“ Mọi người đều biết, hoàng thượng thích nhất tiểu Vương gia, tiểu Vương gia lại rất quý cung nữ tỷ tỷ là cô nương”.
Ôi, tiểu Vương gia cùng với nàng ngày càng thân nhau, điều này không che giấu rồi.
“ Nhưng Triệu tiểu thư lại thân với hoàng thượng hơn,thân phận lại rất xứng đôi”.
Nàng chỉ muốn đem Triệu tiểu thư làm lá chắn, nhưng mà những lời nói đó là thật.
Năm đó nếu không có Tả tướng quân có lẽ Gia Các Mộ Quy đã sớm mất mạng, đừng nói là Gia Các Mộ Quy, bọn ta đều rất biết ơn vị Triệu đại nhân này.
Nghe nàng nói vậy, Triệu tiểu thư cười không được tự nhiên.
“ Hạ tiểu thư cũng nghe được trong thành đồn đại ta thích hoàng thượng, nếu nhìn mặt ta lúc này có lẽ ngươi cũng tin là thật đúng không”.
“ Nhưng từ lời nói của ta, không phải mọi người sẽ nghĩ hoàng thượng hoa tâm sao?”
Nàng cũng học nàng, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Cố gắng tìm cái cớ? Nàng cũng sẽ làm như vậy.
Không đợi Triệu tiểu thư nói, nàng nói tiếp, “ Kỳ thật nếu chọn người thích hợp, đối với địa vị, Triệu tiểu thư mở miệng nói dù sao cũng hơn rất nhiều, cũng sẽ không gây ra lời đồn đại như thế”.
“…………”
Nàng nào dám để cho cha nàng biết nàng xua đuổi nữ nhân bên cạnh hoàng thượng chứ?!
Triệu Yên bị nàng nói cứng đờ, không kịp phản bác lại, đành phải chuyển chủ đề, hàn huyên vài câu rồi tìm cớ rời đi.
Nhàm chán.
Chờ nàng đi rồi, nàng duỗi chân tay, đến phòng đứa con của Trữ vương phi.
Gương mặt đứa bé được trời phú không gây hại, thấy nàng đi vào, lại trừng mắt.
Xem đứa nhỏ này xem, ngày càng thuần thục rồi.
Hạ Noãn Ngôn buồn cười đi đến, đi được vài bước trên tay đột nhiên có một luồng sáng.
Hắn không hề nói trước xuất hiện, Hạ Noãn Ngôn bị hắn làm hoảng sợ, nhìn xung quanh.
Người đánh lén nọ xuất hiện rồi sao?
Không đúng mà, nàng cảm giác không đúng.
Lại nhìn kỹ, nàng thấy Bạch công tử đang nhìn chằm chằm…….
Đứa bé?
Đứa bé không còn bầy ra khuôn mặt trừng trừng nữa mà thay vào đó là vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bạch công tử.