Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 114: Người Già Nhưng Tâm Không Già




Bàng Đức Phi còn đang nhìn chằm chằm vào chân dung của Hứa Dương mừng thầm, nghe vậy vô ý thức gật đầu, "Ừm... Hả?"

"Nói bậy nói bạ! Sao ta lại đi thích cái loại này chứ..." Nàng không khỏi giận dữ, đem cái Ngọc Bảng kia dùng sức ném vào trong ngực của người vừa nói, "Ba người các ngươi gánh vác trọng trách sơn môn, lại sa đà vào mấy cái loại linh ta linh tinh này! Tất cả đều đi hối lỗi nửa tháng ở đỉnh núi cho ta!"

"Vâng..."

Đợi đến khi ba người ủ rũ rời đi, Bàng Đức Phi lại ngẩn người, vừa nãy hình như còn chưa nhìn rõ Hứa Dương là người của Phong nào.

Nàng đành phải bất đắc dĩ đi một chuyến đến Tư Cần Điện, quả nhiên thấy có người đang chào hàng Ngọc Bảng ở đây, lúc này tiến lên, nhìn đi nhìn lại quầy hàng của người đó và chỉ vào bản bìa cứng nói "Ta muốn một quyển này."

"Bảy phân Thanh Linh Dịch."

Bàng Đức Phi trả tiền xong cầm Ngọc Bảng rời đi, mấy đệ tử Ngọc Xã phía sau lập tức chụm đầu lại nói nhỏ với nhau "Người già nhưng tâm không già a, tuổi đã cao như thế rồi, mà cũng có cái đam mê này?"

"Xem ngươi nói kìa, ai cũng có lòng với cái đẹp, có gì lạ đâu?"

"Hình như đó là Bàng sư tổ của Thụy Dật Phong a?"

"Không sai, chính là nàng. Ngay cả một vị sư tôn nghiêm túc đàng hoàng bình thường như nàng cũng đến mua Ngọc Bảng, đủ thấy Ngọc Bảng lần này có sức hấp dẫn với rất nhiều người!"

"Các ngươi nói xem, sau này ngay cả mấy vị trưởng lão cũng sẽ có thể mỗi người một quyển Ngọc Bảng được hay không?"

"Có thể a..."

Bàng Đức Phi lại là không biết rằng, việc nàng mua Ngọc Bảng bị đệ tử Ngọc Xã xem như "Tài liệu tuyên truyền", truyền đi cả tông môn đều biết.

Ngay cả ba tên đệ tử đã bị nàng trừng phạt hối lỗi ở trên đỉnh Thụy Dật Phong, cũng nghe được sau hai ngày, lúc này trợn trắng mắt nói thầm "Mặt ngoài thì giả vờ giả vịt, quay người một cái lại tự mình đi mua!"

"Chậc chậc, vẫn còn mua chính ấn bản bìa cứng do ta đề cử cho nữa, cũng biết chọn hàng a!"

"Chỉ là khổ chúng ta, ở đây bị phạt."

...

"Đệ tử mới thu của Trầm Thiên Mục?" Bàng Đức Phi cúi đầu trầm ngâm trong thạch ốc ở một nơi Thụy Dật Phong, "Nghe nói rằng nàng rất kén chọn một đệ tử, có thể làm cho nàng thấy vừa mắt, tu vi ít nhất cũng phải Thất Mạch cảnh nhập môn.

"Chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi... Rất có thể là con cháu của một Thượng cổ thế gia."

Nàng không khỏi nhíu mày, mình tuy là tu vi Thất Mạch cảnh trung kỳ, nhưng muốn làm được nhất kích tất sát đối với một tên đệ tử Thất Mạch cảnh nhập môn, hơn nữa còn là ở bên trong tông môn, cũng tuyệt không phải chuyện dễ dàng.

Xem ra, chỉ có thể động dụng vật kia rồi!

Nàng vừa nghĩ đến đây, lập tức chạy tới Phồn Trân Điện, mua một đống lớn các loại linh dược, vật liệu đắt đỏ, sau đó ở trong chỗ của mình lấy ra một cái lò luyện đan đốt lên hỏa diễm màu xanh đen, bắt đầu nghiêm túc tế luyện.

Hồng Vân Phong.

Ngồi trên mặt đất, Kỷ Lâm Oanh chậm rãi thở ra, sương mù màu tím quanh đầu dần dần bốc lên, hóa thành ba luồng khí xoáy, rồi biến mất dưới ánh hoàng hôn.

"Kỷ sư thúc, ngươi cảm thấy thế nào rồi?"

Kỷ Lâm Oanh chậm rãi trợn mở con mắt, âm thầm dò xét tình trạng trong cơ thể, gật đầu nói "May mà linh mạch chưa từng bị hao tổn, khí huyết còn có chút bất ổn, điều trị mấy ngày hẳn là sẽ không có chuyện gì."

Quách Dực vui nói "Trầm sư tổ đưa tới một cây nhân sâm Kim Xích Cực Dương kia rất có hiệu quả! Mới hai ngày, sư thúc đã khôi phục lại như lúc ban đầu rồi!"

Kỷ Lâm Oanh im lặng gật đầu, nếu không có Trầm sư thúc ngày hôm trước đưa tới linh dược trân quý, chớ nói thương thế trong cơ thể mình sẽ không cách nào nhanh chóng phục hồi lại được như cũ, hơn nữa linh mạch còn có thể mắc bệnh không thể thổ lộ cùng ai.

Trong nội tâm nàng cảm khái, Trầm sư thúc cùng mình vốn không có giao tình gì, lại có thể đưa tặng trung phẩm linh dược một cách hào phóng như thế, chắc hẳn cũng là do sự cầu khẩn của Hứa sư đệ...

Kỷ Lâm Oanh đứng dậy, chắp tay với Quách Dực, "Đa tạ Quách sư điệt hai ngày này ở bên chăm sóc, ta đã không còn đáng ngại, ngươi cứ đi về nghỉ ngơi đi."

"Vâng. Sư thúc bảo trọng."

Đợi khi Quách Dực rời đi, Kỷ Lâm Oanh lập tức đi về phía sườn núi.

Trong mấy ngày này, nàng luôn tâm niệm trong lòng rằng rất muốn gửi tới một lời cảm ơn trịnh trọng đối với Hứa Dương, lúc này thương thế vừa vặn, liền lập tức lên đường tiến về phía trước.

Rất nhanh, nàng liền trông thấy Hứa Dương đang nhảy múa ở trong viện từ xa, cử chỉ giơ tay nhấc chân của hắn trông rất quyến rũ.

"Hắn đây là đang luyện Linh vũ sao?" Kỷ Lâm Oanh không khỏi ngừng chân, "Hay là chờ hắn tu luyện xong rồi hãy đến nhỉ."

Nàng tự nói với mình như thế xong, dưới chân lại di chuyển ra mấy bước, tìm cái góc độ rõ ràng hơn, ngưng thần quan sát, khóe miệng không khỏi nổi lên sự mỉm cười ngọt ngào.

Đột nhiên, ánh mắt Hứa Dương khẽ nhúc nhích, đưa tay vung về phía trước một cái.

Bốn con yêu thú trước mặt hắn lập tức thần thái đại biến, một số thì "Vũ động" theo hắn, số khác thì lại làm ra tư thế quỷ dị...

Không bao lâu, những con yêu thú đó dường như đã trải qua một kiếp sinh tử vậy, co quắp ở trong góc chiếc lồng, run lẩy bẩy, thậm chí có một con Trư Yêu miệng sùi bọt mép, co quắp lại.

"Ừm? Đây là loại linh thuật nào thế nhỉ?"

Kỷ Lâm Oanh lấy làm kinh hãi, vốn định tiến lên hỏi, nhưng lại thấy Hứa Dương lập tức ngồi xuống ngay tại chỗ, tay nắm "Pháp quyết", linh lực quanh thân dâng trào lên, giống như là đang vận chuyển công pháp vậy.

Không nên quấy rầy Hứa sư đệ tu luyện. Nàng nghĩ như vậy, liền đứng sừng sững ở trên núi đá, ngắm nhìn hắn, thẳng cho đến khi sắc trời càng ngày càng mờ.

Không biết qua bao lâu, Hứa Dương dưới ánh trăng đột nhiên khí thế đại chấn, đại lượng linh lực không thể khống chế bắn ra bốn phía xung quanh, mà nét mặt của hắn dường như cũng ngưng trọng lên.

Sau một lát, hắn từ dưới đất nhảy lên một cái, dùng sức nắm tay vung mạnh lên, khó đè nén hưng phấn mà gầm nhẹ nói "Rốt cuộc đã đột phá rồi!"

"Đột phá rồi?!" Kỷ Lâm Oanh lúc này vui vẻ, không tự chủ được mừng thay cho hắn, nhưng chợt lại nghi hoặc nói, "Hứa sư đệ có lẽ là thực lực Thất Mạch cảnh, nếu là đột phá, động tĩnh có lẽ phải phi thường lớn mới đúng, nhưng mình vừa rồi cảm nhận được cái cỗ linh lực kia, nhiều nhất cũng là Luyện Khí Tam Tứ Trọng..."

Nàng nhíu nhíu mày, thầm nghĩ có lẽ là do gia tộc của Hứa sư đệ truyền cho công phương pháp đặc biệt, nên lúc đột phá hoàn cảnh cũng khác, chỉ là, tại sao hắn lại không tu « Huyền Thiên Kinh » của tông môn nhỉ?

Hứa Dương cảm thụ được linh lực mênh mông ở bên trong cơ thể, hưng phấn trong lòng không thôi, có thể kịp đạt tới Luyện Khí Tam Trọng trước khi đi dị cảnh, vốn liếng bảo mệnh lại nhiều hơn một phần rồi.

Nhưng khi hắn nhìn thấy ba con yêu thú đã bất tỉnh nhân sự ở trong viện, lại không khỏi lắc đầu cười khổ, mấy ngày nay vì đột phá, hút quá mức thường xuyên, mặc dù đã mang chúng nó vào trong viện để thông khí, nhưng vẫn không thể chịu đựng được.

Khóe mắt hắn bỗng nhiên liếc về phía một con Thiết Bá Viên dường như vẫn còn chưa ngã xuống còn lại, lúc này nhếch miệng lên mỉm cười, bắt đầu bày ra đoạn mở đầu của Linh vũ.

Ngày mai sẽ phải xuất phát đi dị cảnh rồi, có thể hút thêm được chút nào thì hay chút đó đi.

Kỷ Lâm Oanh thấy Hứa sư đệ lại muốn tu luyện không ngừng nghỉ chút nào, không thể không gật đầu tán thưởng sự siêng năng của hắn.

Nàng lại nhìn sắc trời, đã là ánh trăng treo đầu cành, lập tức thở dài, đêm đã khuya rồi, cũng không biết hắn muốn tu luyện tới khi nào, chỉ có thể hôm khác lại tới nói lời cảm tạ với hắn thôi.

Ngày hôm sau, Kỷ Lâm Oanh mới sáng sớm đã tới ngoài viện Hứa Dương, đang định mở miệng, liền nghe thấy có người cao giọng nói "Hứa sư thúc, ta mang cho ngươi một chút đồ ăn sáng, ngươi tranh thủ thời gian ăn đi, sắp phải đi đến chỗ sơn môn để tập hợp rồi."

"Ồ? Cháo khoai nấm thông!" Giọng của Hứa Dương, "Vất vả cho Tống sư điệt rồi!"

Kỷ Lâm Oanh cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay trống không của mình, không khỏi có chút xấu hổ, một mình quay người đi về phía sơn môn.

Trước sơn môn của Hồng Vân Phong, đã có hơn hai trăm người đang lít nha lít nhít chờ đợi, tất cả đều là đệ tử nội môn của Hồng Vân Phong dưới ba mươi tuổi.

Một lát sau, Cát sư bá phiêu nhiên đi tới cùng với hai đệ tử, đám người vốn dĩ đang ngồi hoặc đang đứng vội vàng tụ tập lại, cùng nhau khom người thi lễ, "Đệ tử bái kiến Cát sư bá."

"Đệ tử bái kiến Cát sư tổ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.