Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Nàng!

Chương 2




Nghe thấy tiếng hét của nàng, Hoa tướng quân hoảng sợ, đập bàn một cái :

“ Vô lễ!Nguyệt Nhi, con thấy Vương gia, sao không mau hành lễ, còn hét cái gì!” Lão lại đứng lên , hướng nam nhân kia chắp tay ra vẻ tạ lỗi “ Thỉnh vương gia thứ tội, nữ nhi chỉ là quá kích động khi thấy người….. “

Còn một đống lời lẽ đằng sau nhưng Đông Phương Diệp Thần hắn chẳng thèm nghe, chỉ phất tay, nói lão đứng lên.Thấy nàng vẫn đứng bất động, ca ca nàng – Hoa Thần Lạc vội vàng nhắc nhở :

“ Muội muội…..”

Hoa Nguyệt Nhi bị tiếng gọi của ca ca làm cho “ tỉnh mộng “ , máy móc hành lễ :

“ Tiểu nữ Hoa Nguyệt Nhi tham kiến Thập Vương gia !”

Khuôn mặt nàng tái mét cắt không còn giọt máu . Thật là! Có ai nói cho nàng biết, có phải nàng đang mơ chăng?? Vì sao…. Vì sao cái kẻ hôm qua nàng trộm ngọc bội lại là… lại là Thập Vương Gia ma vương có tiếng kia chứ!!!Không xong rồi, có khi nào hắn đến đây để phạt nàng không?Hắn phạt cái gì?? giết nàng? Nếu thế thì nàng sẽ chết thế nào đây…. Huhu… nàng còn chưa báo hiếu cha nương cơ mà!! ( NH : tỷ ơi là tỷ, người ta đã làm gì tỷ đâu?một ngón tay cũng chưa đụng vào mà???=.=)

“ A , Mau đứng lên đi ! “ Đông Phương Diệp Thần câu môi, nhìn nàng thất thần hoảng sợ liền hết sức hài lòng, nga , hắn chính là muốn nhìn cái bộ mặt này của nàng nha!Thực đáng yêu. Mặt nàng lúc sợ thoắt xanh thoắt trắng , đổi màu liên tục .

“ Tạ Vương gia”Nàng run rẩy đứng dậy, suýt chút nữa là vấp ngã.

Hắn cười nhạt một tiếng, xoay xoay ly trà trong tay , nói:

“ Bổn vương muốn nói chuyện riêng với Nhị tiểu thư”

Ba người Hoa gia hiểu ý, nhìn nhau rồi hành lễ hắn một cái , đồng loạt lui ra. Cánh cửa phòng đóng lại, ngăn cách thế giới bên ngoài và bên trong phòng.

Căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Rõ ràng bây giờ đang là mùa hè nắng nóng, như thế nào nàng lại thấy thực lạnh?

Nhưng rốt cuộc là Thập Vương muốn nói cái gì?

Nàng nuốt nước miếng, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi :

“ Vương gia, người là muốn nói gì với tiểu nữ a?”

“ Hoa Nguyệt Nhi, nàng biết vật này ? “ Đông Phương Diệp Thần chậm rãi đặt ly trà xuống, lấy từ trong tay áo rộng thêu hoa văn tinh tế ra một cái vòng nhỏ.

Nàng lại gần hắn, nhìn vào chiếc vòng, giật mình thụt lùi vài bước . Sao hắn lại có trong tay cái vòng của phụ thân nha? Lẽ nào….. là tối qua!?

Thấy nàng không trả lời, nhưng nhìn sắc mặt của nàng, hắn vẫn nhận ra, nàng là thừa nhận rồi!

“ Nguyệt Nhi, nàng nói xem? “ Hắn nhếch môi.

“ Cái đó…là của tiểu nữ” Chân mềm nhũn, nàng quỳ sụp xuống trước mặt hắn “ Vương gia, tiểu nữ không hề có ý lấy đồ của Vương gia…. nếu biết người đó là vương gia, tiểu nữ đánh chết cũng không dám! Lúc đó, tiểu nữ quên mang theo ngân lượng,….. nên bất đắc dĩ phải làm vậy, thỉnh vương gia tha tội!”

“ Ngọc bội đó ngươi không cần chuộc lại , coi như bổn vương cho ngươi ,nó cũng không mấy đáng giá ,nhưng là , chuyện này ảnh hưởng đến sống chết của Hoa gia, nàng muốn chuộc tội không? “ Hắn cười tà , chống tay nhìn nàng.

Hoa Nguyệt Nhi vừa nghe xong, đầu liền gật như cái giã chày , đôi mắt trong veo to tròn nhìn hắn . Biểu hiện dễ thương của nàng làm hắn bật cười, thở nhẹ một cái :

“ Bổn vương giữ danh dự cho ngươi, sẽ không nói ra việc hôm qua. Còn về chuộc tội, … ừm, bổn vương đang thiếu a hoàn bồi tắm, ngươi có đồng ý làm không?”

Nàng xém chút nữa là xịt cả máu mũi. Hức…. Vương gia đang đùa sao ? Nàng tốt xấu gì vẫn là tiểu thư, làm a hoàn cho hắn chẳng phải bôi nhọ nàng rồi đi? Giữ danh dự cái con khỉ! Hơn nữa, nàng còn chưa xuất giá, làm a hoàn bồi hắn tắm, mặt mũi nàng và Hoa gia phải để đi nơi nào nha?

“ Thế nào?”

Nàng lắc đầu nguây nguẩy. Tuyệt đối không được!

Hắn lại đảo đôi đồng tử đẹp như hai hòn ngọc , một lát sau, hắn cất tiếng:

“ Bổn vương nghe nói, tài đàn cầm của nàng rất réo rắt động lòng người, nếu vậy, nàng hãy làm cầm kỹ riêng cho bổn vương. Được không?”

Nàng lại lắc đầu.

Trời ơi đất hỡi! Có phải là ông trời đang trêu nàng ??? Cầm kỹ riêng cũng đồng nghĩa là nàng phải dọn vào trong vương phủ của hắn mà ở, như vậy danh tiết của nàng cũng bay biến mất con bà nó rồi!!

Hắn nhíu mi , chăm chú nhìn nàng . Thực ra mục đích của hắn là mang nàng về vương phủ để hắn chơi vài ngày mà thôi, chán rồi liền thả nàng đi. Nhưng là cái nào cũng không được?Chuyện lấy cắp đồ của hoàng thân quốc thích là khi quân phạm thượng, giết nàng thì hắn lại thấy luyến tiếc.Lần đầu trong đời hắn mới thấy một tiểu thư trong lúc quẫn bách lại đi giật trộm đó a! Hết sức mới mẻ, vậy mà lại hủy đi món đồ chơi này, như vậy thì thực lãng phí !

Chợt nhận ra nàng cũng thực xinh đẹp , vừa xinh đẹp lại vừa có nét gì đó khả ái động lòng người, quả nhiên là đệ nhất mỹ nhân nha!

Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.