Hai người rất ăn ý khi không nhắc tới chuyện tối hôm đó, Hạ Noãn Ngôn cũng không hỏi vì sao cha hắn lại đối với hắn như thế.
Độc trên người hắn….
Không biết Bạch công tử có cách chữa không?
Tiểu gia hỏa kia không phải người thường…… À, hoặc không phải mèo bình thường, có lẽ sẽ tìm được cách giải.
Bất quá không muốn mỹ nam hoàng đế hi vọng rồi thất vọng, nàng không đề cập tới chuyện này, chờ Bạch công tử đến rồi nói sau.
Cứ như vậy, nàng ở lại trong cung, buổi tối đi lại qua tẩm cung một vòng, ban ngày ở Vĩnh Ninh điện bị người khác nhìn.
Đúng vậy, bị người nhìn.
Không cần quay đầu lại, nàng cũng biết là cậu nhóc tiểu Vương gia nhất định đứng đó không xa đang nhìn lén nàng.
Trước đó là tình cơ nhìn lén, bây giờ là giữa thanh thiên bật nhật nhìn lén nàng.
Thậm chí có lần nàng thấy tiểu Vương gia cầm bát cơm nhỏ ghé vào cửa sổ nhìn, ngay cả khi ăn cơm cũng không tha nhìn lén nàng.
Loại tình huống này xảy ra rất nhiều ngày, thật muốn biết bạn nhỏ kia đang nhìn cái gì……
Đang nghĩ tới, rất thần kì, vị tiểu Vương gia kia đang đứng từ bức tường kia đi đến.
“ Thỏ tỷ tỷ”
Cậu nhóc ngửa đầu nhìn nàng, tuy rằng thân hình thấp bé không bằng nàng, nhưng đôi tay chắp sau lưng trông rất có khí thế.
“…………..”
Được rồi, thỏ tỷ tỷ thì thỏ tỷ tỷ, nàng chịu được.
Hạ Noãn Ngôn ngồi xỗm, cùng chiều cao với hắn không khác lắm.
“Thỏ tỷ tỷ, ta nhìn thấy ngươi sờ soạng tay hoàng đế ca ca”.
“……..”
Bạn nhỏ không nên nói lung tung, người khác sẽ hiểu lầm nha………
Khóe miệng Hạ Noãn Ngôn run rẩy, “Ta không có sờ”.
“ Ta nhìn thấy, ngày đó các ngươi cùng ăn dâu tây”. Cậu nhóc còn nhấn mạnh.
“……………”
Hả, nàng nghĩ tới.
Lại nói tiếp, từ ngày đó, cậu nhóc tiểu Vương gia thường xuyên vụng trộm nhìn lén nàng.
Nhưng là-------
“ Đó là ngoài ý muốn, ta không cố ý”.
Ai, cùng với bạn nhỏ này giải thích thật khó.
Nhưng vẻ mặt bạn nhỏ này rất nghiêm túc, kiên trì nói, “ Đó vẫn là sờ soạng”.
“………….”
“ Mấy hôm trước ta còn thấy ngươi từ tẩm cung đi ra”.
“……. A, ta đi đến đó mang chút điểm tâm này nọ cho hoàng thượng.”