Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 100: Nếu Có Miễn Phí, Thì Ai Còn Tiêu Tiền Nữa A!




Sau đó, Hứa Dương thoáng nhìn con Bách Hồn Câu cùng con Huyết Túc Lang đã bị điên ở trong góc chuồng trại, dứt khoát đưa chúng nó cũng dọn vào bên trong nội viện —— hai con hàng này hiện tại không cách nào hút được linh lực ra lại còn tiêu tốn đồ ăn, hoàn toàn là phế vật, nhưng lại không thể trực tiếp phóng sinh được...

Sau khi chuyển xong những chiếc lồng này, chuồng trại bỗng rộng ra một mảng lớn, Hứa Dương tìm vài tấm ván gỗ, trải ở bên trong chuồng trại làm "Sàn nhảy" để thuận tiện cho việc tu luyện sau này.

Ở giữa không trung, mấy tên đệ tử cốt cán của tông môn chân đạp ngọc bay, sóng vai bay qua trên không của Hồng Vân Phong.

Một người trong số họ cúi đầu thấp thoáng nhìn thấy dãy chuồng lớn nhỏ trên sườn núi kia, heo, ngựa, sói, vượn đủ các loại yêu thú ở trong lồng.

Nàng không khỏi cười nói "Ở trên Hồng Vân Phong này thế nhưng lại mở một cái chi nhánh của Ngự Dị Điện sao?"

Một nữ tử trung niên có khuôn mặt gầy gò nghe thấy vậy vội vàng nhìn xuống phía dưới, trong lòng cũng là căng thẳng, tên tiểu tử Hứa Dương này sao lại mang nhiều yêu thú lên trên núi như vậy chứ?! Mặc dù việc con Thiết Bá Viên thoát ra khỏi lồng lần trước không phải là do lỗi của hắn, nhưng nếu là có đệ tử bởi vậy mà thương vong, hắn cũng không thiếu phải bị trách phạt.

Nàng rất muốn xuống dưới căn dặn Hứa Dương một phen, muốn hắn phải quản thúc yêu thú cho tốt, nhưng khổ vì đang có chuyện khẩn cấp đến nỗi phải lập tức đi đến Cực Thiên Điện, lại không cách nào biến thành hành động được.

Đúng lúc này, một mảnh ngọc bay lơ lửng từ bên cạnh bay tới, khi nàng nhìn thấy dáng vẻ của người đó, lập tức hét lên, "Lý Ca, qua đây!"

Lý Ca vội vàng quay đầu lại, thôi động ngọc bay đi theo sau, cung kính chắp tay nói "Đệ tử gặp qua Trầm sư tổ."

Trầm Thiên Mục hạ giọng nói "Ta có việc gấp, ngươi thay ta đi nói với Hứa Dương, nhất định phải để mắt tới những con yêu thú đó của hắn, tốt nhất nên bố trí Khốn Thú Trận ở trong viện, để phòng chẳng may lại bị chạy ra một con!"

Lý Ca lập tức mặt mày hớn hở đón nhận lấy chuyến công tác tốt đẹp, "Vâng, đệ tử sẽ đi ngay."

Hứa Dương đang sầu muộn nhìn những con yêu thú ỉu xìu khó nhai này trong viện, còn có hơn mười ngày nữa sẽ phải liều mạng ở cái dị cảnh gì đó rồi, đang là thời khắc phải dốc toàn lực để nâng cao thực lực, nhưng mình lại không giữ được một trong số chúng, đem hai cái "Bình Trữ Linh" chủ lực hút cho sụp đổ, lại không có tiền để mua yêu thú mới...

Ngoài viện bỗng nhiên truyền đến tiếng của Lý Ca, "Hứa sư thúc, đệ tử Lý Ca cầu kiến."

Hứa Dương bảo nàng tiến vào trong viện. Người sau hàn huyên một hồi lâu, lúc này mới đem sự phân phó của Trầm Thiên Mục nói lại một lần.

Hứa Dương thầm cười khổ Khốn Thú Trận? Vậy thì lại phải mất thêm tám chín khắc Thanh Linh Dịch nữa sao, tình trạng của bản thân mình bây giờ đang nghèo rớt mồng tơi, hay là thôi bỏ đi.

Hắn chỉ vào những con yêu thú đang phơi mình dưới ánh mặt trời trong viện, nói với Lý Ca "Kỳ thật ngoại trừ con Thiết Bá Viên kia, mấy con còn lại coi như có mở rộng cửa lồng, bọn chúng cũng không nhất định sẽ chạy ra bên ngoài.

"A, ngươi liền nhìn cái con ngựa ngu đần kia đi, nói không chừng mấy ngày nữa nó sẽ tự ngược đãi bản thân mà chết. Còn cái con sói kia, khi nhìn thấy người sẽ bị dọa đến nỗi sợ như chuột vậy... Cho nên ngươi bảo sư phụ lão nhân gia nàng cứ yên tâm, khẳng định sẽ không xảy ra vấn đề gì."

"Hứa sư thúc hình như những con yêu thú này đều bị bệnh tâm thần rồi." Lý Ca lúc này vồn vã nói, "Đệ tử ngược lại là có một toa thuốc, dùng cỏ Bổ Hồn thêm rễ Phong Hòa, cây leo Xích Ma, lửa nhỏ sắc nấu hai canh giờ, uống một lần sáng tối, nhất định có hiệu quả."

Hứa Dương biết mấy con yêu thú này bị kích thích bởi Mị Thuật, khác rất xa so với bệnh tâm thần, cho nên căn bản không thèm để ý đến lời nàng nói, chỉ là thuận miệng đáp nói "Ngươi còn biết cả thú y?"

"Thú y?" Lý Ca đoán được nghĩa đen của từ này, vội vàng nói "À, đệ tử đã từng chăm sóc một con Lôi Viêm Bì canh giữ vách núi ở Tịnh Linh Nhai gần hai năm, nên đối với việc này có biết một chút thôi."

"Lôi Viêm Bì? Là yêu thú sao?"

Lý Ca gật đầu nói "Đó là con bát giai yêu thú do Dư sư tổ khống ngự, cực kỳ hung hãn, một mình đã từng đánh chết địch nhân Đoán Thể Thập Trọng. Những năm gần đây Dư sư tổ có một con Nhã Thương Giao mạnh hơn, nên đem nó lưu ở trên núi để trấn giữ Tịnh Linh Nhai."

"Bát giai yêu thú?" Hứa Dương nghe thấy ba chữ này, lập tức có hứng thú, "Tịnh Linh Nhai này là nơi nào, tại sao lại dùng yêu thú để trấn giữ?"

Lý Ca chỉ mong có thể cùng Hứa sư thúc tán gẫu nhiều thêm được một lát, lúc này miệng lưỡi lưu loát nói "Bẩm sư thúc, Tịnh Linh Nhai chính là nơi dùng để bế quan của Hồng Vân Phong, tuyệt đối không cho phép có người tiến đến quấy rối, Dư sư tổ đem con yêu thú hung mãnh này thả ở nơi đó, cũng là để chấn nhiếp các đệ tử trên núi, muốn mọi người cách xa ra một chút."

"Ừm?" Hứa Dương tiến gần hơn một chút về phía trước, "Bình thường bên cạnh con yêu thú đó có người trông coi sao?"

Lý Ca nói "Con yêu thú Lôi Viêm Bì đó là do Dư sư tổ ngự hồn, tuyệt đối tuân theo sự phân phó của Dư sư tổ, chỉ cần một tên đệ tử cho ăn mỗi ngày, cũng không cần phải sai người trông giữ."

Cũng là nuôi thả sao?! Hứa Dương không khỏi nheo con mắt lại, trước mắt mình chỉ còn sót lại hai con Huyết Túc Lang có thể sử dụng được, nhưng linh lực do chúng cung cấp còn lâu mới đủ, nếu có thể thường thường hút miễn phí một chút bát giai yêu thú thì...

Hắn lúc này đứng dậy, vỗ Lý Ca một cái, hưng phấn nói "Mang ta đi nhìn một chút xem sao!"

"Ơ? Đi đâu?"

"Đương nhiên là Tịnh Linh Nhai!"

"Vâng."

Lý Ca đỏ mặt nhìn Hứa sư thúc nhảy lên ngọc bay của mình, trong lòng lập tức mặc sức tưởng tượng vô hạn, vui thích bay cao lên giữa không trung, bay về phía Tịnh Linh Nhai.

Không bao lâu sau, cả hai đến một sườn núi cao chót vót của Hồng Vân Phong.

Hứa Dương ngước mắt lên thì thấy ngay trước mặt có một hang đá khổng lồ hình thành tự nhiên, bên cạnh hang có một vực nước lạnh không đáy, bốn phía xung quanh thì xây vài toà thạch ốc, đem hang núi kia vờn quanh trong đó.

Hắn cẩn thận tìm kiếm hồi lâu, nhưng lại không tìm ra mục tiêu quan trọng nhất, không khỏi nghi ngờ nói "Con Lôi Viêm Bì kia đâu?"

Lý Ca điểm nhẹ ngọc bay hạ xuống, cũng là dò xét bốn phía xung quanh nửa ngày, lúc này mới chỉ vào một cây Bách Thụ thấp bé um tùm, thấp giọng nói "Hứa sư thúc, ở kia, trên cây."

Hứa Dương híp mắt thuận theo ngón tay của nàng nhìn qua, chỉ thấy một con Cự Hùng dài chừng khoảng một trượng đang nằm sấp ở trên chạc cây, toàn thân màu nâu đen, trên cổ và tứ chi có sọc đỏ sẫm.

Hai mắt của con gấu kia đang nhắm chặt, toàn thân không nhúc nhích, giống như là đang ngủ vậy.

Điều làm cho hắn vui mừng nhất chính là, quả nhiên không có đệ tử khác ở gần!

Được! Chính là nó! Hứa Dương lại nói với Lý Ca "Đa tạ Lý sư điệt đã dẫn ta tới đây. Vậy ngươi cứ đi trước đi, ta thấy phong cảnh ở đây cũng không tệ, muốn đi dạo ở quanh đây một chút."

Lý Ca nào biết Hứa sư thúc đã xem chủ ý đánh tới trên người con Lôi Viêm Bì kia, lại vì hắn vạch ra phạm vi của Tịnh Linh Nhai, căn dặn không nên tới gần, lúc này mới cáo từ rời đi.

Hứa Dương xác nhận không có người khác ở gần đó, trước tiên làm một vòng quanh Tịnh Linh Nhai, đồng thời thăm dò rõ ràng địa hình xung quanh, rồi lại đến bên cạnh cái cây Bách trước đó.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, vẫn không khỏi giật mình, phía trên cành cây đã trống không, con Hùng Yêu sớm đã chẳng biết đi đâu.

Nhưng vào lúc này, từ phía trước truyền đến một tiếng gầm làm người ta sợ hãi. Hứa Dương theo tiếng kêu nhìn qua, liền thấy một khối sơn thạch trong bóng tối, cái con Lôi Viêm Bì kia đang dùng con ngươi băng lãnh trừng mắt nhìn với chính mình, cái miệng khổng lồ khẽ mở, răng nanh dài hơn thước chiếu ra hàn quang chói mắt.

Lông tơ toàn thân Hứa Dương dựng đứng, chậm rãi lui về phía sau, nhưng qua một hồi lâu, con Hùng Yêu kia lại cũng không có ý nhào lên.

Hắn nhớ tới Lý Ca nói, chỉ cần không xâm nhập vào phạm vi bên trong Tịnh Linh Nhai, thì con Lôi Viêm Bì sẽ không công kích đệ tử tông môn.

Thế là hắn lấy hết can đảm vẫy tay với con Cự Hùng kia, mỉm cười nói "Chà chà, ngươi một con gấu ở đây cả ngày cũng rất nhàm chán đúng không. Hay là, ta nhảy cho ngươi một điệu cha cha cha nhé?"

Lôi Viêm Bì chỉ lạnh lùng nhìn hắn, cũng không có phản ứng gì.

Hứa Dương liếm môi một cái, xác nhận lại không có người khác ở khu vực xung quanh một lần nữa, từ trong ngực lấy ra một cái phù Trữ Âm, chú nhập vào một tia linh lực...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.