Thực là đả kích người khác.
Xem mỹ nam vẫn đứng đó bất động, nàng liền đem giỏ dâu tây vào tay hắn rồi vội vàng đem tay ra lau.
Ách……..
Nhìn thấy miệng mỹ nam hoàng đế giật giật một chút, tri giác của nàng trở về, đây không phải là thái độ nên làm với hoàng đế.
Vậy làm sao bây giờ?
Sửa đổi rồi xin lỗi sao?
Quên đi, vẫn là giả ngu đi………
Cho nên Hạ Noãn Ngôn vừa lau tay vừa nói thầm, “ Vừa rồi leo lên leo xuống, muốn lau tay.”
“………….”
“ Trong cung đúng là sạch sẽ quá đi.” Hạ Noãn Ngôn nhìn chằm chằm khăn tay nửa ngày thốt lên.
“………….”
Mỹ nam hoàng đế rốt cuộc ăn dâu tây rồi.
Hạ Noãn Ngôn thu hồi khăn rồi ăn, nhất thời không nói nữa.
Không khí im ắng như vậy ăn cũng không được tự nhiên, nhưng mà………
Như thế này đâu phải là một tiệc đứng ăn với những người quyền quý quan chức đâu mà phải nhỏ nhẹ không nói chỉ có thể vùi đầu vào ăn sao?
Hạ Noãn Ngôn một chút 囧,vẫn nên quyết định tìm đề tài.
“ Ngươi ngày mai không phải lâm triều sao? Sao lại ngủ muộn như vậy?”
Mỹ nam hoàng đế không trả lời nàng, chỉ chậm xoay đầu lại.
“…… Khụ, ta nói là bệ hạ ngày mai lâm triều sớm, sao giờ này còn chưa ngủ? Phải để ý đến long thể của mình chứ.”
Lần này mỹ nam hoàng đế không them trả lời nàng, ngay cả cái liếc mắt cũng không them.
“…………”
Nàng đại khái đã gặp phải đệ nhất thiên hạ không them nói chuyện rồi.
Nàng buông tha ý niệm nói chuyện phá vỡ bầu không khí, chuyển sang vừa ăn dâu tây vừa ngắm cảnh.
Ngày mai có lẽ nàng nên tìm một người đi ngắm cảnh, trong cung toàn là cảnh đẹp, không ngắm thì lại là bỏ phí rồi.
Ánh mắt mải nhìn khung cảnh, không để ý bên trong giỏ dâu tây, sờ vào một phương hướng thấy một vật gì đó.
………… Sau nàng đụng đến thấy không phải dâu tây.
Có chút lạnh, nhưng cảm thấy tốt lắm, còn có thể cầm……… Ngừng!
Hạ Noãn Ngôn hắc tuyến quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đoạn bị mình cầm vào.
Thảm rồi!
Hạ Noãn Ngôn tự nhiên nhìn thấy đúng tay mỹ nam, lập tức buông, làm vẻ mặt thật ngạc nhiên, “ Ha”
………….. Vì sao muốn “ Ha”!