Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Nàng!

Chương 6




Hoa Nguyệt Nhi nàng nghĩ, khi hắn đến tướng phủ, đã từng nói,đang thiếu người bồi tắm. Mà nàng thì trước sau gì cũng là vương phi của hắn , danh tiết sớm đã chẳng còn thì giữ làm cái gì?Thôi thì vì đại cuộc, nàng đành mặt dày đi làm “ a hoàn” bồi tắm cho hắn vậy!

Nàng được các a hoàn dẫn đến dục điện ( phòng tắm á !) của tên vương gia thối tha đó. Nhưng họ chẳng dám vào trong nửa bước, một người đi lên thưa với nàng :

“ Bẩm tiểu thư, vương gia từ xưa đến nay đã không muốn nữ nhân quanh quẩn bên mình, nên lúc tắm thường là không cần ai kì lưng”

“ Ồ” Nàng hết à rồi ừ , lấy hết can đảm xắn tay áo rộng bằng một nửa tay áo thùng thình của hắn, hai tay kéo vạt váy , nhẹ đẩy cửa bước vào.

Trong phòng khói bốc nghi ngút xen lẫn hương thơm nam tính của hắn làm nàng bất giác run người . Nàng mò mẫm lại gần thùng nước to gấp ba lần thùng nước bình thường , lại là gỗ thượng hạng , thấy hắn đang ngâm mình trong đó. Mắt nhắm lại như rất mỏi mệt . Tóc xõa ra trông đã đẹp càng thêm đẹp, yêu nghiệt lại càng thêm yêu nghiệt. Nàng ngồi xuống bên cạnh, chống cằm nhìn hắn. Nàng không hiểu sao hắn lại đẹp như thế, ngay cả cơ thể cũng… nhẵn bóng như vậy a !! Hắn rốt cuộc có phải nam nhân không vậy?

Chợt nghĩ tới hắn đang… “ không một mảnh vải che thân “ , nàng phút chốc đỏ bừng mặt.

“ Sắc nữ vương phi, nàng ngắm ta đã đủ chưa? “ Đông Phương Diệp Thần đột nhiên cất lời làm nàng giật mình ngã ngửa ra sau.

“ Vương gia…”

“ Ân? Chẳng phải nàng vào đây là muốn chuộc tội sao?Nào nào, mau lại đây, giúp ta kì lưng!” Hắn bá đạo nói.

Nàng ngập ngừng một chút rồi lại gần, cầm lấy cái khăn nhúng vào nước trong thùng tắm của hắn , sau đó khẽ cọ cọ vào tấm lưng mềm mại của hắn. Tay nàng bủn rủn , cố gắng lắm mới cọ được một tí. Đang ngây ngẩn thì nàng cảm giác được có một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo nàng . Lúc nàng bình tĩnh lại thì đã ở trong lòng Đông Phương Diệp Thần rồi.

“ Vương… vương gia? ngươi là làm gì nga? Ướt đồ của ta rồi!!” Nàng thẹn quá hóa giận, rống lên.

“ Ta xem nàng còn ăn chưa no, nên cọ chẳng có lực gì cả! Nếu vậy… chi bằng ta làm chuyện khác??” Hắn cười một nụ cười hết sức nham hiểm khiến nàng sợ hãi muốn thoát ra, nhưng là dù có vùng vẫy dãy dụa thế nào cũng không thể thoát được vòng tay cứng rắn của hắn.

“ Chuyện khác???”

“ Nàng dù gì cũng là vương phi tương lai của ta, như vậy thì … tắm chung với bản vương cũng chẳng có gì khó hiểu”

“ Tắm chung??????”Chuyện gì đây a??? sao lại từ bồi tắm chuyển thành tắm chung rồi???Hơn nữa, sao hắn chẳng có vẻ gì là giận dỗi vậy???

“ Nàng còn không mau cởi đồ ra?”

“ Ngươi…ngươi cố ý phải không?Ngươi nguyên lai chẳng giận ta, chỉ là muốn trêu ta?” Nàng nhíu mi

Đông Phương Diệp Thần cúi đầu cọ cọ vào ngực nàng , làm bộ nhõng nhẽo như tiểu oa nhi nói :

“ Nương tử, vi phu chẳng qua chỉ là muốn cùng nương tử tắm thôi a…Nương tử, nương tử”

Oẹ!nàng muốn ói!

“ Ai là nương tử của ngươi???Nương tử con bà nó!Ngươi cút cho ta!” Nàng bốc hỏa đẩy “ móng vuốt “ của hắn đang sờ loạn trên người nàng ra, cố hết sức đứng dậy.

“ Nương tử, ta muốn ăn nàng…nương tử …. “ Hắn vẫn lì lợm ôm chặt lấy nàng. Ở dưới nước, y phục nhiễm nước thấm vào người làm hắn nhìn rõ từng đường cong trên cơ thể nàng , nàng cư nhiên là rất đẹp a!

“ Bốp!” Một cú đấm giáng thẳng vào mặt hắn, hại hắn suýt chút nữa rớt cả quai hàm.

A hoàn ở ngoài khuôn mặt thoắt trắng thoắt xanh , hết cười lại khóc khi nghe thấy bao nhiêu là tiếng động bên trong dục điện. Họ thật sự Vương gia lãnh khốc lại có thể nói ra những câu như thế nha, lại còn có cả Hoa tiểu thư gan thật lớn…

Nào là…

“ Nương tử!ta muốn ăn nàng!”

“ Ngươi tên khốn khiếp!cút cho bản tiểu thư!!!”

“ Nương tử….”

“ Ngươi… thả ta ra!”

“Bốp!Binh!!”

“ Ái phi, nàng đánh ta đau quá”

“ Đáng đời ngươi!Tránh ra!”

“ Bốp! Bốp! Rầm! “

“Hư… Dạ Tịch, ngươi nhẹ tay một chút cho bản vương!!”

“ Vương gia, thuộc hạ… còn chưa đụng vào người của vương…”Dạ Tịch , thuộc hạ trung thành của hắn tỉnh bơ nói, hai tay một tay cầm bông một tay cầm thuốc.

“ Hừ… nữ nhân kia ra tay thật chẳng lưu tình!”

“ Vương gia, thuộc hạ thấy Hoa tiểu thư như vậy đã là thương hương tiếc ngọc lắm rồi. Tiểu thư chỉ đánh , cấu vào người vương gia chứ không hề đụng chạm tới mặt người a, nếu không… thuộc hạ e cả đời vương gia cũng không thể gặp người khác”

“ Dạ Tịch, ngươi rốt cuộc là thuộc hạ của nàng hay của ta?”

“ Thuộc hạ không dám. Nhưng, vương gia, sao ngài không gọi Thái y?”

“ Gọi để cho cả thiên hạ này biết đường đường một vương gia võ công đầy người lại để cho một cái nữ tử làm cho bị thương khắp người sao?” Đông Phương Diệp Thần vừa xuýt xoa vừa đập bàn.

Lại nghĩ nàng sao có thể đánh hắn thành cái bộ dạng này? cả nửa người trên của hắn, không có chỗ nào là không bầm tím .

Hắn chỉ muốn chọc nàng một tí thôi mà đã phải trả giá như thế này? Gía không khỏi quá lớn a!

Hừ! Đêm tân hôn, hắn sẽ không nương tay với nàng !Hoa Nguyệt Nhi, nàng cứ đợi đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.