Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Nàng!

Chương 12




Trong phòng bỗng dưng im bặt không một tiếng động, ai cũng có một suy nghĩ riêng, người thì hả hê đắc ý, người thì kinh ngạc không thôi, người thì bối rối khó xử.

Một lúc sau, Phong Vô Nguyệt lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nhìn nàng giải thích:

“ Chuyện của ta, có lẽ nàng đã nghe thiên hạ nói rồi… “

“ Ừm, họ nói sư phụ rất máu lạnh…” Nàng tiếp lời, trong lòng có cái gì đó đâm vào, nhói một cái thật đau biết mấy. Hóa ra người đầu tiên mà nàng cảm thấy có một chút rung động lại là một phản đồ , mà tệ hơn là thái tử của tiền triều mang trong mình mối thù nữa chứ!

“ Nguyệt nhi… ta thật sự không có ác ý với nàng. Mặc dù nàng là vương phi tương lai của kẻ thù lớn nhất của ta, nhưng thật sự ta không có ý định gì với nàng.” Phong Vô Nguyệt hắn thực sự không muốn bị nàng hiểu lầm, bị nàng ghét bỏ và coi mình như kẻ thù và tàn nhẫn như những người xung quanh.

Nàng là người thứ hai tạo cho hắn một cảm giác được yêu thương một lần nữa sau khi hắn đã mất đi mẫu hậu , người vẫn luôn yêu thương, bảo vệ hắn.Cho đến phút giây cuối cùng , bà vẫn chấp nhận chịu hơn mười nhát kiếm để mở đường máu cho hắn trốn ngục.

Ở bên nàng cả một tháng, sáng nào điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là khuôn mặt đẹp khuynh quốc khuynh thành mà đáng yêu ngây thơ của nàng. Tiếp theo, câu đầu tiên mà hắn nghe đó chính là :

“ Sư phụ, người mau dậy luyện kiếm với Nguyệt Nhi nào!”

Nàng dường như rất thích học kiếm pháp, sáng nào cứ đến canh ba là dựng hắn dậy đi luyện kiếm. Nàng tự nhiên chứ không gò bó như các tiểu thư khuê các yểu điệu thục nữ đến phát ngán, nàng lúc nào cũng rạng rỡ tựa ánh mặt trời .

Sau khi luyện kiếm, nàng lại lật đật đi nấu bữa sáng. Hắn không thể ngờ, một tiểu thư như nàng cũng có thể nấu ăn ngon như vậy.

Những việc đó cứ lặp đi lặp lại như thế, đến mức đã thành thói quen, hắn quen nhìn thấy nụ cười tựa tiên nữ hạ phàm và hành động đáng yêu của nàng rồi. Thử nghĩ xem, làm sao hắn có thể chịu được nếu nàng sẽ nhìn hắn với vẻ mặt khinh thường, sợ hãi??Hắn hoàn toàn không muốn như thế!

Thái tử tiền triều thì sao? Phục thù thì sao? Nếu cần thiết, hắn sẵn sàng vì nàng mà từ bỏ tất cả, không nghĩ đến chuyện đó nữa, cùng nàng lưu lạc chân trời, sống một cuộc sống an nhàn thoải mái.

Nhưng… liệu nàng có tha thứ cho hắn không?

Phong Vô Nguyệt ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn nàng. Hoa Nguyệt Nhi cũng nhìn hắn, mắt đối mắt…

Ánh mắt ấy khiến tâm can nàng như bị siết chặt lại…

Nàng và hắn ở bên nhau mới chỉ một tháng, là một tháng thôi ! thế mà hắn lại tạo cho nàng một cảm giác rất kì lạ….

“ Sư phụ…”

“ Ừ”

“Hứa với ta, không được giết người…”

“ Ta đáp ứng nàng”

“ Người cũng sẽ từ bỏ ý đồ phục quốc?”

“ Theo ý nàng”

Nàng gật nhẹ, quay sang cười với Diệp Thần , nụ cười trông thật yếu ớt :

“ Vương gia… thứ lỗi ta không thể theo người được”Nếu được lựa chọn giữa quyền lực và địa vị vương phi cao quý kia và tự do, nàng sẽ chọn tự do mà không hề do dự!Nàng thật sự không hợp với cung vị đó

“ Nàng nói cái gì?” Diệp Thần nói mà gần như là quát. Chuyện gì đang xảy ra?Chuyện ngược đời gì thế này?

“ Tuy rằng tay sư phụ đã vấy máu, nhưng ta tin sư phụ là người tốt, chẳng qua sư phụ giết người là do hoàn cảnh đưa đẩy mà thôi, ta vẫn sẽ tha thứ…”

“ Nàng quá ngây thơ hay là quá ngốc?Nàng làm sao có thể tin được lời nói kia của hắn?” Diệp Thần phẫn nộ gào lên.Hắn không chấp nhận chuyện nực cười này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.