Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 118: Đoạt Ánh Đèn Sân Khấu!




Hứa Dương cùng một đoàn người đi ra được hơn nửa dặm, liền nhìn thấy nhiều đệ tử lúc trước đã tiến vào dị cảnh từ xa.

Một số người từ các đội khác quay lại chào hỏi bọn hắn, rồi lập tức quay sang hướng khác, trong khi những người khác giả vờ như không nhìn thấy gì, và bước đi nhanh chóng.

Vu Hiểu Trân nhìn bóng lưng của những người đó, bất mãn nói "Hừ! Bây giờ vừa mới vào dị cảnh, đã trở nên như người xa lạ vậy!"

"Cũng không phải." Quách Dực xua tay cười nói, "Vu sư muội là lần đầu đi lịch luyện, có chỗ không biết. Nếu mọi người đều bị nhét chung vào một chỗ, khi gặp phải yêu thú cùng nhau tiến lên, thì khó tránh khỏi sẽ xuất hiện sự tranh chấp. Hơn nữa, bản chất hầu hết yêu thú đều rất cảnh giác, nhìn thấy hàng chục hàng trăm người như thế này thì chắc chắn chúng sẽ bỏ chạy thật xa. Vì vậy, tất cả mọi người tận lực tản ra, như vậy mới dễ tìm yêu thú."

Vu Hiểu Trân cười ngượng ngùng gật đầu, "Hóa ra là vậy..."

Quả như Quách Dực nói, trong vòng chưa đầy một bữa ăn, Hứa Dương mấy người đã không còn thấy những đệ tử khác ở gần đó nữa.

Tống Toàn nhìn về phía Hứa Dương, ôn nhu hỏi "Hứa sư thúc, ngươi nghĩ chúng ta đi về phía bên nào cho thỏa đáng?"

Hứa Dương cũng bối rối, trong lòng tự nhủ, Anh đây trước kia khi đi dạo các khu danh lam thắng cảnh đều là đi theo chân của hướng dẫn viên du lịch, cái việc mưu sinh ở nơi hoang dã này ngươi hỏi ta làm chi?

Kỷ Lâm Oanh thấy hắn còn đang do dự, nhớ tới Trầm Thiên Mục từng nói qua, Hứa sư đệ không có kinh nghiệm đi ra ngoài lịch luyện, bước lên phía trước giải vây nói "Chúng ta bơi qua con sông này đi. Vừa rồi không có ai đi sang phía bên kia, hơn nữa yêu thú cũng rất thích cư trú ở nơi thượng du nguồn nước."

Mọi người đều gật đầu, chỉ có Tống Toàn hơi có bất mãn nhếch miệng, thầm nghĩ, ta đang hỏi Hứa sư thúc, ngươi tự nhiên nhảy ra làm cái gì?

Nhưng nàng thấy Hứa Dương cũng không có dị nghị gì, cũng đành phải theo sau.

Để tránh xa những đệ tử khác, bảy người đều thôi động thuật Ngự Phong, nhanh chóng đi về hướng Tây Bắc dọc theo bờ sông.

Cũng may vì để chiếu cố cho hai đệ tử mới là Vu Hiểu Trân cùng Tống Toàn, mấy người khác đều tận lực hãm tốc độ lại, thực lực Hứa Dương bây giờ cũng chỉ là Luyện Khí Tam Trọng, nên cũng miễn cưỡng theo kịp.

Mặc dù luôn đề phòng sự xuất hiện của yêu thú, nhưng hắn vẫn phi nước đại trong vùng hoang dã trống trải này, với dòng nước xanh ngắt chảy róc rách ở bên cạnh, những bông hoa dại đủ màu liên tục bay ngang qua, thỉnh thoảng còn có tiếng côn trùng và tiếng chim hót kêu vang, cũng làm cho người ta tâm thần thanh thản.

Mặc dù đoàn người không dùng tốc độ cao nhất để đi đường, nhưng cũng "Đi" được bảy tám chục dặm như vậy trong gần nửa canh giờ, lại không gặp được nửa con yêu thú nào.

"Không lẽ là đã có người đi ở phía trước chúng ta, thu thập hết tất cả yêu thú rồi đấy chứ?" Tần Cung Lương oán trách nhìn xung quanh nói.

Hứa Dương trong lòng tự nhủ, vậy không phải là rất tốt sao? Ai thích chơi đùa với yêu thú ở phía trước thì người đó cứ đi, bọn ta cứ đi nhìn ngắm phong cảnh như vậy thôi, chờ qua một tháng sau bình an về tông môn, thì vạn sự đại cát.

Nhưng trời không phụ lòng người, đợi khi bọn hắn trèo qua một gò đất, trước mặt liền hiện ra một khu rừng rậm rạp rộng lớn. Những cây cổ thụ cao chót vót trong rừng rậm đen xì xì khẽ đung đưa, vừa nhìn là biết có vẻ không ổn lắm.

Kỷ Lâm Oanh bỗng nhiên thu hồi thuật Ngự Phong dừng lại, ngồi xổm người xuống, đưa tay ra hiệu, "Mọi người cẩn thận!"

Đám người lập tức đi theo cúi thấp xuống, nhỏ giọng nói "Hả? Sao thế?"

"Kỷ sư thúc phát hiện ra gì sao?"

Kỷ Lâm Oanh chỉ một chỉ về phía mép cỏ đằng xa, "Nhìn kìa."

Vu Hiểu Trân nhìn thấy mục tiêu đầu tiên, lập tức trừng lớn con mắt, kinh hỉ nói "Là một con Đoạn Phong Tích!"

Quách Dực cũng phát hiện ra có yêu thú đang kiếm ăn ở ngoài hơn trăm trượng, gật đầu nói "Tứ giai yêu thú, ngược lại là vừa đủ tính vào số lượng săn được."

"Lấy ra để làm nóng tay chân cũng không tệ."

Kỷ Lâm Oanh liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh lần đầu tiên ra ngoài lịch luyện, kiên nhẫn dặn dò "Đánh giết yêu thú ở ngoài vùng hoang dã cực kỳ nguy hiểm, nhất thiết phải cẩn thận, cũng không thể đánh lâu, để phòng những yêu thú khác khỏi bị thu hút tới. Nếu như một kích không trúng, trước tiên xem trọng đường lui, rồi sau đó mới quyết định phải hành động như thế nào."

Vu Hiểu Trân tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu đi xa nhà, lộ ra sự hưng phấn cực kỳ, lúc này dùng sức gật mạnh đầu, nói "Kỷ sư thúc, Hứa sư thúc, ta đi xem thử một chút xem sao!"

Hứa Dương vừa rồi một mực đang co lại về phía sau, sợ nhất là người nào vừa mở mắt ra đã nói một câu "Hứa sư thúc, lên thể hiện một chút cho mọi người nhìn xem sao."

Hiện tại thấy có người xung phong nhận việc, hắn lập tức nhẹ nhàng thở ra, gật đầu mỉm cười nói với Vu Hiểu Trân "Được, ngươi nên cẩn thận, chú ý an toàn."

Trong nụ cười này của hắn, những người bên cạnh liền cảm thấy linh hồn mình bị cuốn đi và tan chảy trong đôi mắt đẹp trai ấy.

Một lúc lâu sau, Tần Cung Lương dẫn đầu phản ứng lại, liếc nhìn Vu Hiểu Trân, thầm nghĩ trong lòng, nha đầu này tuy rằng không lớn lắm, nhưng mưu mô cũng không phải ít, cơ hội lộ ra thân thủ ở trước mặt Hứa sư đệ cũng không thể để một mình nàng đoạt đi được!

Thế là nàng vội tiếp nói "Một mình Vu sư điệt sợ không đối phó được với con súc sinh kia, ta đi cùng với ngươi!" Sau đó lại chắp tay với Hứa Dương, "Hứa sư đệ, một mình ta đối phó với loại đê giai yêu thú này cũng đủ rồi, ngươi chớ có động thủ!"

Đào Cương nhìn một chút Tần Cung Lương, lại nhìn một chút Hứa Dương, lập tức tỉnh táo lại, rồi không cam lòng nói với người sau "Đúng, còn có ta nữa chứ, sao phải làm phiền Hứa sư thúc động thủ?"

Hứa Dương liều mạng gật đầu, trong lòng cũng rất cảm động a, các ngươi cứ việc làm đi khỏi lo, nếu ta động thủ thì sẽ làm cháu các ngươi!

Tống Toàn nhìn chằm chằm nụ cười ngốc nghếch "Bóng mỡ" của Tần Cung Lương cùng Đào Cương kia, không khỏi trong lòng hơi động, mình cũng không thể bị các nàng hạ thấp xuống ở trước mặt Hứa sư thúc được!

Nàng lúc này rút đoản kiếm ra, cười nói với Hứa Dương "Hứa sư thúc, ta cũng đi!"

Nàng cùng Tần Cung Lương, Đào Cương liếc mắt nhìn nhau, liều mạng thôi động thuật Ngự Phong, tranh nhau chen lấn mau chóng lao về phía cái con Đoạn Phong Tích kia.

Vu Hiểu Trân nhìn qua bóng lưng ba người ngẩn người ra, vội vàng lấy một miếng linh phù ra dán ở trên chân của mình, lại là phát sau mà đến trước, dẫn đầu tới gần con yêu thú kia, trong tay bấm niệm pháp quyết, bắt đầu thi triển thuật Hỏa Đạn.

Tần Cung Lương cùng Đào Cương thấy nàng đoạt trước một bước, cũng cuống quít thi triển linh thuật, "Thuật Lôi Đình!"

"Thuật Chấn Sơn!"

Tu vi của Tống Toàn vốn là thấp nhất, lại chỉ am hiểu chém giết cận thân, lúc này càng là gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, sớm đã bày xong chiêu thức mở đầu của Phá Nhạc, nhưng bất đắc dĩ vẫn còn cách xa.

Con Đoạn Phong Tích kia đang chăm chú nhìn con thỏ rừng trước mặt, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng gió rít sau lưng truyền đến.

Rắn Yêu cuống quít triệu tập yêu lực, nhe răng xoay người lại, đã thấy một quả hỏa cầu lớn chừng bằng cái bát đang bay về phía mình.

Nó vội vàng tránh sang bên trái, nhưng thân thể vừa mới động, đã bị một tia thiểm điện đánh trúng vào eo trái, lập tức da thịt cháy đen một mảnh.

Ngay lập tức, hỏa cầu kia vẽ thành một vòng cung, ầm vang nổ tung, liệt diễm cực nóng lập tức lan đến toàn thân con yêu thú.

Tống Toàn cuối cùng cũng vọt tới bên cạnh con Đoạn Phong Tích, thầm quát một tiếng "Phá Nhạc", đoản kiếm trong tay đang định đâm ra, thình lình một tảng đá to bằng cối xay trên không trung đập xuống, đem con yêu thú đang bốc cháy đập cho nát bét.

Một lượng lớn miếng thịt cháy khét bắn về phía nàng, kiếm quang của Tống Toàn lóe lên liên tục, đem những tro tàn kia đánh rơi tất cả, lúc này mới bảo vệ được quần áo trên người.

Con Đoạn Phong Tích kia đến chết cũng không hiểu được, mình đâu có trêu ghẹo ai, tại sao đột nhiên lại nhảy ra nhiều người như vậy chứ, xuất thủ cũng đều nặng như vậy...

Tần Cung Lương vội tiến lên, liền thấy Tống Toàn đang dùng đoản kiếm gẩy gẩy thi thể con Rắn Yêu, trong lòng hô to, không ổn, mấy người mình liều mạng toàn lực kích sát được yêu thú, lại không nghĩ rằng bị gia hỏa này KS mất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.