiểu kéo lưới.

Hứa Dương sợ đến mức co vòi chạy về phía ngọn núi phía sau.

Cách đó hơn trăm bước, đứa bé chăn bò kinh ngạc nhìn người kỳ quái cắm sau mông bò của chính mình, cả khuôn mặt gần như dính đầy trong đống phân bò, ánh mắt lóe lên, "Đại tỷ tỷ, ngươi thích phân bò? Nhà ta vẫn còn có rất nhiều..."

"Không sao, không sao." Hứa Dương nhếch miệng cười khổ, liếc mắt nhìn bóng lưng đám người Cổ Ngọc Thụ, vắt chân lên cổ chạy đến bên cạnh đường hẹp quanh co.

Kể từ đó, các loại truy binh đuổi theo, ngươi hát thì ta đăng tràng, Hứa Dương đùa với tính mạng mình một đường chạy trốn, dù vậy, vẫn có mấy lần suýt nữa thì bị người ta bắt được.

Trên đường đi, hắn nhìn thấy các thành thị lớn nhỏ, tất cả đều được dán đầy những "Áp phích khổng lồ" của hắn, mật độ tuyên truyền đó, lưu lượng tuyệt đối vượt qua bất kỳ một cái hậu thế nào đang hot như những giai đẹp.

Mà những bức ảnh chân dung điển trai không bạn bè này đã thu hút một lượng lớn người hâm mộ cho hắn. Trong lúc nhất thời, những nữ tử đầu đường cuối ngõ đều là hai mắt sáng lên, đang bàn tán sôi nổi về thiếu gia của Hứa gia.

Hứa Dương mặc dù đã thay nữ trang, bôi bẩn mặt mũi nhưng đi đâu cũng sợ bị người ta nhận ra. Cộng thêm sự truy đuổi tàn bạo của truy binh phía sau, hai ngày một đêm hắn không dám nghỉ ngơi, chỉ chợp mắt ngủ gật dưới gầm cầu, lại đi ăn trộm mấy cây bắp không biết mọc lên trong đất của ai, vừa gặm vừa nói chuyện phiếm cho đỡ đói, ngoài ra là không có hạt cơm nào vào bụng.

Cũng may hắn đến cái thế giới này trong hơn một năm thời gian hằng ngày bị Hứa mẫu bắt phải tu Luyện Linh lực, tố chất thân thể coi như cũng còn chịu đựng được, lúc này mới không bị ngất đi vì mệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.