Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 112: Đệ Tử Mạnh Nhất




Hải sư thúc một tay giữ chặt lấy Lữ trưởng lão, hốc mắt đỏ lên, giọng nói run rẩy "Lữ sư bá, đệ tử tư chất không tốt, chịu khổ hơn hai mươi năm, bây giờ mới lấy được cơ duyên đột phá lần này, nếu như bỏ lỡ chỉ sợ sau này lại khó có thể tiến thêm... Cầu sư bá mau cứu đệ tử a!"

Lữ trưởng lão lắc đầu thở dài, "Nếu có thể lập tức cho ngươi nuốt đan dược ổn định kinh mạch, tăng tiến tu vi vào, thì ta sẽ liều làm toàn lực, giúp ngươi ổn định linh mạch, hoặc có lẽ có thể kiếm lại cơ hội đột phá. Chỉ là, cần phải nuốt vào trong một nén nhang, nếu mà chậm, thì linh mạch cũng sẽ xá đi quá xa, chính là thân lão cũng không thể ra sức được..."

Hải sư thúc hai mắt trừng trừng, gấp nói "Còn cầu Lữ sư bá ban dược!"

"Haizz! Tháng trước Hồn Nguyên Điện ngược lại là luyện ra được một viên Ích Nguyên Đan, vừa đúng lúc có thể đáp ứng được với tình hình của ngươi, chỉ là... mấy ngày trước đó đã bị người ta mua đi mất, cho dù nàng chưa phục dụng, hiện tại lập tức đi đoạt về, sợ cũng không kịp nữa rồi..."

"Ừm? Ích Nguyên Đan?" Hứa Dương vểnh tai lên, mấy ngày trước Tả Ngọc Thu bị người ta kêu phải bồi thường đan dược cho mình hình như tên gọi cũng chính là cái tên này a?

Hắn ngay lúc này hai mắt tỏa sáng, vỗ vỗ Kỷ Lâm Oanh, vui nói "Kỷ sư tỷ, ngươi có lẽ không cần bị phạt nữa rồi."

"Ah..."

Kỷ Lâm Oanh giơ tay, còn chưa kịp nói, liền thấy Hứa Dương đã bước nhanh đi đến bên cạnh Hải sư thúc mấy người, chắp tay nói "Lữ trưởng lão, xin hỏi viên Ích Nguyên Đan này thế nhưng là trung giai đan dược màu đỏ nhạt phải không?"

"Đúng!" Lữ trưởng lão gật đầu, "Ngươi đã thấy qua sao? Ở đâu?"

Hứa Dương cũng không đáp lời, mà là nhìn về phía Hải sư thúc, dùng ngữ tốc nhanh nhất nói "Hải sư bá, nếu như đệ tử có thể tìm được Ích Nguyên Đan cho người, người có thể đáp ứng với đệ tử sẽ không truy cứu việc của Kỷ sư tỷ làm người bị thương nữa được không?"

Hải sư thúc không hề nghĩ ngợi, liều mạng gật đầu nói "Dĩ nhiên! Mau! Chỉ cần có đan dược, ngươi chính là đại ân nhân của Hải Giản ta!"

Hứa Dương lập tức lấy ngọc bay ra, nhưng lại quay người thoáng nhìn về phía Lý Kinh, giảo hoạt cười nói với Hải Giản "Đệ tử bây giờ sẽ đi tìm dược, chỉ là, còn muốn thỉnh Hải sư bá giúp nói một cái nhân tình, Lý sư tỷ bên kia..."

Hải Giản còn suýt nữa không có gọi hắn tổ tông, liên tục không ngừng gật đầu nói "Thành! Thành! Ngươi chớ chậm trễ nữa, cái gì cũng được!"

Hứa Dương nghe được lời này của nàng, lúc này mới lăng không bay đi lấy Ích Nguyên Đan ở chỗ ở của mình rồi mang tới, lập tức giao cho Lữ trưởng lão ở Tịnh Linh Nhai.

"Thật đúng là Ích Nguyên Đan!"

Hải Giản nghe thấy câu nói này của Lữ trưởng lão, ngay lập tức kích động vạn phần, nuốt đan dược vào trong một ngụm, sau đó dựa theo phân phó của Lữ trưởng lão, tĩnh hơi thở ngưng thần, bắt đầu điều trị linh mạch.

Lữ trưởng lão thì lệnh cho người đưa nàng đặt lên thuyền Ngọc Không, hơi gật đầu với đám người Hồng Vân Phong, liền bay về phía Hồn Nguyên Điện.

Hứa Dương đưa mắt nhìn các nàng đi xa, vội vàng quay trở lại nói với Lý Kinh "Sư tỷ, hôm nay người nhìn thấy cái sự việc này..."

Cát sư bá đi lên phía trước, ho nhẹ một tiếng, nói "Vừa rồi Lý sư điệt đã nói, sự việc Kỷ sư điệt làm nàng bị thương sẽ coi như bỏ qua. Ta cũng đi vào trong động xem qua, Vương sư muội không quá mức lo ngại, nếu đã là như thế, vậy thì chuyện này cũng không cần nhắc lại nữa."

Hứa Dương đại hỉ, trong lòng tự nhủ, bảo trụ được cái tên bảo tiêu này thế nhưng là không dễ dàng, gấp vái chào nói với Cát sư bá "Đa tạ sư bá!"

"Không cần cám ơn ta, ta chỉ là làm theo lẽ công bằng mà thôi." Cát sư bá xua tay áo, rồi quay đầu lại phân phó đệ tử lần lượt chạy tới Hồng Vân Phong, "Quách Dực, ngươi dẫn người đưa Kỷ sư điệt trở về tĩnh dưỡng. Trương Phiên, ngươi lo liệu Lý sư điệt cho tốt. Còn nữa mấy người các ngươi, đem Tịnh Linh Nhai bên này dọn dẹp một chút."

"Rõ."

"Đệ tử lĩnh mệnh."

Lý Kinh đang được Trương Phiên nâng đỡ, khập khiễng đi qua bên cạnh Kỷ Lâm Oanh, bỗng nhiên quay đầu lại nói khẽ ở bên tai nàng "Ích Nguyên Đan đan dược này trân quý như thế, mà lại nói cho là cho, cố gắng hết sức lực giúp ngươi giải quyết tốt hậu quả, có thể thấy được hắn đối ngươi có lẽ là dụng tâm không cạn.

"Haizz, thế hệ trẻ người mạnh nhất của Hồng Vân Phong, ngược lại là xứng với giai nhân Hứa Dương như vậy a..."

Kỷ Lâm Oanh khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng, Lý Kinh đã tập tễnh đi qua mất, rồi liếc mắt nhìn Hứa Dương đầy ẩn ý.

Hứa Dương cũng đi tới, trước tiên chắp tay với Quách Dực, "Quách sư điệt vất vả rồi."

Sau đó, hắn lại cực kỳ nghiêm túc dặn dò Kỷ Lâm Oanh nói "Kỷ sư tỷ cần phải dưỡng thương cho tốt, khoảng cách đi dị cảnh lịch luyện chỉ còn sót lại ba ngày thôi, ngươi cần loại đan dược gì để chữa thương thì cứ mở miệng, nhưng nhất định phải khôi phục lại thực lực a!"

Kỷ Lâm Oanh từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, há to miệng lại không biết định nói gì, rồi gương mặt nổi lên một vòng ửng đỏ, cúi thấp đầu, mãi một lúc lâu mới nói "Hôm nay, đa tạ ngươi..."

"Hừ, khách khí cái gì chứ?" Hứa Dương chợt nhớ tới việc sư phụ từng nói Kỷ Lâm Oanh sắp đột phá, vội vàng tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói, "Kỷ sư tỷ, ngươi bây giờ thế nhưng là Thất Mạch cảnh?"

Hơi thở ấm áp độc đáo của nam tử thổi qua tai của Kỷ Lâm Oanh, làm nàng ngứa đến nỗi thân thể run lên, hoảng sợ vội vàng gật đầu nói "Uh."

"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!" Hứa Dương như trút được gánh nặng thở một hơi dài nhẹ nhõm, "À, mau đi về đi, an tâm mà dưỡng thương!"

Kỷ Lâm Oanh nhìn qua bóng lưng Hứa Dương đang mừng khấp khởi rời đi, bên tai còn vang lên những gì Lý Kinh vừa nói, trong lòng giống như giếng cổ nguyên bản không khỏi nổi lên từng đợt gợn sóng, lúc nãy hắn vội vàng cứu mình như vậy, bây giờ lại vui vẻ với việc tu vi của mình đột phá như thế, còn căn dặn quan tâm rất nhiều, thật chẳng lẽ chính là trái tim đã thuộc về mình rồi sao... Nhưng mà mình sớm đã thề rằng, cả đời này đều muốn chém đứt tơ tình, khắc khổ tu luyện, thay cha báo thù, mình...

Hứa Dương làm sao biết nàng tâm niệm bách chuyển. Hắn trở lại trong viện của mình, trong lòng cũng không có tính toán suy nghĩ gì nhiều, Ích Nguyên Đan đại khái giá trị hơn mười khắc Thanh Linh Dịch, nếu đổi lại được sự bình an của chính mình ở bên trong dị cảnh, thì việc mua bán này vẫn là rất có lời.

Nói không chừng sau này Kỷ Lam Oanh còn có thể trả lại cho mình một viên dược khác, vậy thì càng là kiếm lợi lớn rồi!

Thời gian còn lại ba ngày, tranh thủ trước khi đi dị cảnh có thể đột phá Luyện Khí Tam Trọng! Hắn nghĩ như vậy, rồi nhìn về phía chuồng trại, cộng thêm một con Thiết Bá Viên do Tả Ngọc Thu bồi thường ở bên trong, tổng cộng có năm con yêu thú có thể hút được, trong lòng thầm nghĩ Tịnh Linh Nhai nháo lên một trận ồn ào như thế, chắc chắn không phải là ý kiến hay khi đi đánh với Lôi Viêm Bì trong những ngày này. Tốt thôi, trước tiên chỉ có thể tăng cường hút mấy con này vậy. Cũng may sau một trận này cũng để chúng nó điều dưỡng đủ rồi.

Lại là một đêm khổ luyện, hôm sau trời vừa sáng, Hứa Dương thay quần áo, không ngừng nghỉ chạy tới Thụy Dật Phong, học được một đoạn "Bát Phương Phong Lai Vũ" cuối cùng cùng với Hoàng Phủ Bá Hàn.

Đây đã là loại sơ giai Linh vũ rồi, mới đầu Hoàng Phủ Bá Hàn còn sợ Hứa Dương căn cơ bất ổn, cũng không muốn dạy hắn.

Nhưng không nhịn được sự quấy nhiễu đòi hỏi của Hứa Dương, sau khi biểu diễn thi triển Phá Trận Vũ đã có thể thuần thục của mình, rốt cuộc nàng cũng thừa nhận tên tiểu tử này là một kỳ tài luyện Linh vũ, lúc này mới đồng ý truyền thụ.

Đương nhiên, Hứa Dương vẫn là phải khấu trừ hai điểm công tích tông môn cần thiết để học sơ giai Linh vũ.

"Cũng còn may Phong của các ngươi phải đi ra ngoài lịch luyện." Hoàng Phủ Bá Hàn nhíu mày nhìn bốn tên đệ tử còn sót lại trên đài Đào Viên, vỗ nhẹ trán, "Nếu không những đám gia hỏa tâm tính không kiên này, thế nào cũng phải giải tán toàn bộ không thôi."

Khi Hứa Dương đem đoạn Linh vũ vừa rồi mới sở học kia khua tay múa chân một lần, nàng lại không khỏi than nhẹ "Ừm, cơ bản không có gì sai lầm. Sự khống chế linh lực của ngươi đơn giản không giống như một đứa trẻ mười tuổi."

"Hoàng Phủ sư tỷ quá khen." Hứa Dương ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trong lòng đang thầm nói, còn không phải sao, anh đây, đều sắp ba mươi tuổi rồi đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.