Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi

Chương 6: Bạch công tử đích thực dễ thương (4)




Ôi, mọi suy nghĩ đều bị hắn nghe được, thật có chút phiền phức mà, không thể lén bóp một chút.

“ Không được!”

Bạch công tử trừng mắt, bộ dáng rất là khí thế, trông nhìn rất giống nhân vật trong phim hoạt hình,như một đứa trẻ nhỏ xấu xí đang làm nũng nữa, càng xem càng đáng yêu.

“ Không được nói bản công tử đáng yêu!”

“….”

“ Bản công tử ta rất uy phong, rất có khí thế!!”

“….”

Sao hai người vừa mới quen mà đã có tiếng nói chung như thế?

Ừm….. Thật ra vẫn là Bạch công tử đang nói thôi, bởi vì trong lòng Hạ Noãn Ngôn vừa mới lóe ra một chút suy nghĩ, không đợi nàng nói ra, Bạch công tử đã nổi khùng.

Cãi nhau là cãi nhau, cánh Bạch công tử cũng không nhàn rỗi.

Từ bức tranh hắn vẽ tới vẽ lui trên không trung. Hạ Noãn Ngôn có thể cảm nhận được không khí xung quanh cô dần ngưng tụ thành một khối xác thực.

Mỗi một lần cánh hoa động, thậm chí có thể nghe được tiếng xé gió nhè nhẹ.

Dần dần, ở trên trần nhà chỗ sương mù nơi đó biến ra một lối đi.

“ Cuối cùng cũng có thể trở về nhà rồi!!”

Bạch công tử có chút kích động. mang theo Hạ Noãn Ngôn đang lung lay lắc lư bay vào trong lối đi.

Này……

Cuối cùng, Hạ Noãn Ngôn nêu ra một số ý kiến về những điều người bình thường nên có.

Đây là muốn đưa nàng đi chỗ nào vậy?

Vậy còn cuộc sống của thế giới bên kia, nàng có thể không bao giờ trở về nữa sao?

Có thể…..

“ Ai nói ngươi không thể trở về? Nếu ngươi muốn trở về thì mỗi ngày cũng có thể về”

“ Thật sao?”

“Tất nhiên là thật!”

Bạch công tử mất hứng, “ Ta không thèm lừa ngươi!”

“ À….”

Phản xạ của Hạ Noãn Ngôn chính là đang có một chút nghi ngờ, căn bản là không muốn đáp án, không nghĩ tới Bạch công tử đang thở phì phò liếc nhìn nàng -----

“ Ta đương nhiên không có khả năng lừa ngươi, ta không thể lừa gạt chủ nhân của mình”

“….. Ta là chủ nhân của người?!!”

“Bằng không thì ngươi cho Bản công tử là gì chứ để nhiều năm như vậy không về nhà? Còn không phải là tìm ngươi!”

Khi nhắc tới chỗ quê hương nơi ấy trong lòng Bạch công tử lại nhen nhói một nỗi chua xót, “ Không có ai nói chuyện với ta, không có ai nấu cơm cho ta ăn, không có ai chơi với ta, bọn họ ngay cả lông chim cũng chưa dài, xấu muốn chết”

“……….”

Nghe được câu cuối cùng, Hạ Noãn Ngôn đang từ trạng thái đồng tình chuyển ngay sang đông lại không còn gì để nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.