“ Ngươi….. ngươi …. Đáng ghét!”
Bạch công tử vung đuôi, không để ý nàng, xoay người nhìn chằm chằm đứa bé.
“ Nói, ngươi là người nào!”
Đứa bé đương nhiên không nói chuyện, chỉ dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn.
“ Nếu không nói ta sẽ giết ngươi!”
Vẫn không có người nói.
Móng vuốt dương lên, thật sự là muốn động thủ, Hạ Noãn Ngôn vội vàng ngăn hắn.
“ Không giết, không được giết, ta đã đáp ứng Trữ vương phi chăm đứa bé”.
Sau nửa canh giờ------
Vẫn là ở trong phòng, nhưng mà trong phòng có thêm Gia Các Mộ Quy về cùng với tiểu Vương gia.
Bạch công tử trừng mắt nhìn, mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Hạ Noãn Ngôn chỉ có thể nhìn ba người.
Bọn họ nói, Bạch công tử không chịu nghe, cố chấp nhìn thân hình nhỏ bé.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Hạ Noãn Ngôn nói gì cũng không chịu nghe, hắn có vẻ rất muốn giết.
“ Bạch công tử, đừng nhìn hắn nữa…..”
Hạ Noãn Ngôn không khí lực gục mặt xuống bàn, “ Không dễ gì ngươi mới tỉnh, ta có rất nhiều điều muốn hỏi, ta còn muốn ngươi đưa ta về nhà, ta rất muốn mua dâu tây của hiệu Từ Phúc”.
Hu huh hu, nàng rất tham.
Nàng trong lòng thầm khóc, đột nhiên “oa” một tiếng khóc của trẻ con vang lên.
“ Làm sao vậy?”
Nàng bật dậy, chạy đến giường, còn tưởng Bạch công tử làm hắn tổn thương, vội vàng kiểm tra.
Đứa bé không bị thương tích gì, động tác cực kỳ linh hoạt.
“ Sao thế này? Ngươi bị hắn làm gì sao?”
Xác định hắn không bị thương, nhìn thấy hắn khóc lớn như vậy, Hạ Noãn Ngôn lo lắng nhìn Bạch công tử.
Nhất là từ trước đên giờ chưa bao giờ nhìn đứa bé kia khóc.
“ Bản công tử không thèm dọa hắn!”
Không biết rằng có một sức hút nào khiến cho đứa bé này mà hoảng sợ đến thế!
Gia Các Mộ Quy đứng bên cạnh nhíu mày, “ Hắn không có nước mắt”.
Hạ Noãn Ngôn cúi đầu nhìn hắn.
Đúng là khóc lớn tiếng như vậy, nhưng chính là gào khóc, một giọt nước mắt cũng chưa rơi xuống, ngay cả hốc mắt cũng không hồng.